“Ừ.”
Gặp ông chú ở tập đoàn Thịnh Trì, Mộ Thiển cảm thấy rất bất ngờ.
Chẳng qua mỗi lần nhớ tới anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của Bạc Dạ, trong lòng cô lại rất phức tạp, cảm giác rất khó nói thành lời.
“Trước kia Thịnh Trì và Fryer rất hiếm khi hợp tác.
Bây giờ chúng ta đều là người quản lý công ty, chi bằng ký hợp đồng hợp tác lâu dài, ý cô thế nào?”
Dựa vào thực lực của tập đoàn Thịnh Trì, ký hợp đồng hợp tác lâu dài với Fryer thì sẽ là chuyện tốt với Mộ Thiển.
“Trước kia ở Los Angeles, anh vẫn rất chăm sóc tôi, không ngờ bây giờ tôi vẫn được anh chăm sóc.” Cô cười khẽ, vén sợi tóc ra sau tai, trên má có lúm đồng tiền, trông rất xinh đẹp: “Anh có kế hoạch gì? Nói tôi nghe thử xem.”
“Là thế này, công ty chúng tôi chủ yếu sản xuất nguyên vật liệu mỹ phẩm, mà các cô thì nghiên cứu, phát triển và bày bán sản phẩm.
Chi bằng ký hợp đồng hợp tác mười năm, cùng nhau nghiên cứu ra sản phẩm mặt nạ dưỡng da mới, cô thấy thế nào?”
Trước kia Bạc Diệc Chu và Mộ Thiển vốn đã thân nhau, bây giờ nói chuyện không cần phải úp úp mở mở.
Thái độ thẳng thắn như vậy khiến Mộ Thiển rất thoải mái.
“Thật hả? Vậy thì tốt quá!” Mộ Thiển mỉm cười, nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Hôm nay đã muộn rồi, tôi phải về nhà ăn tối.
Chuyện hợp đồng thì trưa mai tôi mời anh ăn cơm, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn nhé?”
Lúc nãy cô đã nói buổi tối mình bận việc, hơn nữa bây giờ Bạc Dạ đang ở bên ngoài chờ cô.
Cô ghi nhớ Bạc Diệc Chu ủng hộ mình, phải mời người ta ăn một bữa cơm mới phải.
Bạc Diệc Chu nhướng mày, khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề/”
Cô đứng dậy, vươn tay ra: “Tổng giám đốc Bạc, hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai chúng ta lại trò chuyện.”
Anh ta nhướng mày: “Tôi cảm thấy cô gọi tôi là chú thì nghe quen tai hơn.” Anh ta xoa cặn râu trên cằm, nhíu mày trầm tư, thái độ bình tĩnh khiến Mộ Thiển cảm thấy anh ta là người vừa hiền hòa vừa chín chắn.
“Thế à? Vậy thì… Lần sau gặp lại chú nhé.”
Anh ta vươn tay, hai người bắt tay nhau rồi tách ra.
Trên thương trường, Mộ Thiển luôn lạnh lùng xa cách, nhưng trước mặt Bạc Diệc Chu lại tự nhiên biểu lộ sự ngọt ngào đáng yêu của cô bé hàng xóm, khiến người ta yêu thương.
“Ừ, để tôi đưa cô.” Bạc Diệc Chu đưa Mộ Thiển vào thang máy, hai người chia tay.
Mộ Thiển xuống lầu, vừa bước ra cửa tòa nhà đã thấy Bạc Dạ đứng tựa vào bên cạnh xe hơi đỗ bên lề đường.
Anh đút một tay vào túi quần, một tay kẹp thuốc lá, đeo kính râm màu xám bạc, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Cô không thấy rõ vẻ mặt của Bạc Dạ, lại có thể cảm nhận khí chất u buồn trên người anh.
Mộ Thiển lại gần anh: “Đi thôi.” Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.
Cô nghĩ mình nên trò chuyện với Bạc Dạ, không thì sau này sẽ gây ra đủ loại hiểu nhầm
Bạc Dạ rít một hơi thuốc, búng ngón tay, đầu lọc thuốc lá rơi vào thùng rác một cách chính xác, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế, nổ máy xe chạy đi.
Trong nhà hàng tây, hai người gọi mấy món cơm tây rồi im lặng ngồi.
Mộ Thiển lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mặc Cảnh Thâm.
“A Thâm, hôm nay em ăn cơm với Bạc Dạ ở bên ngoài, sẽ về trễ một chút.”
Cô rất tín nhiệm Mặc Cảnh Thâm, để có thể thẳng thắn với nhau, bất cứ chuyện gì Mộ Thiển cũng không che giấu.
Đương nhiên là trừ chuyện chữa trị cho Mặc Cảnh Thâm thì không thể nói.
Cô đặt điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế nhìn Bạc Dạ: “Gần đây anh không đi làm ở tập đoàn Thịnh Trì, không định tạm thời về Diêm Thành à?”
Bạc Dạ là người Diêm Thành, bởi vì tập đoàn Thịnh Trì được thành lập ở Hải Thành nên mới đến đây.
Bây giờ tập đoàn Thịnh Trì đã được