Phương Nhu đưa tay vén tóc hai bên thái dương, thở dài nhẹ nhõm một hơi, phả hơi nóng vào cửa sổ trước mặt.
“Thích Ngôn Thương, tôi có thể cầu xin anh lần cuối.
Xin anh hãy để tôi và đứa trẻ ra đi, làm ơn?”
Đứa trẻ này chính là toàn bộ cuộc sống của cô ấy.
Nếu mất đi đứa trẻ, cô ấy sẽ hoàn toàn chìm đắm trong sự tuyệt vọng, sự tuyệt vọng ấy khiến cô ấy cảm thấy cuộc đời chìm trong bóng tối, bản thân sẽ chẳng còn lại gì nữa.
Bàn tay đang nắm chặt của Thích Ngôn Thương bỗng buông lỏng.
Anh đưa tay vén tóc mái của cô ấy lên.
“Nửa năm nay bản thân tôi đều cố gắng lảng tránh cái đề tài này vậy mà cô lại luôn miệng hỏi cái này vô số lần.
Phương Nhu, cô không cảm thấy mệt sao?”
“Vậy còn anh thì sao?” Người phụ nữ bỗng nhiên quay lại rồi trừng mắt nhìn anh.
“Anh đã bao giờ thực sự muốn trả lời câu hỏi này chưa?”
Ban đầu cô áy đã cho Thích Ngôn Thương câu trả lời.
Cô ấy bảo rằng để có thể giải quyết vấn đề này chỉ có hai cách.
Hoặc là giao con cho cô để cô nuôi đứa nhỏ hoặc là hắn sẽ mang đứa con này đi và cô sẽ chết.
Phương Nhu đã hạ quyết tâm, quyết tâm này của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
Thậm chí trước đây cô ấy còn nghĩ đến việc bỏ trốn khỏi cái tên này.
Nhưng suy cho cùng thì trốn tránh không thể giải quyết hay thay đổi được bất cứ điều gì, thậm chí nó không thể đảo ngược tình hình hiện tại mà chỉ khiến nó càng thêm nặng nề hơn.
Cái việc trốn vào tận cùng của thế giới rốt cuộc có ích gì? Phương Nhu đưa tay lên che đi cái bụng bầu đang phình to của mình.
“Đứa trẻ này sắp chào đời, không còn mấy ngày nữa sẽ đến ngày dự sinh.”
Gần đây, Phương Nhu cũng thường xuyên gặp Mộ Thiển.
Mỗi lần gặp cô, cô ấy đều né tránh nói về chuyện đứa trẻ.
Hoặc cũng có thể do bản thân Phương Nhu cũng không biết nên trả lời Mộ Thiển như thế nào, chắc bởi ngay cả cô ấy cũng không biết tình hình bây giờ.
Thích Ngôn Thương cau mày, hai tay anh chống nạnh, cáu kỉnh đi tới đi lui trong phòng ngủ.
Thỉnh thoảng anh lại đưa tay lên vén tóc, có lúc thì lại sờ cằm, vẻ mặt lúc nào cũng trầm tư.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Hai người đối mặt với nhau một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đợi được câu trả lời của Thích Ngôn Thương.
Câu trả lời ấy nghe thật ngọt ngào làm sao! Sau vài tháng, Thích Ngôn Thương một lần nữa đề cập đến vấn đề kết hôn.
Phương Nhu giễu cợt nâng khóe môi:
“Kết hôn rồi hả? Anh với tôi sao?”
Cô lắc đầu: “Đừng làm phiền tôi nữa! Hiện tại tôi không có tâm trạng gây chuyện với anh.”
“Đừng làm phiền cô nữa?” Anh bước đến trước mặt cô hỏi.
“Cô nghĩ tôi đang nghiêm túc làm cái quái gì vậy?” Phương Nhu cúi đầu nhìn xuống sàn, và phải mất một lúc mắt cô mới dần tập trung.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Dù anh có nghiêm túc hay không, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với anh.”
Phương Nhu không thể buông bỏ được nhiều chuyện như vậy.
Cô vẫn không thể tưởng tượng được rằng nếu cô có chút không vui sau khi kết hôn với Thích Ngôn Thương.
Có lẽ cô sợ Thích Ngôn Thương sẽ ngược đãi cô như trước.
Nếu thực sự như vậy, làm sao Phương Nhu có thể dám kết hôn với một kẻ điên? Hơn nữa, cô sẽ không tin những lời như vậy.
“Cô…” Thích Ngôn Thương nghẹn ngào không nói nên lời.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh phủ lên một lớp băng giá dày đặc, anh hỏi: “Đã bao giờ em nghĩ rằng tôi sẽ cưới em vì tôi thực sự yêu em chứ không phải bởi vì em là mẹ của đứa nhỏ?”
Thích Ngôn Thương một lần nữa bày tỏ thái độ của anh nhưng lần này anh không còn vòng vo nữa thẳng thừng nói.
“Hahaha.” Phương Nhu bất chợt mỉm cười.
“Anh đã bảo tôi kết hôn với anh.
Vậy thì còn vị hôn thê của anh thì sao? Mặc dù tôi không biết rõ lắm về mọi chuyện của anh nhưng ít nhất tôi biết bản thân tôi quen biết anh không có nghĩa là tôi có tất cả mọi thứ trong tay.
“
Chỉ trong vòng vài tháng, nhà họ Thích đã chọn lựa ra một mối quan hệ xứng tầm cho Thích Ngôn Thương.
Hai bên gia đình rất ưng ý nhau, ngay cả con dâu cũng rất hợp ý bố mẹ chồng.
Nhưng còn cô thì sao? Bản thân cô không có gì khác ngoài số tiền đã đặt cọc khi trước.
Chỉ với số tiền ít ỏi đó cô thậm chí còn không thể bảo vệ được đứa trẻ trong bụng mình.
Nhắc đến vị hôn thê, Thích Ngôn Thương hơi ngạc nhiên, như thể Phương Nhu đã biết tất cả.
“Làm sao em… biết được chuyện này?”
“Anh đang rất ngạc nhiên phải không?” Phương Nhu thở dài.
“Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Thích Ngôn Thương, anh hãy tự lo chuyện của mình đi.
Còn một vấn đề nữa, tôi sẽ không bao giờ để con mình một người phụ nữ khác là mẹ, trừ khi tôi chết.”
Nói xong cô đứng dậy, lững thững đi tới bên cửa sổ nhìn thế giới bên ngoài đang được bao bọc bởi băng giá và tuyết trắng, nói: “Thích Ngôn Thương, tuy chúng ta đã quen biết nhiều năm, nhưng sau cùng lại không có kết quả gì.
Cho dù mẹ tôi đã chết, cũng không thể khiến cho anh buông bỏ hận thù của mình.
Vậy thì… Bây giờ tôi chỉ xin anh một điều duy nhất, anh có thể… để tôi mang đứa trẻ này đi được không?”
Phương Nhu không chắc liệu gia đình hắn ta có biết cô đang ở đây hay không.
À không, phải là bọn họ không quan tâm mới đúng! Cái gia đình đó nào có thiếu thốn phụ nữ