Phương Nhu không còn là một cô bé ngây thơ và trẻ con như trước nữa và đương nhiên cô không thể tin những gì Thích Ngôn Thương nói.
Cô buột miệng trả lời.
Thích Ngôn Thương nhìn cô không nói nên lời một hồi lâu rồi mới nói: “Đó không phải là điều mà em nên bận tâm bây giờ.”
Chỉ bằng một câu nói, anh đã gạt bỏ toàn bộ ý định của Phương Nhu, thứ đã khiến cho cô phải suy nghĩ rất nhiều.
Cô lặng người suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi vẫn không thể đưa cho anh câu trả lời.
Cái dáng vẻ nghiêm túc của Thích Ngôn Thương không giống như là anh đang nói đùa, dù gì thì các cuộc điện thoại dành cho Diêu Nguyệt Như cũng đã được thực hiện, làm sao mọi chuyện có thể là giả được?
Cơ thể cứng ngắc của cô dần cử động.
Cô chậm rãi xoay người, đi đến bên giường ngồi xuống, cô vươn hai tay che đi cái bụng sưng tấy của mình.
Đột nhiên, bé bảo nghịch ngợm đạp vào bụng cô, thai nhi bỗng chuyển động dữ dội.
Phương Nhu thầm nhủ trong lòng: “Bé con, ngay cả con cũng muốn mẹ của con gả cho ba của con sao?”
“Nếu như chưa từng có chuyện gì về mẹ của em, liệu rằng em sẽ đồng ý cưới tôi không?”
Thích Ngôn Thương không dám chắc.
Có lẽ trong lòng anh luôn có một nút thắt và anh muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
Phương Nhu hơi nhíu đôi mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chùng xuống, nhìn chằm chằm nơi nào đó phía trước, một lúc lâu sau cô mới lắc đầu trả lời: “Tôi không biết.”
“Được.
Vậy tôi cho em hai con đường.
Môt là em gả cho tôi, tôi sẽ để em nuôi đứa con này.
Hai là, đứa nhỏ sẽ thuộc về tôi, còn về em, tôi sẽ không quan tâm nữa.”
Vì Phương Nhu không thể tự đưa ra quyết định của mình, Thích Ngôn Thương cảm thấy tốt hơn hết anh nên giúp cô đưa ra quyết định.
“Sao cơ?”
Lời nói này của anh quá khó nghe khiến Phương Nhu phản ứng quá rõ ràng, cô chỉ cười mỉa mai:
“Thích Ngôn Thương, dù gì anh cũng là gia chủ của nhà họ Thích.
Hơn nữa ngài đừng quên tác phong của ngài đâu phải là tôi chưa từng thấy qua.”
Khóe môi của cô khẽ nhếch lên tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.
“Nếu tôi đồng ý kết hôn với anh, liệu rằng tôi có thể nhận được giấy chứng nhận không?”
Khi cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đen như mực của anh.
“Đương nhiên.”
“Vậy thì, tôi tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Sau một khoảng thời gian đấu tranh, Phương Nhu cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Cô đã không còn sợ chết, vậy cô còn sợ cái này để làm gì?”
“Nhưng, tôi có một điều kiện.”
Cô nói thêm một câu.
Nam nhân đứng ở nơi đó, vẻ mặt hơi thay đổi
“Em nói đi.”
“Tôi không muốn tổ chức hôn lễ, cũng có thể chịu đựng được cảnh tượng anh nuôi dưỡng nữ nhân khác, nhưng nhất định tôi phải có giấy chứng nhận đã đăng ký kết hôn với anh.”
Nếu cô thực sự trở thành con dâu nhà họ Thích thì sau này cô còn có thể cho con mình một tương lai tươi sáng.
Nếu đã có giấy chứng nhận kết hôn thì khi ấy cô sẽ không bị người khác gắn thêm cái danh hiệu Người thứ ba hay kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình.
“Em lo lắng về người phụ nữ kia?”
Thích Ngôn Thương khẽ nheo lại đôi mắt, đi tới trước mặt cô, rồi nâng cằm cô lên.
“Em cho rằng Thích Ngôn Thương tôi là ai?” Anh hơi siết chặt bàn tay mình lại khiến cho quai hàm của cô trở nên đỏ ửng vì đau đớn.
“Cho dù anh là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chỉ coi anh là một con người mà thôi.” Phương Nhu nghiến chặt răng lại.
Cô đang phải chống trả lại sự đau đớn do anh gây nên.
“Hừ, chỉ biết cứng đầu là giỏi.”
Thích Ngôn Thương hất cô ra: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, bước đến phòng làm việc để nghỉ ngơi.
Phương Nhu ngồi trong phòng ngủ một mình suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng cô nằm trên giường nhắm đôi mắt lại.
Có thể vì sắp sinh nên cơ thể của người mẹ sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ham muốn ngủ sẽ lại còn nhiều hơn trước.
Ngày hôm sau cô tỉnh lại thời gian đã điểm tầm mười giờ rưỡi sáng.
Cô khó khăn ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.
Cô vô thức đưa tay đi tìm điện thoại ở đầu giường nhưng lại chạm phải thứ gì đó mỏng manh.
Quay đầu sang bên đó, Phương Nhu nhìn thấy trên bàn có một cuốn sổ bìa màu đỏ.
Dòng chữ được viết trên đó khiến cho cô cảm thấy ấn tượng – giấy đăng ký kết hôn!
“Giấy đăng ký kết hôn?”
Phương Nhu thì thầm, cô đưa tay cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn và mở nó ra.
Trên đó bao gồm cả hình ảnh của cô và Thích Ngôn Thương.
Đã lâu lắm rồi cô chưa xuất ngoại từ khi mang thai.
Chính vì vậy cô không cần nhìn cũng biết bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn kia là giả.
Nhưng số CMND cùng với ngày tháng đăng ký trên giấy và con dấu đã được của Cục Hộ tịch thì lại là đồ thật.
Phương Nhu nhìn tờ giấy kết hôn, đáng nhẽ ra cô nên hạnh phúc bởi dù sao cô cũng đang ở độ tuổi đôi mươi, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày kết hôn.
Nhưng trong lòng cô hiện tại không có lấy một chút cảm xúc vui mừng hay hạnh phúc, tất cả chỉ có gánh nặng đè lên vai khiến cô khó thở.
Mặc dù cái chết của mẹ cô không liên quan gì