“Cảnh Thâm!”
Mộ Thiển một mực đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, không muốn dựa gần vào anh.
Cô đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi, đối với phương diện nào đó cũng có nhu cầu, không chịu nổi sự trêu trọc của Mặc Cảnh Thâm.
“Em không kịp giờ rồi.”
Cô nở nụ cười gượng gạo giải thích, lại phát hiện ra sắc mặt của người đàn ông này không tốt.
Mộ Thiển có chút không biết phải làm sao nâng gò má anh lên, đặt một nụ hôn lên má anh.” Về, đợi em về, anh muốn làm gì em đều đáp ứng anh.”
“Thật sao?”
Mặc Cảnh Thâm sắc mặc vừa mới âm u giờ đã tràn ngập sự dịu dàng.
“Em lừa anh làm gì”
Cô ấy đứng dậy, nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ: “Cảnh Thâm, em thật sự phải đi rồi, bye bye.”
Giả vờ vội vã rời khỏi phòng làm việc, lúc đóng cánh cửa phòng lại, Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm người vẫn duy trì một động tác cứng nhắc ngồi ở chiếc ghế giám đốc, cô không ngăn được sự khẩn trương mà nhăn đầu mày.
Cảnh Thâm, thật xin lỗi.
Trong lòng Mộ Thiển vô cùng áy náy, cũng biết trong đoạn tình cảm này Mặc Cảnh Thâm đã lặng lẽ bỏ ra rất nhiều, nhưng hiện tại tình trạng sức khoẻ của anh ấy rất nguy cấp, Mộ Thiển thật sự không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Trở lại phòng ngủ, cô chỉ đơn giản là thu dọn một số quần áo và đi xuống cầu thang với hành lý.
Đứng ở sân dưới lầu, gió và tuyết vẫn làm rối tung mái tóc dài của cô.
Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn lên phòng làm việc, trước cửa sổ phòng làm việc không có bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm.
Cô cau mày, mở cửa xe, ngồi vào.
Đi đi.
Người lái xe đưa Mộ Thiển đi thẳng đến sân bay, và Mộ Thiển bắt máy bay gần nhất đến Diêm thành.
Sau vài tiếng đồng hồ cô đã đến Diêm Thành
Vừa xuống máy bay, Mặc Cảnh Thâm đã gọi cho cô: “Đã đến chưa?”
Vẫn ấm áp như mọi khi vậy.
“Ừm, vừa mới đến nơi.”
“Hôm nay…xin lỗi, là anh đã không kiểm soát được cảm xúc của mình.”
Mặc Cảnh Thâm ở trong điện thoại nghiêm túc xin lỗi Mộ Thiển.
“Anh nói cái gì vậy, em không cảm thấy anh có điểm gì cần xin lỗi cả.
Tối nhớ nghỉ ngơi sớm, giờ em có việc bận rồi.”
“Ừ “
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiển đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Người vừa mới ngồi lên xe thì đã nhận được điện thoại của Cẩm Dung: “Cậu đã đến Diêm Thành chưa?”
“Đến rồi”
“Cố Khinh Nhiễm và chị dâu cậu đều ở bên đó, cậu có cần bọn họ đi đón cậu không?”
“Không cần đâu, mình tớ là được rồi.”
“Cậu đùa gì thế, tình trạng sức khoẻ hiện tại của cậu cậu còn không hiểu rõ sao?”
“Chính vì mình rất rõ nên mới không muốn bất kì ai bên cạnh mình cả”
Mộ Thiển, cậu…
“Cẩm Dung, cậu đừng nói lời vô ích, cúp máy đây”
Mộ Thiển trực tiếp cúp điện thoại, sau đó để điện thoại ở chế độ tắt máy.
Trong năm tháng qua, mỗi khi Mặc Cảnh Thâm phát bệnh, cô đều chọn cách rời đi và điện thoại di động của cô đều tắt.
Theo Mặc Cảnh Thâm nghĩ, Mộ Thiển chỉ là bởi vì cố gắng tránh cho anh thấy sự đau đớn và khổ sở khi phát bệnh, sợ rằng cô sẽ lo lắng cho anh quá mức.
Vì vậy mà Mặc Cảnh Thâm đã ngầm đồng ý.
Không ngờ rằng, lúc mà Mặc Cảnh Thâm phát bệnh cũng là thời gian mà Mộ Thiển phát bệnh.
Trước đây, tình trạng cơ thể của Mộ Thiển rất tốt nên mỗi mỗi lần đều có thể mạnh mẽ chống đỡ được, nhưng năm tháng nay cô ấy không ngừng ho ra máu khiến cơ thể của cô ấy gần như suy sụp.
Mộ Thiển không biết có thể kiên trì được bao lâu, nhưng chỉ cần kiên trì được một ngày liền kiên trì một ngày.
“Đi đâu vậy?”
Bác tài hỏi một lần mà không thấy trả lời, liền hỏi lại lần nữa.
Khách sạn Ngự Cảnh
Khách sạn Ngự Cảnh là khách sạn của Mặc Cảnh Thâm, mỗi khi cô ấy đi du lịch đến một thành phố, chỉ cần có khách sạn Ngự Cảnh, cô ấy đều sẽ chọn ở đây.
Bởi vì Mộ Thiển biết rằng Mặc Cảnh Thâm chắc chắn sẽ điều tra xem cô đã đi đâu sau khi cô rời đi.
Để khiến anh yên tâm, Mộ Thiển cũng không muốn đi đến những nơi khó tìm.
Đến khách sạn Ngự Cảnh, Mộ Thiển làm thủ tục tại quầy lễ tân và sau đó kéo hành lý của mình đi về phía thang máy.
“Mộ Thiển?”
Tết Nguyên Đán đến gần, trong khách sạn có rất nhiều người, hơi ồn ào, Mộ Thiển cho rằng đó là ảo giác.
“Thiển Thiển?”
Lại một lần nữa có ai đó gọi tên cô, Mộ Thiển mới nghe rõ.
Quay đầu lại quét mắt nhìn đại sảnh khách sạn, cuối cùng