Đã quá lâu không gặp Bạc Dạ, nhớ lại tình cảm lúc đầu cô đối với Bạc Dạ, và cả cố ý lạnh nhạt của cô đối với anh ấy trong nửa năm nay khiến cho Mộ Thiển cảm thấy có chút tội lỗi và tự trách.
Nhưng đau ngắn còn hơn đau dài, cô ấy vẫn cảm thấy thời gian có thể làm nhòa đi tất cả, nếu như có thể khiến Bạc Dạ quên cô ấy đi, mới là sự lựa chọn tốt nhất.
“Được.
”
Bạc Dạ nhanh chóng đồng ý.
Hai người lên trên tầng cao nhất, vào một căn phòng.
“Bây giờ em và Mặc Cảnh Thâm như thế nào rồi?”
Bạc Dạ hỏi thăm mối quan hệ giữa Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển.
Vấn đề này là vấn đề Bạc Dạ quan tâm nhất lâu nay, chỉ đáng tiếc là bây giờ giữa Mổ Thiển và anh ấy không có liên lạc gì, nên là cũng không biết gì về chuyện giữa hai người họ.
Nhưng mà Bạc Dạ thật sự hy vọng Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm có thể hạnh phúc.
“Tôi?”
Mộ Thiển bỏ chiếc khăn từ trên cô xuống, than thở và nói: “Chúng tôi rất tốt, còn anh thì sao, bây giờ như thế nào rồi?”
Cô ấy cũng rất quan tâm đến tình trạng hiện giờ của Bạc Dạ, lại hỏi: “Tôi cảm thấy ánh mắt Tống Mễ Tuyết đó nhìn anh không bình thường, hai người… thật sự là…”
“Đừng ăn nói lung tung, cô ấy chỉ là…”
Khoang mắt Bạc Dạ lấp lánh, trong lòng chỉ biết là trong lòng có một số chuyện mà Mộ Thiển chắc chắn không biết, nên anh cũng không nói gì, chỉ nói: “chỉ là bạn bè thôi.
”
Nếu như không đoán nhầm thì trước đây Mặc Cảnh Thâm chắc chắn chưa nói cho Mộ Thiển biết tình trạng sức khoẻ của anh ấy.
Nếu mà như vậy thì cũng không nên cho cô ấy biết mới là điều tốt nhất.
Anh ấy cũng không muốn khiến Mộ Thiển đau lòng.
“Công ty của anh ấy bây giờ phát triển rất ổn, đến lúc đó nếu có thể, tôi hy vọng tôi có thể có cơ hội hợp tác với công ty anh.
”
Mộ Thiển đi về một phía, rót hai cốc nước, đưa cho Bạc Dạ một cốc: “thật sự rất vui khi còn được gặp lại anh.
”
“Một thời gian lâu như vậy, tại sao anh không gọi điện cho tôi?”
“Điều này…”
Mộ Thiển có chút do dự, thật sự không biết là làm như thế nào để nói những lời này với Bạc Dạ, tuy trong lòng rất muốn đi giải thích, nhưng lời đến bên miệng rồi nhưng lại