Chiếc xe chầm chậm di chuyển trên con đường cái đen xì, từ trong khách sạn rời đi đã gần một tiếng đồng hồ.
Ở trong khách sạn, sự xuất hiện của Bạc Dạ không phải là sự trùng hợp, nên mới có thể bắt ép đến cuối cùng để hỏi tình trạng của Mộ Thiển.
Nhưng anh càng hỏi, Mộ Thiển càng không muốn thừa nhận tất cả mọi chuyện, đến lúc Bạc Dạ nói với Mặc Cảnh Thâm tình trạng sức của Mộ Thiển mà anh quan sát được, đang điều tra chuyện này và mới kinh động đến Mộ thiển, ép đến nỗi cô gái này không có đường lui mới kéo anh chạy vào khách sạn Ngự Cảnh.
Khách sạn Ngự Cảnh là khách sạn của Mặc Cảnh Thâm, nếu như Mộ Thiển ở bên trong khách sạn, Mặc Cảnh Thâm muốn điều tra tình trạng của Mộ Thiển, hoặc đến tìm cô, dễ như chở bàn tay.
Nhưng bây giờ Mộ Thiển lại kéo anh rời đi, muốn đi một nơi vắng vẻ một chút, đến nơi mà Mặc Cảnh Thâm không thể tìm thấy cô.
Từ những chuyện này, Bạc Dạ đoán rằng, Tình trạng sức khoẻ của Mộ Thiển đã trở nên rất nghiêm trọng rồi, hoặc là cô mắc phải bệnh giống như Mặc Cảnh Thâm, nên hôm nay mới lựa chọn cách chạy trốn sự truy lùng và vùng kiểm soát của Mặc Cảnh Thâm.
“Bạc Dạ…”
Mộ Thiển dựa vào ghế đầu trên xe, nhắm mắt lại, gò má ửng hồng, trên trán thì tiết ra những giọt mồ hôi li ti: “em nóng quá, nóng quá…”
Được biết Mặc Cảnh Thâm từ trong khách sạn đã âm thầm điều tra cô ấy, Mộ Thiển sợ để lộ tình trạng của mình, trong lúc gấp bách kéo Bạc Dạ rời đi cho đến hiện tại.
Cô ấy cứ cảm thấy toàn cơ thể nóng ran.
Chỉ dựa theo sự dịch chuyển của thời gian, cơ thể ngày càng nóng.
Đến nỗi mùa đông giá rét, gió lạnh tràn về, cô hạ cửa kính xuống, để gió lạnh buốt xương thổi vào, như vậy cô ấy mới thấy thoải mái hơn nhiều.
“Ở biệt thự ở cạnh hồ, là Thượng Quan Uyển Nhi cứu Mặc Cảnh Thâm, tôi vẫn thấy rất tò mò, Thượng Quan Uyển Nhi cứu Mặc Cảnh Thâm như thế nào, cải tử hồi sinh à.
Nên là, trong thời gian hơn nửa năm gần đây đều âm thầm tìm hiểu về việc của trùng cổ.
Cuối cùng tìm được một công thức…”
Bạc Dạ nhìn về phía trước, lâu lâu nhìn sang Mộ Thiển đang ngồi ở ghế bên cạnh, nhau mày nói: “Cổ độc chia ra mẹ con, độc mẹ tồn tại trong cơ thể sẽ không phát bệnh, nhưng độc con phát bệnh thì sẽ gây mất mạng, mà cách duy nhất có thể trị được độc con là diệt độc mẹ trong cơ thể con người, và thường xuyên cho độc con trong cơ thể ăn máu từ đó độc mẹ sẽ thuận lợi đi vào cơ thể của người có độc con, độc mẹ con hỗn hợp vào nhau, một là cả hai cùng sống, hai là độc con kháng lại, dựa vào năng lực của độc mẹ giết chết độc con trong người mới có thể giữ lại tính mạng, Mộ Thiển, em có phải là…”
“Im miệng đi!”
Bạc Dạ mang tất cả tình trạng mà mình điều tra được nói hết trước mặt của Mộ Thiển, kết quả là chưa nói xong, Mộ Thiển chặn lời, nói.
“Nên là, lời em nói là thật?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng nội dung lại thật sự là khẳng định.
Két…
Xe đột ngột dừng lại, Bạc Dạ nghiêng người nhìn Mộ Thiển.
“Mộ Thiển, em điên rồi à, em không biết làm thế này sẽ mất mạng không? Làm như vầy tỉ lệ thành công sẽ đạt đến chín mươi phần trăm, nhưng cũng có khả năng sẽ mất mạng, em có biết không?”
Hai tay anh nắm lấy vai của Mộ Thiển, lúc mà tay tiếp xúc vào da của cô, nhiệt độ nóng tới mức khiến cho Bạc Dạ kinh hãi.
Lòng anh chợt nhói đau.
Không biết vì lý do nào đó, anh cảm thấy rất đau lòng khi cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Mộ Thiển dành cho Mặc Cảnh Thâm, và cũng muốn cứu Mặc Cảnh Thâm bằng bất cứ giá nào.
Vừa ghen tị mà cũng vừa ngưỡng mộ.
Đối mặt với người phụ nữ mình hết mực yêu thương, trong mắt cô ấy chỉ có Mặc Cảnh Thâm, thậm chí cô ấy còn chọn từ bỏ mọi thứ để cứu Mặc Cảnh Thâm
Cho dù đó là tính mạng.
“Phù.”
Mộ Thiển không chỉ cảm thấy nóng, mà toàn bộ cơ thể đều rất đau.
Cả người cô dần dần cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn có thể khống chế được bản thân, bất lực mà nói: “Bạc Dạ, cầu xin anh, xin anh, đừng…đừng nói cho anh Thâm.”
Tay của Mộ Thiện đặt trên cánh tay của Bạc Dạ, hướng về anh ấy mà lắc lắc đầu: “Sức khỏe của anh ấy