Đoàng!
Ngay lập tức, lại có một tiếng súng vang lên.
Gió dông lồng lộng đang càn quét khắp nơi bên ngoài, mới nãy tuyết còn rơi lả tả mà bây giờ đã nối nhau rơi dày đặc.
Bông tuyết nhỏ nhẹ rơi đầy trời làm che mờ tầm mắt, lại càng khiến cho khung cảnh mùa đông nơi đây càng thêm buốt giá.
Tiếng vang đốp chát lại một lần nữa khiến ông cụ Thịnh bị giật mình thảng thốt, thậm chí đến cả đám người hầu đứng ngoài cũng bị dọa sượng cứng cả người.
Bởi vì đích đến của phát súng kia, chính là chân trái của Thích Ngôn Thương.
Trước lằn ranh sống chết của Phương Nhu, cây súng của Thích Ngôn Thương chẳng thể nào bì lại được quyền lợi của ông cụ Thịnh, thế nên anh mới phải làm ra hạ sách thế này.
Sống hay chết chưa bao giờ khiến anh phải chùn bước, thế nhưng anh sẽ không dùng tính mạng của mình ra để đùa vui.
Tự bắn mình một phát, vết thương ở trên thân thể mình, thế nhưng sẽ khiến cho ông cố phải đau lòng.
Anh chắc chắn rằng cụ cố sẽ xót ruột, thế rồi nhất định sẽ mềm lòng.
Kết quả không hề là vậy,
Ông cố chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua anh, đôi mắt híp lại rồi tiếp tục cúi đầu uống rượu.
“Ông chủ, ông chủ…”
Đúng lúc này, có một người giúp việc chạy vội vào nhà, vừa định lên tiếng báo cáo tình hình cho ông cụ Thịnh thì bất chợt thấy vũng máu loang lổ trên sàn nhà.
Nhìn đám người bị thương đang nằm la liệt trên đất, thêm cả Thích Ngôn Thương đang cầm súng trên tay và cái chân bị thương, máu vẫn đang rỉ ra, nhỏ tong tong trên sàn nhà, toàn cảnh khiến người khác nhìn vào mà sợ hãi.
Đáng sợ tới mức người giúp việc đó chẳng thể nói được một lời nào.
Thế nhưng Thích Ngôn Thương biết, người này chạy vào đây nhất định là để báo cáo tình hình.
Thích Ngôn Thương muốn hỏi xem thế nào, song vừa nhìn kỹ người này thì đây lại là người thường xuyên hầu hạ bên cạnh ông cố, hoàn toàn không thể đi ra bên ngoài.
Tức là, người này cũng không biết được vị trí của Phương Như, hiện tại là đang ở đâu.
Đoàng!
Lại một phát súng nữa.
Lúc này đây, vẫn bên chân ấy, vẫn là vị trí bị thương ấy.
Nghe thấy tiếng súng, ông cụ Thịnh hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh trước đó, ông vung tay hất cả bát cơm trước mặt về phía Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương đứng yên tại chỗ, cho dù là thấy có chiếc bát bị ném thẳng về phía mình, rõ ràng là có thể né đi được nhưng anh vẫn lựa chọn đứng yên tại chỗ.
Sau rốt vững vàng chịu bị chiếc bát đó đập vào người.
Chiếc bát đập thẳng vào đầu Thích Ngôn Thương rồi rơi xuống đất, vỡ tan, cơm vãi đầy đất.
Máu chảy dọc hai bên thái dương của Thích Ngôn Thương, bết tràn hai má, trông rất đáng sợ.
Bất kể ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa thay cho anh, thế nhưng Thích Ngôn Thương thì vẫn một mực lạnh nhạt hờ hững, đanh mặt nhìn thẳng về phía ông cụ Thịnh, anh trầm giọng hỏi: “Không phải ông muốn biết tình cảm của tôi với Phương Như là thế nào ư? Giờ tôi nói cho ông biết, tôi thương em ấy, bởi vậy kết hôn với em ấy không đơn giản là vì em ấy là mẹ của con tôi, mà là bản thân tôi muốn ở bên Phương Nhu, muốn sống cả đời với em ấy.
Tôi không quan tâm em ấy có phải là con gái của kẻ thù đã hại chết mẹ tôi hay không, chỉ cần là Phương Nhu thì cũng chẳng sao cả, người tôi yêu, tôi muốn chỉ có một mình em ấy mà thôi.”
Từng lời từng lời thốt ra, anh chẳng hề phải trăn trở suy nghĩ gì hết, lời nói cứ việc tràn khỏi đầu môi.
Dứt lời, đến cả bản thân Thích Ngôn cũng sững sờ mất vài giây.
Hóa ra, hóa ra…
Hóa ra, chẳng biết tự bao giờ, người phụ nữ ấy đã thâm nhập vào trong nơi sâu thẳm trái tim anh, chiếm cứ một vị trí trong cõi lòng anh.
Phần tình cảm mơ hồ không biết tên kia chưa từng khiến anh cảm thấy thấu rõ và lại đau đớn đến thế.
Anh thừa nhận thương Phương Nhu, đối với Thích Ngôn Thương mà nói, đây là một sự khiêu chiến, cũng là một sự đớn đau.
Không thể tiêu tan, khiến anh chẳng còn mặt mũi nào để nhìn mặt mẹ mình.
“Quân khốn nạn!”
Ông cụ Thích chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận đi đến bên cạnh Thích Ngôn Thương, vung chân đạp một phát vào đầu gối anh, sức chịu đựng của Thích Ngôn Thương đã đến đà giới hạn, chân kia còn bị thương nghiêm trọng, thế là anh lảo đảo ngã khuỵu gối xuống đất.
Phịch một tiếng, vì bất ngờ không kịp chuẩn bị mà đầu gối anh cứ thế dập thẳng xuống sàn nhà, tiếng động đập vào tai nghe buốt nhói.
Thế nhưng Thích Ngôn Thương không nói gì cả, chỉ lẳng lặng quỳ trên mặt đất, bởi vì ảnh hưởng đến mạch máu trên đùi mà máu ở vết thương lại càng chảy ra ồ ạt hơn.
Chẳng bao lâu sau, dưới mặt đất chảy tràn toàn máu là máu.
Cho dù là rất đau, thậm chí sắc mặt anh đã trở nên trắng bệch mà Thích Ngôn Thương vẫn chẳng hề phát ra một tiếng nào.
“Đừng tưởng tao không dám làm gì với mày, con cháu của Thích Hoa Thịnh này không phải chỉ có mỗi mình mày.
Nếu mày còn dám mở miệng nói thích con bé kia lần nữa, tao gọi điện cho người xử lý nó ngay cho mà xem.”
“Ông dám!”
Thích Ngôn Thương đứng bật dậy, nhìn