“Này anh, anh không sao đấy chứ?”
Bởi vì ban nãy Thích Ngôn Thương cãi nhau với ông cụ Thịnh ở trong nên Diêu Nguyệt Như không dám đi vào mà chỉ đứng ở bên ngoài.
Đến tận giờ mới thấy Thích Ngôn Thương đi ra từ bên trong, lại còn lê theo cái chân bị thương, cô mới biết được cái người đàn ông trước mặt này tuy hay làm ra vẻ lạnh lùng hờ hững nhưng thực ra lại đã sa vào bể tình từ lâu rồi.
Trước giờ cô không hề nghĩ rằng cái người đàn ông lúc nào trông cũng hằm hằm này một khi yêu thương một người con gái thì lại có thể đi đến tận bước đường này.
Song song với cảm giác bội phục, Diêu Nguyệt Như vừa thấy hâm mộ, mà cũng thấy ghen tị một chút.
Cô đi đến bên cạnh anh, nhìn anh khập khiễng bước từng bước một, dưới chân bê bết toàn là vết máu đỏ lòm thì xót xa khôn tả.
“Anh, anh có ổn thật không đấy, em đang nói chuyện với anh này?”
Diêu Nguyệt Như chất vấn, dáng vẻ lo lắng sốt hết cả ruột, suýt nữa là cô bật khóc luôn thật.
Tuy rằng cô đã nhìn thấy cảnh đời nhưng mà hành động bất chợt liên tiếp vừa rồi của Thích Ngôn Thương thực sự làm cô phát khiếp lên được.
“Không sao cả.
”
Như lúc bình thường thì Thích Ngôn Thương nhất định sẽ không thèm để ý đến Diêu Nguyệt Như, không chỉ thế, anh thậm chí còn cảm thấy người như Diêu Nguyệt Như quá là phiền.
Nhưng ngày hôm nay, anh có phần thay đổi cách nhìn nhận về Diêu Nguyệt Như.
Cô là một cô gái rất tốt, chính ra là do anh hiểu lầm cô.
Thích Ngôn Thương vừa trả lời, vừa rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Mặc Cảnh Thâm.
Bởi vì anh biết rằng Mộ Thiển biết chuyện Phương Nhu mất tích, nếu anh đã đáp lời ông cụ Thịnh là sẽ rời khỏi nhà họ Thích thì hiện tại những thứ mà anh sở hữu chắc chắn là không thể dùng đến được.
Thích Ngôn Thương đã nói là sẽ làm.
Đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi, Thích Ngôn Thương nói địa chỉ cụ thể cho Mặc Cảnh Thâm, sau đó bảo: “Bây giờ Phương Nhu đang rất nguy hiểm, hãy mau chóng đến đó.
”
Nói xong chuyện thì gọi điện thoại thẳng đến bệnh viện, yêu cầu bên đó nhất định phải đảm bảo an toàn tính mạng cho Phương Nhu.
Bước ra khỏi nhà cũ, Diêu Nguyệt Như dúi luôn chìa khóa vào tay cho Thích Ngôn Thương: “Này, em chở tôi đi.
”
Thích Ngôn Thương liếc mắt nhìn Diêu Nguyệt Như một cái, cầm chìa khóa trong tay cô, lên xe.
Diêu Nguyệt Như cũng theo chân anh lên xe, cô ngồi ở ghế phó lại, cài chặt dây an toàn.
Cô bảo: “Nếu không phải chị ấy có chuyện thì khéo đời này em chẳng ngồi lên xe anh được quá.
”
Cô cười tự giễu, giọng điệu không khỏi có chút xót xa trong lòng.
“Ngồi cho vững.
”
Thích Ngôn Thương không tiếp lời cô mà chỉ nhắc nhở mỗi một câu.
Cô gái nhỏ biết Thích Ngôn Thương đang lo lắng cho Phương Nhu, thế mà đến tận giây phút khi con xe vừa nổ máy khởi động thì cô mới vỡ lẽ rằng Thích Ngôn Thương đang điên cuồng tới mức độ nào.
Tuy rằng chỗ bánh xe đã được lắp xích chống trượt nhưng tốc độ lái xe của Thích Ngôn Thương lại rất nhanh, con xe lướt vun vút trên mặt đất kết băng khiến Diêu Nguyệt Như sợ đến độ mặt trắng như tờ giấy.
Cô túm chặt lấy chỗ tay vịn, tay kia thì siết chặt đai an toàn, mím môi nghiến răng nghiến lợi không dám hó hé một câu nào, cũng chẳng dám gào lên vì sợ.
Cô sợ rằng nếu mình tỏ vẻ nhát gan thì sẽ bị Thích Ngôn Thương cười chê.
Nhưng tốc độ lái xe của Thích Ngôn Thương quá là nhanh, đến cả mấy chiếc xe con đi ngược đường còn sợ tới độ cuống hết cả lên, thậm chí còn có chiếc xe con còn tông thẳng vào gốc cây ở bên đường.
“Thích Ngôn Thương, anh lái chậm bớt chút đi, chậm chút đi mà.
”
Tình hình thế này đúng là đang khiêu chiến lòng can đảm của Diêu Nguyệt Như mà, cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được cái lối lái xe như thể gió bão càn quét này của anh ta mà sợ hãi phải gào lên: “Mặt đường có kết băng đấy, anh đi chậm một chút được không hả, em sợ muốn chết rồi này, tôi không muốn chết đâu…Hu hu… Anh ơi, anh đi chậm lại đi mà… Hu hu…Ngôn Thương, anh có nghe gì không đấy?”
Cô cứ nói liên tục, vừa nói vừa hét, song Thích Ngôn Thương vẫn cứ mắt điếc tai ngơ.
Bất chợt có một chiếc xe tải từ đâu lao đến, bởi vì nó đang chạy trên lằn ranh giữa hai làn nên bất ngờ chẳng kịp chuẩn bị trước chiếc xe con đang trực chờ lao đến, con xe tải rõ ràng không kịp xử lý, còi bấm liên hồi rồi đánh mạnh tay lái, thùng xe đằng sau theo quán tính chòng chành hết trái sang phải.
Thấy con xe vận tải sắp lật tới nơi, Diêu Nguyệt Như sợ tới độ trợn căng hết hai mắt, đến giờ mới nhắm tịt mắt lại: “Á á á, anh Ngôn Thương ơi, anh đi chậm lại đi em xin anh, hu hu… Em muốn xuống xe, anh Ngôn Thương ơi…”
Cô sợ tới mức chẳng dám gọi thẳng tên Thích Ngôn Thương ra nữa.
Bất chợt “ầm” một tiếng.
Diêu Nguyệt Như sợ tới độ hồn vía lên mây hết cả, thế nhưng đợi mãi một hồi mà không thấy đau đớn gì cả thì mới mở mắt ra, phát hiện xe con đã lách qua được con xe tải vừa rồi.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, bấy giờ mới nhìn thấy con xe tải vừa rồi đã bị lật.
“Ê, anh đi chậm chút đi được không hả, anh xem anh làm người vô tội bị vạ lây rồi kia kìa!”
Diêu Nguyệt Như vừa tức vừa giận.
Thích