Mặc Tử Hàng nhấc ly rượu lên uống một ngụm rồi liếc mắt nhìn Tề Phong:”Sao lại hành động như vậy? Không giống cậu chút nào”
Tề Phong mơ màng, tựa người ra sofa, hai mắt khép hờ, khi nghe Mặc Tử Hàng nói vậy thì cười mỉm một cách bất lực:”Không làm vậy thì như nào? Đánh hắn ta? Đánh xong thì Lâm Tịnh sẽ về với tôi à?"
"Tôi thấy là do cậu thôi.
Nếu như cậu chịu thay đổi, đối xử với cô ấy khác một chút.
Lâm Tịnh ấy, tôi có cảm giác cô ấy vẫn còn tình cảm với cậu"
Anh cười như không cười, uống một ngụm rượu đầy chua chát, nếu như Lâm Tịnh còn tình cảm với anh thì giờ này đã xuất hiện ở đây rồi.
Vậy mà lại không…
Tề Phong lim dim mắt gần như thiếp đi.
Lúc này điện thoại Mặc Tử Hàng reo lên, trên màn hình điện thoại của anh hiện lên hai chữ "bé con", anh cong môi cười rồi đưa tay vội bắt máy, không ngờ từ bên kia nhanh chóng vọng lại tiếng la hét chói tai:"Chồng a…cứu..cứu em á.."
Giang Yên Nhiên còn chưa nói xong thì điện thoại bị tắt máy ngang.
Mặc Tử Hàng đứng phắt dậy chạy ra ngoài, tim đập lịch bịch lịch bịch liên hồi.
Tề Phong gắng mở mắt ra lẩm nhẩm:"Tử Hàng, cậu đi đâu vậy.."
Đôi chân thon dài của anh bước thật nhanh ra khỏi cửa, vừa đi anh vừa mở điện thoại lên, nhìn chấm đỏ đang phát sáng trên màn hình, Mặc Tử Hàng cau mày, tại sao Giang Yên Nhiên lại ở đây..
…
Giang Yên Nhiên co rúm vào một góc, bàn tay cầm điện thoại bị đánh cho rướm máu.
Những hình ảnh từ ngày xưa lũ lượt tràn về, cũng là khung cảnh này, đám người này, bọn họ thi nhau hành hạ cô, bạo hành cô.
Cô bị đưa đi khắp nơi, mỗi ngày trôi qua đều là những cuộc trốn chạy.
Cô thấy những đôi mắt hung hăng đang nhìn mình, những đôi mắt thèm khát đầy ham m/ốn.
Giang Yên Nhiên vừa gào lên, vò lấy đầu nép vào một góc.
Trong phòng có ba người đàn ông cao lớn, nhìn cô đầy khó chịu:"Mẹ, điếc tai quá"
Một tên nói:"Này, hắn bảo chỉ bắt cô gái tên Lâm Tịnh kia thôi, bắt thêm cô gái này nữa liệu có ổn không?"
"Trông cũng ngon lành đó.
Không sao đâu, đây chỉ là phần thưởng riêng cho chúng ta thôi"
Một tên ra lệnh:"Hai đứa mày ra canh cửa đi, tao chơi trước"
Bọn chúng có chút bất mãn nhưng cũng không muốn tốn thời gian, tiến lên cùng nhau canh cửa.
Một tên còn lại nhìn cô nhếch môi cười, dù hắn phát hiện biểu hiện của Giang Yên Nhiên không được bình thường nhưng đám người như hắn ấy à, cả đời cũng chẳng có ai yêu nên ham m/uốn dụ/c vọng rất lớn.
Giang Yên Nhiên đang co ro một góc đột nhiên bị ai đó túm cẳng chân kéo lại.
Cô vẫn la hét, la đến mức cổ họng khô khốc phát ra những tiếng khản đặc.
Khi bị kéo lại cô tiện tay nắm được ly ở trên bàn ném thẳng vào đầu hắn ta.
Hắn khựng lại, chưa nổi điên nhưng đôi mắt đó biểu thị như muốn bóp chết cô tại chỗ.
Hắn đưa tay lên bưng lấy phần trán nhuốm máu, Giang Yên Nhiên nhìn dòng máu đang lũ lượt trượt xuống gò má làm cho khuôn mặt hắn càng thêm đáng sợ, cô bị doạ đến mức gần như ngất đi nhưng lý trí đã ép cô phải tỉnh táo.
"Chồng à…Tịnh Tịnh…" Cô kêu gào trong vô vọng.
Đột nhiên Giang Yên Nhiên cảm thấy khó thở, cần cổ cô bị bóp chặt rồi chưa đến một cái chớp mắt thấy cả cơ thể mình như bay lên trời rồi đập cả người vào bức tường.
Tiếng va chạm chấn động, mấy tên canh cửa ngó qua:"Dcm làm nhanh đi, muốn giết người hả?"
"Cô ta cứng đầu quá, phải làm cho câm miệng một chút"
Đời này thứ Giang Yên Nhiên ám ảnh kinh hoàng đó là máu.
Ngay khi thấy trên đầu mình máu cũng đang ứa ra, hô hấp cô bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô nghe thấy tiếng vải được xé một cách mạnh bạo, cơ thể dần cảm nhận được sự lạnh lẽo, vừa hét vừa vùng vằng tay chân nhưng nhanh chóng bị khoá trụ, hai chân bị kẹp lại.
Hắn muốn gỡ bỏ phần áo ngực còn xót lại duy nhất của cô, Giang Yên Nhiên cắn răng dùng sức bật dậy dùng đầu đập vào đầu hắn, hắn kêu lên đau đớn.
Một tên chạy vào:"Vô dụng.
Có một con nhãi mà nãy giờ một sợi tóc cũng không chạm được"
"Dm mày vào đây, giữ chặt hai tay nó cho tao"
Giang Yên Nhiên bị một người giữ chặt, lần này coi như cô hết còn cơ hội vùng vẫy.
Cả người cô run lên như co giật, trong khi đối diện cô một người đang nhìn mình với con mắt đầy thèm khát.
Hắn nhìn vào cúc quần cô với đôi mắt đỏ hoe rồi vươn bàn tay