Mặc Tử Hàng bế cô gái nhỏ nằm gọn trong tay bước nhanh về phía phòng 301.
Tề Phong ấy vậy mà giờ này còn đang ngủ say, anh đặt Giang Yên Nhiên xuống nằm ngay ngắn trên sofa rồi túm lấy chai rượu còn đang mở nắp hất thẳng vào mặt Tề Phong.
Cậu ta choàng tỉnh, còn định văng một câu chửi thể kết quả nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Mặc Tử Hàng thì im bặt, Tề Phong một mặt đầy mộng bức vừa tỉnh dậy đã bị quát thẳng vào mặt:"Còn không mau đi tìm Lâm Tịnh? Cô ấy xaỷ ra chuyện rồi"
Tề Phong nhất thời chưa hiểu được, nhưng khi nhìn thấy Giang Yên Nhiên toàn thân không còn được nguyên vẹn nằm bên cạnh như giật mình hiểu ra, một giây trước còn ngồi trên sofa, giây sau liền không thấy bóng dáng ở trong phòng.
Hay thật, thiết bị camera bỗng nhiên lại không còn hoạt động.
Tề Phong vội đến mức gần như phát điên, anh gọi người đến bắt bọn họ tìm cho ra Lâm Tịnh, nếu không còn doạ sẽ giết từng kẻ một.
Quán bar náo loạn đến mức người người lũ lượt kéo đi vì sợ liên luỵ.
Tề Phong cũng đôn đáo đạp cửa từng phòng một, có những phòng bọn chúng còn đang miệt mài làm chuyện đồi truỵ với nhau tự dưng bị anh đá bay cửa liền kéo nhau trốn vào một góc, Tề Phong nổi giận thật sự đáng sợ.
Anh đang phát điên đột nhiên trước mặt, một cánh cửa mở ra, khi hai người đang nương tựa nhau bước khỏi cánh cửa đó khiến Tề Phong lập tức dừng lại, không gian huyên náo cũng theo nhất cử nhất động của anh trở về yên ắng.
Người đàn ông nước ngoài đã theo Lâm Tịnh về đây đang ở trước mặt anh, bên cạnh hắn ta lại là Lâm Tịnh.
Bộ dạng cô cũng không tốt hơn Giang Yên Nhiên là bao, chỉ khác hiện giờ trông cô vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Cô dựa vào lồng ngực hắn, hắn đỡ cô đi, lúc hai người đang rời khỏi Tề Phong còn lờ mờ trông thấy tên kia nhìn anh một cách khiêu khích.
Anh xiết chặt tay, nâng bước chân, lúc đầu chậm chạp, mỗi lúc sau một nhanh, ngay sau đó đã đứng sau lưng hai người Lâm Tịnh.
Khi tên nước ngoài đó quay lại chưa kịp phản ứng đã bị anh cho một cú trời giáng ngã lăn