Bệnh tình của Giang Yên Nhiên thật sự trở nặng.
Cô bắt đầu dè chừng tất cả mọi thứ, sợ đám đông và ngại tiếp xúc, luôn nép mình trong bóng tối.
Trong nhà ngoại trừ Mặc Tử Hàng và Lâm Tịnh, tuyệt đối không ai có thể đến gần.
Hai hôm sau đó, Mặc Tử Hàng nhận được một cuộc điện thoại từ Mặc gia.
Ông nội gọi điện đến bảo anh mau đưa Giang Yên Nhiên về một chuyến dùng bữa.
Mặc Tử Hàng chần chừ chưa đồng ý ngay, anh quay qua Giang Yên Nhiên đang co ro trên giường, cúi đầu hôn nhẹ một cái:"Yên Nhiên, chúng ta về ăn trưa với ông nội, nhé?"
Ánh mắt của cô vô định nhìn về một hướng, Mặc Tử Hàng phải lặp đi lặp lại hai lần cô mới nghe sau đó chậm chạp gật đầu.
Bởi vì ông nội từng bảo vệ cô, cho nên Giang Yên Nhiên có một niềm tin nhất định dành cho ông.
Hôm đó Lâm Tịnh lái xe đưa hai người về nhà họ Mặc.
Và tất nhiên sau khi thấy tình trạng Giang Yên Nhiên so với trước kia còn tệ hơn, ông nội gần như vô cùng tức giận trong bữa cơm không ngừng trách móc, không ngừng đau lòng.
Dù cho Lâm Tịnh liên tục nhận hết lỗi lầm về mình nhưng một lời trách cứ cô cũng không có.
Mặc Tử Hàng tất nhiên chẳng nói được lời nào.
Không bảo vệ tốt được cô ấy là anh sai.
Cuối cùng, đợi ông nội nói đến mệt rồi mới lên tiếng:"Ngày mai cháu sẽ đưa Giang Yên Nhiên đi gặp bác sĩ tâm lý"
Ông nội liếc xéo anh nhưng lại không có ý kiến.
Với tình trạng này của cháu ông, ông hiểu rằng nếu càng để lâu chỉ càng nguy hiểm.
Hơn nữa, ngoài miệng thì ông trách móc Mặc Tử Hàng thế thôi nhưng trong lòng đều nghĩ, nếu chuyến đi này có Mặc Tử Hàng bên cạnh chắc sẽ không có việc gì đáng ngại.
Nói đúng hơn là ông sẽ an tâm hơn khi có Mặc Tử Hàng cùng đi.
Vì ông tuổi già nên không thể theo cùng vậy nên sáng ngày hôm sau chỉ có thể nhìn Mặc Tử Hàng xách hành lý nhỏ bỏ lên xe.
Lâm Tịnh kéo tay Jonhy giới thiệu:"Ông Mặc.
Đây là một người bạn..à không, là tiền bối của tôi ở bên Mỹ, trình độ chuyên môn không kém.
Nhưng anh ấy quen biết rất nhiều bác sĩ tâm lý giỏi trên toàn thế giới đang hoạt động ở Mỹ, lần này tôi cũng là được anh ấy giới thiệu cho, nên để anh ấy đi cùng, chắc hai người không phiền chứ?"
Mặc Tử Hàng liếc nhìn cậu ta rồi cũng không để ý lắm, do chỉ mải mê xem tình trạng của Giang Yên Nhiên chuyển biến như thế nào, ra ngoài cô có biểu hiện gì.
Dù sao có một chuyên môn theo cùng cũng tốt, thật ra đối với ngành tâm lý học, anh chẳng am hiểu một chút nào.
Khi hai người chuẩn bị lên xe thì từ trong sân có một chiếc xe ô tô đang lao đến chỗ bọn họ.
Chiếc xe phanh kít lại rồi Tề Phong là người đẩy cửa bước xuống.
Sau khi thấy bọn họ định đi đâu đó mà còn có cả Jonhy ở đây khiến anh ta không khỏi nhíu mày:"Mọi người chuẩn bị đi đâu vậy?"
Lâm Tịnh không đáp, Mặc Tử Hàng cũng không, cuối cùng chỉ có Jonhy hồ hởi đáp lại:"À, chúng tôi chuẩn bị sang Mỹ để gặp bác sĩ tâm lý cho bà Mặc đây"
Tề Phong liếc mắt đi, ai bảo cậu ta trả lời chứ?
Mặc Tử Hàng đưa Giang Yên Nhiên ngồi vào trong xe, Lâm Tịnh cùng Jonhy cứ thế theo sau vào, và trước khi toàn bộ cánh cửa xe khép kín, Tề Phong chặn lại cũng chui vào.
Lúc này Lâm Tịnh mới cau mày hỏi:"Tề thiếu gia, anh làm gì vậy?"
Tề Phong vờ như không để ý Lâm Tịnh, khoanh tay vắt chéo chân nói:"Các người đi xa như vậy, tôi không yên tâm nên sẽ theo cùng.
Cô không có ý kiến gì chứ?"
Lâm Tịnh mấp máy môi định nói gì đó cuối cùng Tề Phong lại nói tiếp:"À không, cô thì làm sao có quyền gì được? Ở đây Mặc Tử Hàng mới là người có quyền quyết định mà?" Tề Phong nở một ý cười khinh.
Nghe vậy, Lâm Tịnh hoàn toàn câm nín.
Cô là người cầm lái, sau khi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Mặc Tử Hàng đúng là chẳng có ý kiến gì, vậy nên miễn cưỡng thu lại tầm mắt khởi động xe rời đi.
Vì lo lắng Giang Yên Nhiên không thể tiếp xúc chỗ đông người, vậy nên Mặc Tử Hàng liền dùng máy bay riêng, năm người nhanh chóng yên vị trên chỗ ngồi trên chiếc máy bay, Tề Phong cắn răng chỉ có thể nhìn Lâm Tịnh cùng Jonhy ngồi cùng một hàng ghế.
Anh xiết tay đi đến cạnh Lâm Tịnh ngồi xuống, thành ra Lâm Tịnh lại đang kẹp giữa hai người đàn ông.
Giọng cô gái không hề dễ chịu:"Hết chỗ rồi hay sao…"
"Tôi thích ngồi đâu thì tôi ngồi.
Cô quản được chắc?"
Jonhy nghiêng người qua nhìn rồi cười quay đi.
Lâm Tịnh cũng chẳng buồn đôi co thêm với anh, sợ làm phiền đến tâm trạng của Giang Yên Nhiên.
Máy bay dần cất cánh, Giang Yên Nhiên tựa vào lồng ngực Mặc Tử Hàng ngủ say suốt cả chặng đường.
Lâm Tịnh cũng chỉ tỉnh táo được vài tiếng đầu, cô lim dim mắt từ từ ngả vào vai Jonhy, Tề Phong quay qua thấy vậy liền vươn tay ra kéo Lâm Tịnh tựa vào vai mình.
Thấy Lâm Tịnh có vẻ say giấc,