- Lạc Thanh, em sao rồi, anh đưa em đến bệnh viện.
Mặc Thiệu Viễn hoảng loạn lau đến với Lạc Thanh, cả người chảy đầy mồ hôi, tay chân anh run rẩy, hơi thở như muốn tắt đi khi thấy cô nằm bất động trên giường.1
- Lạc...
Vừa kéo chăn ra khỏi mặt cô, miệng anh cứng ngắt khi thấy cặp mắt to tròn của cô đang chớp chớp nhìn anh, khuôn mặt không có một chút nào gọi là bệnh tật.1
Chuyện gì đây?
- Đau bụng?
Châu Lạc Thanh im lặng nhất quyết giả câm, kéo chăn che miệng mình lại, dùng ánh mắt tha thiết, mị lực, quyến rũ nhìn anh.
Thở hắt ra một hơi, Mặc Thiệu Viễn đứng phất dạy tức giận cao giọng.
- Là trò đùa của em?
- K...!không phải...khi nãy em có đau, nhưng bây giờ thì hết rồi!
Lồng ngực to lớn vạm vỡ của anh lên xuống, tức giận không thôi, nhưng khi nghĩa đến mục đích cô làm vậy, lòng anh dịu bớt một chút.1
Giả vờ quay lưng bỏ đi, vậy mà Lạc Thanh nghĩ là anh nổi giận bỏ về, sốt sắng lật chăn qua một bên, chạy đến phía trước phóng lên người anh, hai chân quặc lấy thất lưng, cánh tay thon thả siết chặt cổ anh nhắm mắt chịu trận.1
- Xuống!1
- Không xuống đâu!
Dụi mặt vào cổ anh sẵn tiện ngửi mùi hương cơ thể, trời ơi, trái tim cô tràn ngập sự thỏa mãn nhớ nhung.1
Cô sắp nhịn không nổi nữa rồi!
- Tôi về Mặc gia!
Nhất quyết bám lấy người anh không buông, có chết cũng không buông huống hồ gì về Mặc gia.
Nhưng cô khá tự tin, anh không bao giờ để cô ra ngoài trong chiếc đầm ngủ mỏng tanh như thế này, đã vậy bây giờ còn bị vén lên cao.
Mặc Thiệu Viễn bước đi ra hướng cánh cửa, Lạc Thanh như con sam bám dính lấy anh.
Ngước lên nhìn, áp môi mình lên môi anh m*t lấy.
Trong mắt của anh ngập tràn ý cười, bước chân khựng lại, anh vốn chỉ chờ có nhiêu đó!1
- Ở lại với em được không? Em nhớ anh!
Hai khuôn mặt gần kề với nhau, hơi thở hòa quyện, xua tan nỗi nhớ trong lòng.
- Em có cần tôi sao?
- Không cần anh thì cần ai chứ? Sáu năm qua không đủ để chứng minh hay sao?
Châu Lạc Thanh uất ức muốn khóc, lòng của Mặc Thiệu Viễn cũng tắt hẳn cơn giận khi nhớ đến những lời mà Hàn Quân Thụy đã nói hôm đó.
Tim anh co thắt, đau lòng xót xa xen lẫn hạnh phúc.
- Sao này còn bỏ đi nữa không?
Bàn tay của Mặc Thiệu Viễn bợ lấy bờ môn9 tròn lẵng của cô lên, giọng nói cũng không còn hờn trách mà đầy sự cưng chiều.
Lạc Thanh thấy vậy, lòng vui mừng khôn xiết, ôm chặt anh hơn.
- Không, không bỏ đi nữa đâu.
Em sai rồi!
- Em còn một lần nữa, thì đừng hòng anh tha thứ.
- Vâng, vâng, vâng.
Giọng cười trầm thấp vang lên càng thêm thu hút Lạc Thanh, Mặc Thiệu Viễn đánh yêu vài cái vào mông cô trừng phạt.
Đi lại hướng cánh cửa, dùng chân đóng lại.
Khi nãy anh không đóng cửa ngoài, lỡ có người vào thì toang mất.
Lạc Thanh vui thầm trong lòng, cười khúc khích, ấy vậy mà anh hiểu cô đang muốn gì...aaa, yêu anh chết mất!
- Có chiều anh không?
- Có!
Châu Lạc Thanh chủ động tìm môi anh dây dưa, anh áp lưng cô vào cánh cửa hôn ngấu nghiến.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau chẳng chút kiêng dè, âm thanh ái muội cũng bắt đầu vang lên giữa đêm tối tĩnh mịch.
Ngoài trời u lạnh, nhưng bên trong phòng nhiệt độ đang dần tăng lên, tràn ngập hương vị động tình.
Trái tim lạnh lẽo của cả hai được đối phương sưởi ấm, cảm giác hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Mặc Thiệu Viễn ôm cô