Châu Lạc Thanh bị tình d*c khống chế toàn bộ, gật đầu trong cơn mê muội.
Mở hai chân mình ra, vạch lối hạ thẳng người xuống ngay con cự l*ng to lớn đang c*ơng c*ng của anh.
- Áaa...
- Ư....
Mặc Thiệu Viễn cảm thấy thoả mãn tận đỉnh, nơi ấm áp bao trọn lấy d*c vọng bành chướng của anh.
Châu Lạc Thanh vừa đau vừa sung sướng, khoan khái khắp cơ thể.
Theo bản năng dẫn dắt, đặt tay lên ngực trần của anh, nhấp mông từng đợt ra vào.
Bầu ngực nghịch ngợm đung đưa, lắc lư như một tuyệt phẩm, anh căn bản là không chịu nổi sự khích thích cực điểm này.1
Lật người để cô nằm dưới thân mình, Mặc Thiệu Viễn chèn ép thúc hông, khít khao rút ra rồi cấm vào thật sâu chạm tới đỉnh điểm của cô, làm cô choáng váng hoa mắt, nức nở rên rỉ theo tiết tấu giông tố của anh.
- Ưm..
ưm ~~ nhẹ một chút...!Viễn...!Ưm.
Âm thanh phóng đ*ng vang lên khắp căn phòng đậm đặc mùi tanh của tình d*c, tiếng thở dốc đầy nam tính, tiếng rên rỉ yêu kiều, tiếng va chạm xác thịt giữa hai thân thể đang cuồng nhiệt hòa quyện vào nhau.1
Thể xác- trái tim của cả hai đã hòa thành làm một!
Hai bầu ngực nảy lên nảy xuống không ngừng theo từng cú thúc, anh siết lấy eo cô thô bạo phóng túng không chút thương tình.
Châu Lạc Thanh khóc không ra nước mắt, thở không ra hơi, chỉ biết lắc lư thân thể nương theo từng cú thúc vừa mạnh vừa nhanh của anh.
Đột nhiên, Mặc Thiệu Viễn hôn vào vành tai mẫn cảm của Châu Lạc Thanh, giọng khàn khàn hỏi:
- Thoải mái không em yêu?1
- Thoải...!mái lắm...!ưm ~~1
Châu Lạc Thanh gật đầu, cong người ôm lấy anh.
Nghe được câu trả lời vừa ý, anh thưởng nóng cho cô bằng cú thúc như trời giáng, bụng cô phình lên như muốn xiêng thủng.1
Cái tên khốn khiếp này, vừa chơi vừa phá nhưng cô vừa đau vừa sướng, cảm giác thật tuyệt!
- Á...
Thời gian tí tích trôi qua tùng giây từng phút, tiếng rên rỉ mê hoặc của Lạc Thanh làm Thiệu Viễn hưng phấn cực độ, hừng hực rong ruổi khắp thân thể mềm mại của cô.
Chẳng biết anh đã rút ra rồi mãnh liệt đâm vào bao nhiêu lần, chỉ biết tốc độ ngày càng tăng, lực ngày càng mạnh.
Qua một cuộc yêu dài, Châu Lạc Thanh miệng cười chúm chím gối đầu trên ngực anh, tay sờ vào múi bụng, đôi chân trắng sáng tùy tiện gác lên người anh không chút ngượng ngùng.
Mặc Thiệu Viễn vuốt vuốt tóc rồi xoa xoa bã vai trần của cô, khuôn mặt sảng khoái hiện rõ.
Cả hai im lặng không nói gì, chỉ lắng nghe nhịp tim đang đập mạnh vì đối phương, thấu hiểu những chuyện đã qua và suy tính cho tương lai.
Bỗng nhiên, Mặc Thiệu Viễn bắt bàn tay nghịch ngợm của cô lại, đưa lên miệng hôn vào vết sẹo ở cổ tay.
Châu Lạc Thanh cau mày ngước lên nhìn anh, thấy khóe mắt anh có chút đỏ, cô ngu ngơ chẳng hiểu chuyện gì.1
- Anh biết hết rồi, tại sao em lại ngốc đến như vậy?
Lạc Thanh mỉm cười nhẹ, nụ cười dịu dàng, mong manh khiến ai nhìn thấy cũng muốn che chở, bảo vệ.
- Là Quân Thụy nói với anh sao?
- Tại sao không nói thật cho anh biết?
Mặc Thiệu Viễn hôn vào đỉnh đầu của cô, đáy mắt cay cay, lòng anh như bão tố khi tưởng tượng đến khoảnh khắc đó.
- Vốn là chuyện chẳng to tát gì.
Thiệu Viễn, anh hãy hứa rằng kiếp này chúng ta mãi mãi bên nhau đi, em sợ chúng ta lại xa nhau...!em rất sợ!1
Một dòng nước ấm nóng hổi rơi xuống da thịt của anh, vòng tay anh siết chặt cô hơn, giọng trầm trầm lên tiếng.
- Anh hứa, kiết này hay kiếp sau sau nữa chúng ta mãi mãi bên nhau!
- Em hứa, sao này dù có bất cứ chuyện gì cũng sẽ chia sẽ với anh, không tự ý bỏ đi, sẽ mãi mãi bên anh nếu như anh còn cần em!
- Lại ngốc, anh lúc nào cũng cần em!
- Thật không?
Cô bật cười, nụ cười tỏ nắng sưởi ấm cỏi lòng anh.
Sáu năm xa nhau, nhưng cả hai vẫn luôn yêu nhau, cần nhau bất chấp mọi rào cản hay những định kiến của xã hội.
Như vậy đủ để chứng mình cả hai