Cả hai ăn trưa ở khách sạn rồi mới về Mặc gia.
Tay trong tay đi vào, miệng cười vui vẻ đang nhỏ to với nhau chuyện gì đó, Châu Lạc Thanh còn đỏ mặt đánh lên ngực Mặc Thiệu Viễn.
Những hành động thân mật đó đều được Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả thu hết vào mắt, chướng mắt vô cùng nhưng cũng không dám nói gì.1
- Ba, dì, con mới về ạ.
Châu Lạc Thanh lễ phép cúi đầu chào ông Mặc và Lý Tư Khiết.
Bà ừ đại một tiếng có lệ, khuôn mặt không ưa, chán ghét ra mặt.1
Ông Mặc cũng không nói gì, bình thản đọc báo, không nhìn Châu Lạc Thanh lấy một lần.1
- Lên phòng thôi.
Mặc Thiệu Viễn ôm cô bước đi, Lạc Thanh khuôn mặt bí xị xụ xuống buồn bã.
Hôn lễ cũng đã diễn ra, giấy kết hôn cũng có, vậy mà ông Mặc vẫn không chấp nhận cô.
- Mặc kệ đi, em chỉ cần quan tâm anh và bà là được.
Những người khác em cứ xem như vô hình.1
- Nhưng mà...
- Em là vợ anh, không được cãi chồng!
Châu Lạc Thanh phì cười, gật đầu cho anh yên tâm.
Thôi thì kệ đi, cô đâu sống bám Mặc gia.
Châu Thị tuy không bằng Mặc Thị nhưng đủ để cô ăn sung mặc sướng.
Cô cũng chẳng làm gì khuất tất mà thấy thổ thẹn, từ trước tới nay cô cũng chỉ có mình anh.
Mở cửa bước vào phòng ngủ, Châu Lạc Thanh đi nhanh lại giường nằm xuống.
Đau lưng, mỏi chân quá đi mất!
Mặc Thiệu Viễn bật cười, lấy điều khiển nhấn nút cho rèm cửa kéo ra.
Đi lại giường khụy một chân xuống, anh từ tốn mở giày cao gót ra cho Lạc Thanh, lấy một đôi dép bông mềm mại đặt ngay dưới chân cô.
- Anh đã xếp quần áo của em vào tủ, em xem vừa ý không?1
- Không thì...?
Châu Lạc Thanh nhướn mày, khé môi cong lên xinh đẹp.
- Anh xếp lại theo ý em, được chưa hửm?1
Ha...
Châu Lạc Thanh cười tít cả mắt, nằm xấp trên giường nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn sang anh.
- Chồng, anh có lên tập đoàn không?
Nghe một từ chồng phát ra từ miệng cô, trái tim anh khẽ run lên từng hồi mãnh liệt.
Mỉm cười ngồi xuống giường, sắc mặt trầm lặng vuốt ve khuôn mặt vạn lần anh say đắm, yêu thương không lối thoát.
- Chúng ta nghỉ vài hôm.
- Anh sao vậy?
- Anh hạnh phúc, mấy năm qua anh nhớ em nhiều lắm có biết không?
Đôi mắt của Châu Lạc Thanh đỏ lên, ngồi dậy xà vào lòng anh.
- Em xin lỗi.
- Bỏ qua chuyện cũ đi, thay bộ váy khác cho thoải mái đi em.
Cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên miệng hôn vài cái.
Vết sẹo trên cổ tay cô sẽ luôn nhắc nhở anh rằng, anh phải yêu thương cô thật nhiều, thật thật nhiều mới xứng đáng với những gì cô đã làm.1
- Vâng.
Châu Lạc Thanh xỏ dép bước đi lại tủ, lấy chiếc váy bước vào phòng tắm.
Vì nhà có nhiều thành viên nên cô không thể ăn mặc tùy hứng như lúc trước.
Bước ra với chiếc váy hai dây bản to màu xanh rêu dài qua gối, thấy Mặc Thiệu Viễn đang nói chuyện điện thoại nên cô cũng không làm phiền, mở cửa phòng xuống nhà.
Châu Lạc Thanh cũng chẳng biết làm gì, đi vào phòng bếp xem có Sở Kiều Ân trong đó hay không.
- Chị hai.
Thấy Sở Kiều Ân đang gọt trái cây, cô mỉm cười đi lại.
- Em và Thiệu Viễn mới về sao?
- Vâng, à mà chị, hình như chúng ta bằng tuổi thì phải.
- Chị 24 tuổi, nhưng chắc chắn là không tài giỏi bằng em rồi.
Sở Kiều Ân mỉm cười, nụ cười quá đổi ngọt ngào, nam nhân nhìn vào chỉ có mềm lòng.
- Em có làm gì đâu mà tài giỏi chứ, chỉ đi làm bình thường kiếm tiền sống qua ngày thôi.
Châu Lạc Thanh đi lại bếp lấy dao gọt phụ Kiều Ân.
Cô cũng lười lắm, nhưng mà chẳng lẽ không làm thì cũng kỳ.
- Em kiếm được tiền là vui rồi, không như chị...1
Sở Kiều Ân buồn bã thấy rõ, Lạc Thanh liền tò mò hỏi thêm.
- Sao chị không đi làm, bà cũng không quá khó mà!
- Chị và Đình Kiên kết hôn lúc chị đang học năm hai, sau đó anh ấy và mẹ không cho chị đi học nữa.
Không có bằng thì làm sao đi làm hả em.1
Làn môi của Châu Lạc Thanh mím lại, trong lòng thầm mắng chửi Mặc Đình Kiên.
Cô chưa thấy người chồng nào tệ bạc như anh ta!
Lúc này Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả đi vào, cũng may bà không kịp nghe những lời Kiều Ân vừa nói, nếu không...cô chết chắc!1
Châu Lạc Thanh nào sợ, hắt mặt tiếp tục gọt trái cây, không chào hỏi cũng không quan tâm gì tới bà và Tư Khả.
- Mẹ!
Sở Kiều Ân cúi đầu chào bà.
Kéo ghế ngồi xuống đối diện, giọng nói chua ngoa vang lên.
- Hai cô con dâu