Hôm nay chính là ngày trọng đại của Phó Tôn Trạch, từ khi anh trai Phó Thành Thiên qua đời, anh gánh vác trên vai một trách nhiệm to lớn, anh từng nghĩ mình sẽ ở vậy nuôi tiểu Quân khôn lớn nên người.
Nhưng ý định đó được dẹp bỏ khi anh gặp được định mệnh của đời mình, người con gái tài sắc vẹn toàn, chấp nhận và bao dung, thấu hiểu hoàn cảnh của anh.
Sau chín tháng chính thức hẹn hò cả hai đã đi đến hôn nhân, đơn giản là vì anh đã gặp đúng người, không muốn cả hai thêm hao phí thời gian.
Lúc anh cầu hôn, Sở Kiều Ân do dự không đồng ý vì còn quá sớm, sợ đổ vỡ hôn nhân thêm một lần nữa.
Nhưng anh đã thuyết phục, tiểu Quân năn nỉ, bên nhà cô cũng đồng ý vì họ cảm nhận Tôn Trạch là một người đàn ông tốt và đầy bản lĩnh.
Cuối cùng cô cũng đồng ý!
Sở Kiều Ân và Châu Lạc Thanh chính là minh chứng cho việc khi yêu một người thì sẽ yêu luôn quá khứ của họ, vì tình yêu mà bất chấp vượt lên những định kiến khắc nghiệt của xã hội, giúp cho những người phụ nữ sống không hạnh phúc có thể nhìn thấy mà có niềm tin vào tương lai và hôn nhân, không quá tiêu cực khi bước tiếp.
Mọi thứ đều được đền đáp nếu chúng ta chân thành!
- Kiều Ân, người đó không trân trọng em, vậy để anh trân trọng em.
Người đó sẽ hối hận, anh sẽ hạnh phúc!
Câu nói của Phó Tôn Trạch ở hôn lễ làm Sở Kiều Ân xúc động bật khóc.
Hạnh phúc đơn giản là một câu nói, một hành động nhỏ của đối phương dành cho mình.
Thanh xuân của cô trôi qua trong vô nghĩa, nhưng phần đời còn lại sẽ rất ý nghĩa nếu cô có anh, Phó Tôn Trạch!
...
- Tiểu Quân, hôm nay về với ông bà và dì được không?
Sở Uyên lên tiếng chọc ghẹo Sở Kiều Ân.
Đêm nay là đêm tân hôn, sao có thể để cho tiểu Quân ngủ cùng được chứ.
- Không ạ, muốn ngủ với mẹ thôi!
Tiểu Quân chu môi lắc đầu.
- Ba cháu sẽ không thích như vậy đâu, ngoan, về ngủ với bà!
Bà Sở mỉm cười, dang tay ôm cậu vào lòng.
Trên dưới Sở gia thương cậu như cháu ruột, như con ruột của Kiều Ân.
Phó Tôn Trạch đang tiếp khách chợt thấy mọi người đang xì xầm bàn tán gì đó, thế là anh đi lại góp vui.
- Có chuyện gì vậy ạ?
- Đêm nay tiểu Quân về với ba mẹ, ngày mai hai đứa tới đón.
Anh bật cười gian manh, đưa mắt nhìn sang vợ.
- Vậy phiền ba mẹ rồi!
Sở Kiều Ân đỏ mặt ngại ngùng, huých khuỷu tay vào hông anh.
Mọi người cúi mặt bật cười, nhưng đôi mắt đỏ au vui mừng vì cuối cùng cô cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc.
11 giờ tối, cả hai cùng nhau lên phòng tân hôn.
Trong lòng của Phó Tôn Trạch bắt đầu rạo rực, muốn nếm thử hương vị tình ái.
Mấy tháng nay anh luôn trong trạng thái thèm thuồng đến muốn điên dại, nhưng Sở Kiều Ân cứ trốn tránh làm anh hơi buồn.
Sở Kiều Ân đi vào phòng tắm và khóa chặt cửa lại không cho Phó Tôn Trạch bước vào.
Anh bị chặn đứng ngay trước cửa, lòng hụt hẫng thất vọng não nề đi lại sofa ngồi xuống.
20 phút sau, Kiều Ân thay đồ và tẩy trang xong thì đi ra ngoài.
Thấy anh cứ nhìn mình trân trân làm cô lạnh cả sóng lưng, lắp bắp lên tiếng:
- Anh...!anh thay đồ đi...!khuya rồi!
Phó Tôn Trạch gật đầu, đi vào phòng tắm.
Nằm xuống giường, Sở Kiều Ân bắt đầu cảm thấy lo sợ, hồi hộp, căng thẳng, bàn tay vô thức siết chặt chiếc chăn ở ngực.
Miệng lẫm bẫm:
- Là Tôn Trạch, Tôn Trạch, là người mình yêu!
Cạch...
Phó Tôn Trạch từ tốn bước ra, trên người mặc chiếc áo choàng của khách sạn.
Do dự một lát rồi cũng tắt đèn, phòng tân hôn chìm vào trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt của đèn ngủ.
Lên giường nằm xuống chỗ trống bên cạnh Sở Kiều Ân.
Anh cứ nghĩ đến khi cả hai kết hôn cô sẽ thoải mái hơn, không bị bóng tối quá khứ đè nặng tâm lý, nhưng xem ra không có tiến triển gì rồi.
Nhưng mà cũng nên thử một lần!
Phó Tôn Trạch nghiêng người, bàn tay to lớn choàng qua chiếc eo thon gọn của Sở Kiều Ân kéo sát vào người.
Thấy cô nằm im không phản kháng, anh thả nhẹ lên trán của cô một nụ hôn trấn an.
- Kiều Ân, đừng căng thẳng, thả lỏng đi em.
- Tôn Trạch, anh mở đèn lên đi, em muốn nhìn thấy anh.
Cô sợ bóng tối, cô muốn nhìn thấy anh, người cô yêu!
Phó Tôn Trạch mừng rỡ, phóng nhanh xuống giường mở đèn.
Căn phòng phút chốc sáng rực, hiện rõ người phụ nữ yêu kiều nằm trên chiếc giường rộng lớn.
Tuy có vui mừng đấy, nhưng cũng không tránh khỏi lo lắng, áp lực.
Anh đây là lần đầu tiên, chẳng có kinh nghiệm hay kỹ thuật giường chiếu gì ghê gớm.
Trong khi Kiều Ân từng có chồng, anh sợ mình kém cỏi không bằng, làm cô thất vọng.
Lên giường nằm nghiêng, Phó Tôn Trạch căng thẳng chẳng kém gì Sở Kiều Ân.
Anh cúi đầu, mút lấy cánh môi đang mấp máy hé mở.
Nụ hôn mạnh bạo, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, anh dùng hết sức để hôn.
Kiều Ân cảm thấy cánh môi mình hơi rát, nhưng không từ chối, cùng anh hòa quyện quấn quýt môi