Cuộc sống sau hôn nhân không có quá nhiều mâu thuẫn hay cãi vã, cứ êm điềm vui vẻ trôi qua.
Trước khi kết hôn, Phó Tôn Trạch đã mua một căn biệt thự sang trọng thiết kế hiện đại, thuê người làm để cô không cần bận tâm đến việc nhà mà tập trung cho sự nghiệp và gia đình.
Buổi chiều, sau khi đón tiểu Quân tan học thì hai ba con về nhà.
Chiếc xe của Phó Tôn Trạch dừng lại ở sân, tiểu Quân đã phóng xuống chạy ù vào nhà tìm mẹ.
Phó Tôn Trạch xuống xe, không vội vào nhà, đi vòng ra sau mở cốp.
Anh đem hơn mười túi giấy ra ngoài, xách lỉnh kỉnh vào trong muốn tạo bất ngờ cho vợ.
- Mẹ, con học về rồi ạ!
Tiểu Quân chạy vào bếp ôm lấy chân của Sở Kiều Ân, cô mỉm cười ngồi xuống, hôn mấy cái vào cặp má phúng phính của cậu.
- Ngoan, lên phòng tắm rửa thay đồ, xong xuôi rồi xuống ăn cơm.
- Dạ vâng, yêu mẹ!
Chụt...!chụt.
Tiểu Quân hôn lung tung khắp mặt, Sở Kiều Ân hạnh phúc vô biên, từ lâu cô đã xem cậu như con ruột của mình.
Cũng như mọi hôm, ăn tối ăn thì Sở Kiều Ân lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Bước vào phòng ngủ, cô đi lại mở tủ quần áo, nhưng lạ thật những bộ đồ ngủ thường ngày của cô đâu mất rồi, thay vào đó là những chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm.
- Lạ vậy!
Sở Kiều Ân hoang mang, ngẩn ngơ nhớ xem mình có mua mà quên hay không.
Nhưng không, cô đâu thích nhưng trang phục hở hang, hư hỏng như vậy.
Phó Tôn Trạch!
Chỉ có anh mới có khả năng làm việc này!
Xoay người định bụng tìm Phó Tôn Trạch hỏi cho ra vấn đề, nhưng anh đã bước vào, thái độ ung dung thong thả như chưa từng làm việc gì.
- Chưa tắm nữa sao? Có cần anh giúp em tắm không hửm?
Khuôn mặt của Phó Tôn Trạch hiện lên hai chữ thích thú, hớn hở.
Đi đến gần, dang tay ôm cô thì bị cô khó chịu hắt ra, cao giọng hỏi:
- Là anh đúng không?
Sở Kiều Ân mở tung hai cánh cửa tủ quần áo, bên trong treo đầy váy ngủ đủ loại, đủ màu, đủ kiểu dáng, phải nói sexy không đường nào tả nổi.
- Ừ!
- Anh bị điên rồi đúng không? Anh đã vung bao nhiêu tiền vào đống rồi này?
Phó Tôn Trạch lặng thinh nhìn cô nổi giận đùng đùng.
Anh đã mất cả buổi trưa mua đồ cho vợ, bây giờ nhận lại là sự tức giận vô lý của cô hay sao?
- Anh nghe em hỏi gì không?
Sở Kiều Ân cáu lên, đánh vào người anh.
Cả hai vừa mới mua nhà, mua đất, kinh doanh các thứ.
Anh không tiết kiệm thì thôi, đằng này còn tiêu sài hoang phí.
- Anh muốn em thay đổi một chút.
- Có đem trả được không?
- Kiều Ân, anh muốn em mặc như thế này.
- Thì ra anh cũng chê em ăn mặc giống mấy bà thím...được, anh thích thì anh mặc đi.
Không ấy tìm những cô gái lả lơi bên ngoài, họ sẽ mặc cho anh nhìn.
Rầm...
Sở Kiều Ân tức giận bỏ ra khỏi phòng, Phó Tôn Trạch không tránh khỏi thất vọng nhìn vào bên trong tủ quần áo.
Anh đã sai hay sao?
Muốn vợ mình thay đổi trở nên đẹp hơn, thoải mái hơn cũng là sai phải không?
- ---------------
- Ba làm cho mẹ buồn sao ạ?
Tiểu Quân nằm trong lòng của Sở Kiều Ân lên tiếng hỏi.
Thấy cô buồn buồn, cậu liền nghĩ ba mình đã làm cho mẹ xinh đẹp giận dỗi.
- Không có.
- Ba đi đâu rồi ạ?
- Ba ra ngoài có công việc rồi, một lát sẽ về, con ngủ trước đi.
- Vâng ạ.
Chờ tiểu Quân ngủ say, Sở Kiều Ân xuống giường đi lại mở tủ quần áo.
Lòng cô nặng trĩu khi nhìn thấy bên trong không còn một chiếc váy ngủ nào nữa, những bộ đồ lúc trước cũng được treo lên ngay ngắn như lúc ban đầu.
Cánh cửa phòng mở ra, Phó Tôn Trạch đi vào.
Khi nãy chồng của Sở Uyên rủ anh đi uống vài ly, sẵn tiện đang buồn, thế là anh đồng ý đi ngay.
Trên giường, cả hai đều nằm quay lưng với nhau, ngăn cách bởi tiểu Quân, cứ thế trôi qua hết một đêm dài.
...
Buổi trưa, Sở Kiều Ân nhờ Sở Uyên giúp mình đón tiểu Quân về nhà, còn cô thì lên tập đoàn Vũ Thị tìm Phó Tôn Trạch.
Cả một đêm không ngủ suy nghĩ, cô biết mình đã sai khi phản ứng quá gay gắt với anh, trong khi chuyện đó không quá quan trọng.
Cô không nên để chuyện quá khứ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc ở hiện tại.
Phó Tôn Trạch là Phó Tôn Trạch, không phải là Mặc Đình Kiên!
- Chào chị, tôi là vợ của Phó Tôn Trạch, tôi có thể lên phòng làm việc của anh ấy hay không?
Sở Kiều Ân giọng nói êm ái mềm mại, nở nụ cười thân thiện với nhân viên trong tập đoàn.
Khuôn mặt toát lên sự cao sang xinh đẹp, chiếc đầm trắng nhẹ nhàng trên người càng thêm phần sang trọng quý phái.
- Tất nhiên là được, để tôi dẫn cô lên.
Phó phu nhân, lần đầu gặp cô ở ngoài đời, trông cô thật xinh đẹp.
- Cảm ơn chị.
Đứng trước cửa phòng làm việc của Phó Tôn Trạch, trái tim của cô đập mạnh rộn ràng đến khó thở.
Nếu cánh cửa này mở ra, bên trong anh cùng với ai đó quan hệ thể xác, chắc cô sẽ chết lịm ngay tức khắc.
Cạch...
Cánh cửa đột ngột bật mở trong sự hốt hoảng của Sở Kiều Ân.
Một nhân viên nữ kiêu sa bước ra, trên tay cầm sấp hồ sơ, nhíu mày nhìn cô hỏi:
- Cô là...?
Bàn tay của Sở Kiều Ân vô thức siết chặt, đinh ninh trong bụng cô gái trước mắt và Phó Tôn Trạch có vấn đề mờ ám.
- Tôi là vợ của Phó Tôn Trạch!
Nghe giọng nói của vợ bên ngoài, Phó Tôn Trạch cau mày đứng dậy bước ra.
- Phó phu nhân, thất lễ quá, tôi không biết là cô.
- Sao thế?
Anh lên tiếng.
- Em đến rủ anh đi ăn trưa, tiểu Quân về ngoại rồi.
Sở Kiều Ân mỉm cười dịu dàng, bước tới ôm chầm lấy cánh tay của Phó Tôn Trạch thể hiện sự thân mật, cả hai như chưa từng có cuộc cãi vã.
Anh ngỡ ngàng, ngơ ngác.
Không phải cả hai đang chiến tranh lạnh hay sao?
Nữ nhân viên lịch sự cúi đầu bỏ đi, Phó Tôn Trạch kéo cô vào phòng làm việc đóng sầm cửa lại.
Lúc này Sở Kiều Ân trở mặt vung tay anh ra, đi lại bàn làm việc và sofa kiểm tra.
- Không phải hôm qua em bảo anh tìm phụ nữ sao?
Phó Tôn Trạch dựa người vào tường, nhếch môi cười nhìn theo bóng dáng của cô vợ nhỏ.
Anh không giận khi cô ghen tuông vớ vẩn, mà ngược lại có chút thích thú, vì khuôn mặt và hành động của cô bây giờ quá đỗi dễ thương.
- Bảo anh tìm phụ nữ là anh tìm hay sao hả?
Sở Kiều Ân lao đến đánh lên người anh xả giận, nhưng đôi mắt nhìn xuống thất lưng.
- Có cần cởi ra cho em kiểm tra không?
- Á...!anh bế em đi đâu vậy?
- Phạt em!
- ---------------
Buổi chiều, hai vợ chồng vui vẻ đến Sở gia đón tiểu Quân và