Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 122: Ân Oán Của Quá Khứ (3)


trước sau

Sau đó, Du Triệt hoàn toàn chỉ đứng bên Khuynh Thành làm cảnh, nhìn cô bạo lực đánh tên đại ca kia ra sao, à không phải, là nhìn người của cô bạo lực đánh tên đại ca kia ra sao. 

Toàn khu vực cảng đều vang lên ầm ầm tiếng nổ súng cùng âm thanh la hét thảm thiết xin tha. Du Triệt cảm thấy bản thân ở đây đúng là vô dụng, cô hoàn toàn không cần anh giúp đã xử lý xong tất cả. 

Mấy chục phút sau, không gian yên tĩnh trở lại. 

Vị đại ca đang quỳ dưới đất lặng lẽ thở phào, cuối cùng cũng kết thúc. 

Mặt mày Khuynh Thành hiền hoà nhìn tên đại ca, cười đến vô cùng hữu hảo. 

"Làm ăn là phải có quy tắc, anh tùy tiện phá vỡ là không được đâu. Vậy đi, niệm tình hôm nay anh lần đầu hợp tác với Nam Cung gia, tôi sẽ bỏ qua cho anh, chỉ lấy tiền bồi thường gấp năm lần số tiền hàng kia thôi."

Đại ca chưa thở phào được bao lâu thì da đầu đã căng lên, mặt trắng bệch. 

"Năm.......năm lần?"

"Sao, quá ít à? Hay là........"

"Không, không, không, đủ rồi, chúng tôi sẽ trả tiền đúng hẹn."

Khuynh Thành cười khanh khách, ác ý hỏi thêm: "Vậy có lấy hàng nữa không?"

Hắn ta cắn răng, "Lấy, đương nhiên là lấy." Đã bị lỗ đến vậy, nếu còn không lấy hàng thì chẳng phải là mất cả chì lẫn chày sao, chuyến này đi công cốc rồi. Cho nên dù có đau lòng đến đâu, tên đại ca vẫn nghiến răng nghiến lợi đem hàng về. 

Khuynh Thành tươi cười nhận lấy giấy nợ từ tay hắn ta đưa cho thuộc hạ, vui vẻ cùng Du Triệt ra về. 

Để lại người đàn ông đeo kính dày khi nãy thu dọn tàn cuộc, thỉnh thoảng còn quay sang nói nhỏ với đám thuộc hạ bên cạnh. 

"Tiểu thư thật tà ác, lợi dụng đám người kia để thử uy lực của vũ khí mới thì thôi, còn thu lấy một số tiền lớn nữa."

Ánh mắt tên thuộc hạ đầy sùng bái, "Ừ, tiểu thư của chúng ta thật cao tay."

"........"  Ý anh ta không phải là như vậy! 

Khuynh Thành cùng Du Triệt một đường đi thẳng về nhà, vừa mở cửa thì anh đã ép cô lên tường, cúi đầu xuống, hai cánh môi áp lên. 

Hôn xong Du Triệt vẫn chưa thoả mãn, dụi dụi liếm nhẹ cổ cô, hơi thở ấm áp phun bên tai. 

"Anh rất nhớ em!"

Sắc mặt Khuynh Thành vì bị hôn mà ửng hồng, nhưng trong mắt vẫn còn bình tĩnh, cô lợi dụng kẽ hở mà đẩy anh ra. 

"Anh vừa dưỡng thương xong thì đã bỏ chạy, bây giờ thì quay về ăn đậu hũ của tôi, nghĩ tôi là quả hồng mềm muốn bóp là bóp, nơi đây là nơi anh muốn đi là đi, muốn về là về sao?"

Du Triệt nghe ngữ khí cô nói chuyện liền biết cô đang giận, anh liền ôm cô từ đằng sau, giọng nói đáng thương. 

"Anh sai rồi, em muốn phạt anh như thế nào cũng được."

Khuynh Thành nghe âm thanh làm nũng này quả thật là muốn nổi da gà, chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị anh quấy rối. Du Triệt hạ xuống từng nụ hôn từ cổ cô, sau đó dần xuống dưới, bàn tay thì luồn vào bên trong áo, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. 

Hơi thở Khuynh Thành có chút gấp gáp, cố gắng giữ lý trí đè bàn tay đang làm loạn của anh lại. 

"Anh làm gì vậy?"

Tay Du Triệt vừa hoạt động, miệng vẫn thảnh thơi trả lời cô. 

"Chẳng phải em muốn phạt anh sao, anh cởi quần áo ra để em phạt."

Cái gì chứ, đây vốn là đang cởi quần áo của cô! 

"Không cần.......Ngô........" Câu nói tiếp theo đều bị Du Triệt nuốt chửng, sóng mắt như có ngọn lửa nổi lên. Mấy ngày nay anh nhớ cô sắp điên rồi, bây giờ anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chiếm được cô, như vậy thì anh mới yên tâm. 

"Ngoan, cho anh, được không?" Giọng nói khàn khàn của Du Triệt như mê hoặc cả tâm trí của cô. Khuynh Thành không biết nghĩ ngợi gì đó, đôi tay vốn đang phản kháng chuyển thành ôm eo anh.

Du Triệt mừng rỡ, ôm cả người cô lên lầu, sau đó chính là thực hiện một loại hành động hài hoà thân thể suốt cả đêm. 

Sáng sớm thức dậy nhìn thấy Khuynh Thành nằm gọn trong lòng mình Du Triệt không thể nói rõ cảm giác trong lòng là như thế nào. Có một loại thoả mãn, lại hạnh phúc. Anh cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô. 

Chỉ là trong đầu Du Triệt thoáng qua cảnh tượng mấy ngày trước anh về Hiên Viên gia đáy lòng bỗng tâm sự nặng nề. Đúng vậy, anh không phải tên Du Triệt, tên thật của anh phải là Hiên Viên Triệt mới đúng. 

Anh đã nói rõ với mẹ chuyện của Khuynh Thành, cũng bày tỏ bản thân muốn cưới cô ấy. Nhưng mẹ anh lấy lý do không môn đăng hộ đối, lại cho rằng Khuynh Thành không xứng với anh, nhất quyết từ chối hôn sự này. Trong mấy ngày anh quay về Hiên Viên gia, mẹ luôn sắp xếp cho anh đi xem mắt mấy cô tiểu thư gia tộc lớn. Anh không chịu đi, còn cãi nhau một trận lớn, kết quả mẹ anh bảo giữa vị trí người thừa kế gia tộc Hiên Viên và Nam Cung Khuynh Thành anh chỉ có thể chọn một. Cuối cùng anh chọn Khuynh Thành. 

Vì em, dù có phải hi sinh tất cả thì anh cũng bằng lòng! 

Từ nay trên đời sẽ không còn vị thiếu gia Hiên Viên gia tên Hiên Viên Triệt nữa, mà chỉ còn một người đàn ông nguyện làm tất cả để bảo vệ Nam Cung Khuynh Thành tên là Du Triệt. 

Vòng tay Du Triệt kéo sát Khuynh Thành vào lòng, tràn ngập vui vẻ. Cô vì động tác của anh mà khó chịu ngọ nguậy người, sau đó mơ màng mở mắt. 

Du Triệt bỗng thu hồi tất cả sự u ám, nở nụ cười ôn nhu ngắm cô. 

Khuynh Thành vừa mở mắt ra thì đã thấy một gương mặt đầy ý cười đang nhìn mình, bỗng có chút ngây ngốc. Người kia bị bộ dạng đáng yêu này của cô làm cho chịu không nổi, mổ nhẹ trên môi cô. 

"Bảo bối, chào buổi sáng!"

Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng vẫn dụi vào ngực anh. "Sao dậy sớm thế?"

"Muốn nhìn em!"

"Nhìn mãi không chán sao?"

"Sao có thể chứ, anh còn muốn nhìn em cả đời!"

Khuynh Thành bị lời nói của anh làm cho bật cười, im lặng nằm trong lòng anh hưởng thụ khoảnh khắc yên bình của buổi sáng. 

Không gian tĩnh lặng bỗng bị một câu nói của Du Triệt phá vỡ. 

"Thành nhi, nếu sau này anh chỉ là một người bình thường, không phải là một thiếu gia trong gia tộc lớn, vậy em có đồng ý ở bên cạnh anh hay không?"

"Em cũng không phải muốn cưới một cái ngân hàng biết đẻ tiền, quan tâm chuyện đó làm gì."

"........." Nói cũng thật trực tiếp! 

Khoé môi Du Triệt lấp lánh ý cười, càng ôm chặt cô thêm một chút. "Vậy bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?"

Khuynh Thành ngước mắt, bỗng nổi lên ý xấu, cô dùng đầu ngón tay nâng cằm anh lên. 

"Người bao nuôi và người bị bao nuôi?"

Du Triệt: "!!!" 

Bao nuôi? Cô nhóc này thật muốn bị đánh mà! 

"Anh trừng em làm gì, em nói rất đúng mà. Anh xem, hiện tại anh không có gì cả, em lại là đại tiểu thư của Nam Cung gia. Vậy cuộc sống sau này của anh phải dựa vào em rồi, anh hãy mau nghĩ cách phải hầu hạ em thế nào đi."

Du Triệt lật người, đè cô ở phía dưới, thanh âm trầm thấp mang theo nguy hiểm. 

"Xem ra tối qua anh chưa hầu hạ em tốt rồi, Nam Cung đại tiểu thư!"

Vì vậy buổi sáng tinh mơ, Nam Cung Khuynh Thành đã bị Du Triệt bắt làm hoạt động hài hoà thân thể một lần nữa. 

Khuynh Thành và Du Triệt coi như chính thức xác nhận quan hệ. Du Triệt hận không thể ngày ngày dính chặt bên cạnh cô, cô đi đâu thì anh theo đó. Vì thế mấy ngày gần đây người của Nam Cung gia đều biết bên cạnh tiểu thư nhà mình có một kẻ bám đuôi.......à không phải, là bạn trai! 

Chuyện này đến cả lão gia chủ và Nam Cung Hạ đều biết, vội gọi người về tra hỏi. 

"Người đó là ai?" Lão gia chủ đập bàn, khuôn mặt nghiêm nghị vạn phần hỏi cô. 

Đáng tiếc, dưới uy áp của ông Khuynh Thành không hề sợ tí nào, còn thản nhiên cầm ly sữa nhấp một ngụm. 

"Bạn trai con!"

"Cái gì, bạn trai? Con có bạn trai từ khi nào?" Củ cải trắng ông vất vả nuôi lớn bây giờ lại bị một con heo chết tiệt cướp mất. Thật là tức chết ông rồi! 

"Năm ngày trước!"

"Năm ngày? Chỉ mới năm ngày mà đã dính nhau như vậy?"

Lão gia chủ vừa dứt lời thì cũng biết vừa rồi bản thân nói nhầm, Khuynh Thành dùng ánh mắt kì lạ nhìn ông khiến ông xấu hổ che miệng ho khan. 

Cũng may có Nam Cung Hạ xé tan bầu không khí ngượng ngùng này. 

"Ba, hai người yêu nhau thì đó là chuyện bình thường thôi. Đúng rồi, Khuynh Thành, bạn trai em là người như thế nào vậy?"

"Anh ấy rất tốt!"

"Nếu có dịp thì mang anh ta về nhà đi."

Khuynh Thành nghĩ một chút rồi gật đầu, dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gặp mặt mà thôi. 

Khuynh Thành hành động rất nhanh, hai ngày sau đã mang theo Du Triệt đang khẩn trương về gặp phụ huynh trong nhà. 

"Ba, anh trai, con về rồi!"

"Chào bác trai, anh!"

Lão gia chủ lặng lẽ hừ một tiếng, chỉ được bộ dáng đẹp mà thôi, hắn ta có bản lĩnh gì mà đòi cướp lấy Khuynh Thành từ trong tay ông chứ! 

"Ba, đây là Du Triệt, bạn trai của con."

Du Triệt bị hai đạo ánh mắt mãnh liệt chiếu tới, tâm càng khẩn trương hơn, cả người cứng đờ. 

"Gia đình cậu có hoàn cảnh thế nào?"

Nói đến vấn đề này Du Triệt có chút ngập ngừng, "Con là cô nhi, không có gia đình."

Hiện tại anh đã chính thức rời khỏi Hiên Viên gia, vậy có là cô nhi hay không thì cũng vậy thôi. 

Sắc mặt lão gia chủ nghe xong có phần không tốt lắm, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi tiếp. 

"Vậy cậu đang làm nghề gì?"

"Trước đây từng làm sát thủ trong một tổ chức hắc đạo nhưng giờ thì đã không còn nữa."

Lão gia chủ sầm mặt, vẻ bất mãn càng nhiều hơn. 

"Vậy sao này cậu làm sao để nuôi Khuynh Thành? Để tôi cho cậu biết, từ nhỏ Khuynh Thành là được cả Nam Cung gia nuông chiều mà lớn lên, đồ con bé xài đều là loại tốt nhất. Còn cậu không có gia đình lại không có công việc, làm sao tôi có thể tin cậu có thể bảo vệ cho Khuynh Thành?"

"Tuy con đã rời hắc đạo nhưng quyết định sẽ thành lập một công ty, bác trai yên tâm, con tuyệt đối tất cả mình có để chăm sóc và bảo vệ Khuynh Thành, xin bác hãy giao cô ấy cho con!"

Lão gia chủ không kiềm chế nữa, đập bàn đứng dậy. 

"Hoang đường! Tôi tuyệt đối sẽ không giao Khuynh Thành cho cậu!"

Sườn mặt Du Triệt cứng lại, có chút buồn bã, tuyệt vọng, nhưng sự kiên định trong mắt vẫn không đổi. 

Ngay lúc đó Khuynh Thành nắm lấy tay anh, Du Triệt giật mình nhìn qua, thấy được sự lo lắng cùng an ủi trong mắt cô. 

Khuynh Thành để cho lão gia chủ nhìn rõ bàn tay hai người đan vào nhau, kiên định nói: "Ba, người con động lòng chính là anh ấy, người con muốn cưới cũng là anh ấy, cả đời này sẽ không thay đổi!"

"Con........ Con bây giờ đang vì một người đàn ông khác mà chống đối với ba?"

Khuynh Thành mím môi, rõ ràng rất đau khổ và khó xử. 

"Ba, con xin lỗi!"

"Khuynh Thành, con lấy một người như vậy thì liệu có thể sống tốt không?"

"Ba, con không cần người khác chăm sóc, tự mình con cũng có thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho mình."

"Dù có như thế nào thì ba cũng không thể đồng ý hôn sự này, con mau chia tay cậu ta đi."

"Cạch."

Tiếng động khá lớn liền thu hút sự chú ý của mọi người, vừa quay đầu thì đã thấy Du Triệt quỳ xuống. 

"Bác trai, con rất yêu Khuynh Thành, thậm chí có thể hi sinh tất cả vì cô ấy, xin bác hãy thành toàn cho chúng con."

Khuynh Thành cũng quỳ xuống bên cạnh anh, "Ba, xin hãy thành toàn cho chúng con!"

Nam Cung Hạ không nhìn được nữa, xen vào khuyên nhủ. "Ba, Nam Cung gia chúng ta không cần cưới một người có tiền có thế, ba cũng không muốn Khuynh Thành đau khổ mỗi ngày mà phải không?"

"Con........Các người......." 

Giằng co hồi lâu, vẫn là lão gia chủ chịu thua trước. 

"Thôi được rồi, hai đứa đứng dậy cả đi."

Khuynh Thành mừng rỡ nhìn ông, "Ba, vậy là ba......."

"Hừ! Bây giờ con đã biết cãi lại ba rồi, đứa con gái ngoan ngoãn của trước kia đâu rồi?"

Lão gia chủ mặc dù nặng lời nhưng Khuynh Thành biết ông đã mềm lòng. Cô cười hì hì đứng dậy ôm cánh tay ông làm nũng, "Cám ơn ba!"

Nam Cung Hạ tiến lên đỡ Du Triệt dậy, anh khom người nói với lão gia chủ. "Cám ơn bác trai!"

"Được rồi, được rồi, hai đứa đi về hết đi, đừng ở lại làm chướng mắt ba, ba mệt rồi."

Khuynh Thành mặc dù muốn ở lại nói chuyện với ông thêm một chút nhưng cô thấy ba không thích Du Triệt nên cũng không tiện ở lâu. 

Hai người được Nam Cung Hạ tiễn ra tới cổng, sau đó trầm mặc ngồi trên xe. 

Khuynh Thành nghiêng đầu, dùng ngón tay chọc nhẹ mặt anh. 

"Sao vậy, vẫn còn đang buồn vì chuyện lúc nãy sao? Thật ra ba cũng là vì quá thương em mà thôi."

Du Triệt lắc đầu, kéo cô vào ôm trong lòng. "Anh không trách ba em, chỉ là đang giận bản thân sao lại vô dụng như thế. Nhưng mà dù có khó khăn thế nào thì anh cũng sẽ không buông tay."

"Vậy mới đúng là người Nam Cung Khuynh Thành em thích!"

Sau khi hai người đi khỏi, Nam Cung Hạ rót một ly trà cung kính đưa cho lão gia chủ. 

"Ba, thật ra con thấy tên Du Triệt cũng được lắm, hơn nữa khí chất đó, chắc chắn không phải người đơn giản."

Lão gia chủ nhấp một ngụm trà, đôi mắt thoáng minh bạch. "Đương nhiên ba biết, cho nên mới lo không biết hắn ta tiếp cận Khuynh Thành có phải là có mục đích gì không."

"Chúng ta cứ từ từ quan sát thì chẳng phải sẽ biết sao."

Lão gia chủ vuốt nhẹ ly trà, trầm ngâm gật đầu. 

Ở cây cột cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng đã nghe thấy hết tất cả. Anh ta nắm chặt tay, đôi mắt hiện lên vẻ tính toán tàn nhẫn. 

Ban đêm, Nam Cung gia canh phòng cẩn mật, chốc chốc lại có người đi tuần tra quanh biệt thự. Đột nhiên trên lầu ba vang lên một tiếng hét lớn làm chấn động mọi người. 

Mấy người tuần tra hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng ba, nơi đó chính là nơi nghỉ ngơi của lão gia chủ a! 

Nam Cung Hạ ở ngay tầng dưới, nghe thấy âm thanh cũng vọt lên trước những người khác. Anh xông thẳng vào phòng lão gia chủ, khi mở cửa thì đã thấy ông bị một con dao đâm vào ngực ngã xuống. 

"Ba!"

Nam Cung Hạ phát hiện trong phòng còn có một kẻ áo đen, không cần nghĩ cũng biết chính là hắn ta đã đâm ba anh. 

Nam Cung Hạ chỉ kịp ra lệnh cho người khác chăm sóc lão gia chủ, bản thân nhào đến bắt kẻ áo đen kia. Hai người đấu qua đấu lại, quyền cước mạnh mẽ, nhìn như ngang nhau. 

Hai mắt Nam Cung Hạ hiện lên tơ máu, khí thế quanh người bỗng trở nên tàn nhẫn, sát phạt. Không ngờ tên ám sát này cũng có chút bản lĩnh, có thể đánh ngang tay với anh. Chỉ là........ 

Ngay lúc người kia cúi thân tránh né cú đá của Nam Cung Hạ thì bàn tay anh chộp tới, kéo phăng mũ trùm đầu và khẩu trang của hắn ta. 

Khi khuôn mặt người đó lộ ra dưới ánh sáng mỏng manh, cả đoàn người trong phòng đều kinh ngạc. 

Nam Cung Hạ nắm chặt khẩu trang, gian nan hỏi: "Thật sự là cậu? Tại sao phải làm vậy?"

Người áo đen chỉ nhìn Nam Cung Hạ một cái rồi tung người nhảy qua cửa sổ, Nam Cung Hạ hoàn hồn, vội phân phó người đuổi theo, nhưng cũng không kịp. 

Anh nhìn cái khẩu trang trên tay, đáy mắt lộ ra vẻ giận giữ cuồn cuộn. 

Sáng hôm sau Khuynh Thành nghe lão gia chủ bị thương liền vội vàng trở về, Du Triệt lo cho cô nên cũng đi theo. 

Trong phòng lão gia chủ chỉ có một mình Nam Cung Hạ và bác sĩ riêng Âu Dương Cẩn, lão gia chủ hiện tại mặc dù không còn nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn hôn mê. Khuynh Thành lo lắng mở cửa bước vào, kéo tay Nam Cung Hạ hỏi han. 

"Anh, ba sao rồi, rốt cuộc là ai đã ám sát ba?"

Nam Cung Hạ định trả lời, dư quang nhìn thấy Du Triệt đứng bên cạnh cô, nhất thời giận giữ xông tới tung quyền về phía Du Triệt. 

Du Triệt giật mình nhưng bản thân ở lâu trong hắc đạo đã khiến cơ thể anh phản xạ có điều kiện tránh né, chặn lại được một quyền kia. Nam Cung Hạ không từ bỏ, tiếp tục đánh tới. 

Du Triệt không dám đả thương Nam Cung Hạ, đó là anh trai của cô, cô sẽ đau lòng. Cho nên anh chỉ đành chật vật né từng chiêu. 

Cuối cùng Khuynh Thành nhanh tay kéo hai người ra, chắn trước mặt Du Triệt thì cuộc chiến này mới kết thúc. 

"Anh, anh đang làm gì vậy?"

Nam Cung Hạ thu tay, biểu cảm rất lạnh lùng. "Chẳng phải em muốn biết là ai ám sát ba sao, chính là hắn!"

Khuynh Thành và Du Triệt trợn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt đối phương. 

"Anh, không thể nào, Du Triệt không có lý do để làm vậy."

Một tay Nam Cung Hạ chỉ vào Du Triệt, thanh âm lộ ra vẻ tức giận. 

"Ai nói không có lý do, mấy ngày trước ba phản đối chuyện của hai đứa chắc chắn khiến hắn ta ghi hận. Em còn muốn bênh vực hắn? Tối qua chính mắt anh rõ ràng đã thấy là hắn đâm ba."

Mày Du Triệt nhíu lại, đôi mắt hiện lên mấy phần nghiêm túc. 

"Tôi không có làm!"

"Cậu còn dám nói không có? Vật chứng ở đây, cậu giải thích thế nào?"

Nam Cung Hạ ném một con dao qua, con dao đó chính là con dao đã đâm trên ngực lão gia chủ tối qua. 

Du Triệt khom người nhặt con dao lên quan sát cẩn thận, nhất thời ánh mắt anh trầm xuống nhìn vào vị trí gần cán dao, nơi đó có khắc một chữ "Triệt". 

Khắc ở chỗ này rất khó thấy, nếu không phải chăm chú nhìn kĩ thì nhất định sẽ không để ý tới. Du Triệt nắm chặt con dao trong tay, đầu loé lên vô vàn suy đoán, rốt cuộc là ai muốn hãm hại anh?

Khuynh Thành đương nhiên cũng thấy kí hiệu trên con dao, vẻ mặt cô đồng dạng rất khó coi. 

"Con dao này tuy rất giống của tôi nhưng quả thật không phải, hơn nữa ông ấy là ba của Khuynh Thành, tôi sẽ không bao giờ làm hại người nhà cô ấy."

Nam Cung Hạ hừ lạnh, vẫn không tin. "Vậy cậu nói xem tối qua cậu ở đâu?"

Du Triệt bỗng trầm mặc, "Xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi, không thể nói được."

"Vậy cậu kêu chúng tôi tin cậu kiểu gì?"

"Tôi thật sự không ám sát lão gia chủ."

Nam Cung Hạ không tin, giận tím mặt chỉ thẳng vào anh ta. 

"Ngay từ đầu tôi vốn
không tin rằng cậu tiếp cận Khuynh Thành là có mục đích, nhưng giờ thì khác rồi. Khuynh Thành, em mau tránh xa người ra!"

Mắt Du Triệt bỗng chuyển lạnh, kéo tay Khuynh Thành ra sau lưng mình. "Bất cứ ai cũng đừng hòng cướp cô ấy khỏi tay tôi!"

Không khí bỗng trở nên giằng co, đúng lúc đó vang lên tiếng ho khẽ của lão gia chủ. Nam Cung Hạ vội vàng chạy lại xem ông. 

"Ba, ba tỉnh rồi à?"

Lão gia chủ chỉ khẽ gật đầu, thân thể vẫn có chút suy yếu không thể ngồi dậy được, tầm mắt ông liếc qua Nam Cung Khuynh Thành và Du Triệt. 

"Khuynh Thành, ba ra lệnh cho con cắt đứt với cậu ta!"

Sắc mặt Du Triệt trắng bệch, bàn tay càng nắm chặt tay cô. Tại sao ai cũng muốn bắt anh rời xa cô?!!

Khuynh Thành hiểu anh đang lo lắng chuyện gì, cô rút tay ra, ngay lúc Du Triệt đang sửng sốt thì trở tay ngược lại đan mười ngón tay vào nhau. Chỉ hành động đơn giản đó đã biểu thị rõ lập trường của cô. 

"Ba, con sẽ không đồng ý!"

Lão gia chủ tức đến ho khan, Âu Dương Cẩn nhẹ nhàng vuốt ngực ông, ngữ khí như đang an ủi. 

"Nam Cung tiểu thư, tôi thấy cô trước vẫn nên đồng ý với lão gia chủ đi, nếu không ông ấy tức giận quá thì cũng không tốt."

Lúc này Khuynh Thành mới chú ý đến còn một người khác trong phòng, lại còn là người từng theo đuổi cô nữa. Không hiểu sao khi thấy Âu Dương Cẩn, mày cô bất giác nhíu lại, lòng mang theo một sự bất an. 

Du Triệt híp mắt, có tia sáng thoáng qua. Là hắn ta? 

Khuynh Thành nhìn thoáng qua Âu Dương Cẩn, lạnh nhạt trả lời. "Tôi không muốn lừa dối người khác và cả bản thân mình." Ý là cô sẽ không qua loa đồng ý trước với lão gia chủ để an ủi ông. 

Lão gia chủ tức giận không nhẹ, "Không lẽ con muốn sống cùng với kẻ muốn giết ba mình sao?"

"Con tin tưởng anh ấy không làm chuyện này!"

"Tất cả mọi người đều thấy con còn muốn chối bỏ à?"

Khuynh Thành mím môi, buông tay Du Triệt ra đi đến bên giường ông, nhẹ cầm bàn tay ông lên. 

"Ba, chuyện này con sẽ điều tra kĩ càng, chỉ cần một ngày không có chứng cứ chứng minh anh ấy trong sạch, con và anh ấy sẽ không quay về Nam Cung gia."

Cô vì Du Triệt, đồng ý rời khỏi Nam Cung gia, cũng là để bảo hộ anh. 

"Khuynh Thành, con........" 

"Ba, nhớ giữ gìn sức khoẻ, sắp tới có lẽ con gái không về thăm ba được."

Khuynh Thành cúi người ôm ông một cái, sau đó lui ra sau, kéo tay Du Triệt đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Nam Cung Hạ nói khẽ: "Chăm sóc ba giùm em!"

Khi thấy anh gật đầu thì cô mới yên tâm rời đi. 

Buổi tối Du Triệt ngồi trên sô pha, đôi tay xoay con dao, vẻ mặt như đang suy nghĩ. Là ai có thể hiểu rõ anh đến vậy, đến cả thói quen khắc tên ở vị trí khó thấy trên vũ khí của anh cũng biết? 

Du Triệt rũ mắt, trong đầu loé qua hàng loạt suy đoán. 

Sô pha bên cạnh lún xuống, Khuynh Thành đoạt lấy con dao từ tay anh nhìn chằm chằm. 

"Đang suy nghĩ đến là ai muốn vu oan cho anh sao?"

Du Triệt không cho cô cầm dao, lấy nó bỏ lên bàn, một tay ôm cô ngồi trên đùi mình. 

"Ừ......... Khuynh Thành, tại sao em lại tin tưởng anh?"

Anh nghĩ tưởng sẽ nghe được cô nói lời ngọt ngào nhưng vẫn là anh sai rồi. 

"Anh không có ngốc đến nỗi đi ám sát còn lộ cả mặt mình đâu. Nếu thật thì mất mặt em chết đi được."

Du Triệt: "........" Thật đáng đánh! 

"Em không tò mò tối qua anh đã đi đâu sao?"

Thật ra anh không nói là vì tối qua anh phải đi xử lý một chút chuyện liên quan đến Hiên Viên gia. 

"Có gì phải tò mò, mỗi người đều có không gian riêng mà, còn nếu anh dám đi hẹn hò cô gái khác thì dọn hành lý sẵn đi, em chắc chắn sẽ đá anh ra khỏi nhà."

Du Triệt hít sâu, quyết định không so đo với cô.

"Bảo bối, đói bụng chưa?"

Tay Khuynh Thành sờ bụng thành thật trả lời, "Ừ, hơi đói rồi."

Du Triệt bế cô đứng dậy đi vào phòng bếp rồi để cô ngồi xuống ghế trước bàn ăn, hôn nhẹ trên trán cô. 

"Chờ anh một chút, sẽ có đồ ăn ngay."

Thấy Khuynh Thành cười ngọt ngào tuy anh muốn đè cô xuống mà hôn nhưng vẫn nhịn được đi vào trong làm đồ ăn. Khi Khuynh Thành không thấy được, trên mặt Du Triệt không còn vẻ ôn nhu nữa, như thay đổi thành một người khác, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số quen thuộc. 

Người bên kia gọi anh một tiếng "Triệt thiếu gia". 

"Điều tra cho tôi về Âu Dương Cẩn, còn cả lý do anh ta xuất hiện ở Nam Cung gia nữa."

Người đó đáp một tiếng Du Triệt liền tắt điện thoại. 

Cuộc điều tra tiến hành không thuận lợi lắm, mọi chứng cứ đều chỉ hướng Du Triệt, nhưng càng như vậy thì Khuynh Thành càng tin đây là âm mưu. Bên Nam Cung gia thì ngày ngày gây áp lực cho cô, cô một bên chống đỡ, một bên kêu người âm thầm chăm sóc kỹ lão gia chủ.

Khuynh Thành bị ép, cuối cùng bực bội quá lôi Du Triệt đi làm chứng nhận kết hôn. Quả nhiên cô kết hôn xong thì thế giới yên bình. 

Để lại Du Triệt một bên vẫn còn đang ngơ ngác cầm tờ giấy kết hôn, ngốc ngốc cười một mình. 

Vì để âm thầm điều tra, Khuynh Thành cố ý cắt đứt mọi liên lạc với Nam Cung gia, chuyển sang sống ở một nơi khác. Cô hợp tác với Joker mở một tổ chức sát thủ, nhưng thật ra phần nhận nhiệm vụ là Joker phụ trách, cô chỉ quan tâm phần thu thập tin tức. 

Du Triệt tự mình lập nên một công ty, ban đầu làm ăn không thuận lợi, nhưng sau một tháng thì hoàn toàn khác, lợi nhuận sinh ra nhiều vô kể. Sau đó anh mở nhiều chi nhánh khác, trong bóng tối vẫn hợp tác với người trong hắc đạo. 

Một năm sau, cuối cùng Khuynh Thành cũng tìm ra bằng chứng chứng minh Du Triệt trong sạch, đồng thời tìm thấy kẻ đã ám sát lão gia chủ lúc đó. Điều mà mọi người không ngờ chính là người kia lại là Âu Dương Cẩn. Người bình thường luôn ôn nhu hiền hoà mà làm thế với lão gia chủ. Hắn ta còn là gia chủ của Âu Dương gia, gia tộc lánh đời nổi tiếng, tin tức này đúng là vô cùng doạ người. 

Có điều khi Khuynh Thành và Du Triệt đuổi đến nơi Âu Dương Cẩn ở thì hắn ta đã biến mất không thấy tung tích rồi. 

Đúng lúc đó Khuynh Thành đột nhiên ngất xỉu, doạ cho Du Triệt hoảng hồn, vội vàng ôm cô lên xe phóng đến bệnh viện. Kết quả lại chuẩn đoán ra cô đã có thai 5 tuần. 

Du Triệt quả thật vô cùng cao hứng, ở ngay trước mặt mọi người ôm chặt Khuynh Thành vào lòng. 

Tuy đã điều tra rõ chuyện của lão gia chủ nhưng Khuynh Thành vẫn không chịu quay về Nam Cung gia. Một phần là do cô với lão gia chủ vẫn còn đang chiến tranh lạnh, một phần là do cô không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. 

Nam Cung Hạ rất đau đầu, rõ ràng rất quan tâm nhau nhưng cứ vì sĩ diện mà không chịu hạ mình. 

Từ sau khi Khuynh Thành mang thai, Du Triệt hoàn toàn trở thành một ông chồng nhị thập tứ hiếu, chăm sóc cô đến không chỗ nào chê được. 

Phản ứng thai nghén của cô rất nghiêm trọng, có khi không thể ăn được gì. Du Triệt cũng vì vậy mà cố gắng học chế biến ra nhiều món ăn hơn. Bây giờ đến cả món nào nên ăn, không nên ăn anh còn rành hơn cô. 

Như hôm nay Khuynh Thành vừa ăn một muỗng cơm lại ói ra, cô bực bội bỏ chén xuống. 

"Không ăn, không ăn nữa."

Du Triệt đối với hành vi không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, động tác vô cùng dịu dàng. 

"Lại khó chịu à? Vậy anh nấu món khác cho em ăn được không?"

Khuynh Thành biết cô dạo này tính khí có phần nóng nảy, nhưng cô không kiềm chế được, vậy mà Du Triệt cũng không bao giờ mất kiên nhẫn, luôn dỗ dành cô. 

"Em không muốn ăn, ăn vô lại ói nữa."

Du Triệt đau lòng hôn nhẹ trên trán cô, an ủi nói: "Ngoan, cố gắng ăn một chút, nếu không em sẽ kiệt sức, như vậy đối với đứa bé cũng không tốt."

Khuynh Thành nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng đồng ý ăn vài món nhẹ mà anh nấu. 

Quãng thời gian mang thai cực khổ rốt cuộc cũng trôi qua, chín tháng sau, nhà cô chào đón một thiên thần mới, công chúa nhỏ Du Mẫn Nguyệt. 

Mẫn Nguyệt như là bản sao của Khuynh Thành hồi nhỏ, cũng vì vậy mà Du Triệt lập tức biến thành ông bố cuồng con gái không có thuốc chữa, cưng chiều con bé tới tận trời. 

Còn Mẫn Nguyệt dưới sự cưng chiều của một người ba cuồng con gái và một người mẹ tuyệt sắc bình an lớn lên. 

Ba năm sau

"Ba, ba, ngày mai là sinh nhật của Mẫn Nguyệt, Mẫn Nguyệt muốn đi chơi!"

Cửa thư phòng bị một lực mạnh mẽ mở ra, sau đó một thân ảnh nho nhỏ mặc váy công chúa chạy ào vào, đến ôm chân Du Triệt. 

Du Triệt bất đắc dĩ dừng công việc, cúi người ôm công chúa nhỏ đặt lên đùi, cưng chiều xoa đầu cô. 

"Bảo bối nhỏ, con muốn đi đâu chơi?"

"Chúng ta đi công viên có được không? Vừa rồi trên tivi giới thiệu công viên có rất nhiều thứ để chơi."

Du Triệt bật cười, nhéo mũi con bé. "Con đó, lại đam mê xem tivi rồi."

Mẫn Nguyệt ôm mũi, chột dạ nói: "Mẫn Nguyệt không có!"

Lập tức có một giọng nói phản bác lời của cô bé, "Còn nói không có, con đã ngồi trước tivi nhìn chằm chằm suốt hai tiếng rồi."

Mẫn Nguyệt nghe thấy giọng nói này liền nhảy xuống khỏi đùi của Du Triệt, chạy đến ôm người vừa bước vào. 

"Mẹ!"

Khuynh Thành dịu dàng đưa cho Du Triệt một ly sữa, rồi mới đem Mẫn Nguyệt đặt lên ghế, lại đưa một ly sữa khác cho cô bé.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Nguyệt cố gắng cầm ly sữa, từ từ uống hết. Uống xong Khuynh Thành lấy ra một cái khăn bông nhỏ, nhẹ nhàng lau khoé miệng dính sữa cho Mẫn Nguyệt. 

"Mẹ, cây súng mà mẹ đưa con tối qua con đã ráp xong rồi, mẹ còn súng nào khác không?"

Hỏi đến vấn đề này thân hình Khuynh Thành cứng đờ, lén nhìn Du Triệt. Quả nhiên thấy anh nhíu mày, "Em cho con chơi súng? Con bé chỉ mới ba tuổi thôi đấy!"

"Chỉ là có lần con bé nhìn thấy em ráp súng nên hứng thú, sau đó cứ đòi em cho chơi. Em nghĩ cũng không có gì lớn nên liền nó chơi, con bé cũng rất có thiên phú đấy. Ba tuổi thì sao chứ, lúc nhỏ em cũng sáu tuổi bắt đầu học bắn súng đấy thôi."

"Ba tuổi và sáu tuổi giống nhau sao?"

Khuynh Thành nghẹn họng, có chút không nói nên lời. Du Triệt nhéo mi tâm, cảm giác như mình đang nuôi hai đứa con gái, ai cũng không làm cho anh bớt lo. 

Mẫn Nguyệt nghĩ rằng ba mắng mẹ, con bé liền che trước người Khuynh Thành, ngữ khí dõng dạt. "Ba, ba không được mắng mẹ, Mẫn Nguyệt sẽ khó xử!"

Cả hai người lớn đều bật cười, Du Triệt ôn nhu ôm cô bé lên. "Ba không có mắng mẹ. Bảo bối nhỏ, ngày mai chúng ta cùng đi công viên chơi được không?"

Mẫn Nguyệt mừng rỡ vỗ hai tay, "Thật tốt quá! Phải rồi, ba, tại sao con lại gọi là bảo bối nhỏ?"

Nghe vậy Du Triệt bỗng thâm ý nhìn thoáng qua Khuynh Thành. "Bởi vì mẹ con là bảo bối lớn."

Khuynh Thành trợn mắt, ở góc khuất Mẫn Nguyệt không thấy liền nhéo hông anh. Du Triệt hít một hơi, bảo bối lớn thật hung dữ mà, bạo lực với anh như vậy, để xem tối nay anh trừng trị cô thế nào. 

Du Triệt mở ngăn tủ, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Mẫn Nguyệt. 

"Bảo bối nhỏ, đây là quà sinh nhật ba tặng con, tuy hơi sớm nhưng mà sinh nhật vui vẻ."

"Ba, cám ơn ba." Mẫn Nguyệt dùng hai tay nhận lấy cái hộp, chờ không nổi liền mở ra, thấy bên trong đặt một sợi dây chuyền hình hoa anh đào. 

"Thật đẹp quá!"

"Còn có một điều thú vị hơn đó." 

Du Triệt cầm tay Mẫn Nguyệt ấn một chỗ nào đó trên bông hoa, mặt dây chuyền mở ra, lộ tấm hình một nhà ba người bên trong. 

Mẫn Nguyệt thích thú đến không nỡ buông tay. 

"Có thích không?"

"Mẫn Nguyệt rất thích!"

Tuy Du Triệt là ông chủ công ty lớn rất bận rộn nhưng đã hứa với Mẫn Nguyệt đi chơi công viên thì sẽ không nuốt lời. 

Mẫn Nguyệt hôm nay đúng là chơi đến tận hứng, hai người lớn bên cạnh luôn bồi cô chơi. Chơi đến mệt rồi thì Mẫn Nguyệt nằm vật xuống trên đùi Khuynh Thành, Du Triệt thì đi mua nước cho hai người. 

Khuynh Thành ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu cầm khăn lau mồ hôi cho Mẫn Nguyệt, vô cùng ôn nhu. 

Đột nhiên ánh nắng bị che khuất, còn kèm theo hơi thở xa lạ. Khuynh Thành ngẩng đầu lên, thấy mười mấy người đang bao vây mình. 

Cô vội vàng nắm tay Mẫn Nguyệt đứng dậy, cảnh giác nhìn đám người đó. 

"Các người là ai?"

"Nam Cung tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi!"

Mẫn Nguyệt như bị doạ sợ, trốn ra sau lưng cô. 

"Mẹ, bọn họ là ai vậy? Thật đáng sợ!"

Khuynh Thành xoa đầu con bé, mang theo chút trấn an. 

"Họ là người xấu, lát nữa có xảy ra chuyện gì thì con cũng phải nắm chặt tay mẹ biết không?"

"Mẫn Nguyệt biết rồi."

Khuynh Thành không biết đám người đó muốn bắt mẹ con cô đi đâu nhưng chắc chắn là không có ý tốt. Thay vì bị động cô liền ra tay trước, đá ngã một người đứng gần đó, nắm tay Mẫn Nguyệt chạy đi.

Nhưng đáng tiếc là họ nhiều người hơn cô, cuối cùng cô vẫn là bị vây ở giữa, đối phó với bọn họ. 

Võ công cô đương nhiên không kém, tuy vướng Mẫn Nguyệt bên cạnh nhưng cũng đã hạ gục được một nửa số người. 

Trong lúc đánh nhau, Khuynh Thành đột nhiên thấy sau lưng đau buốt, cả người cô liền mềm nhũn, ý thức dần chìm trong bóng tối, ngã xuống hôn mê. 

Không biết qua bao lâu, Khuynh Thành tỉnh dậy, việc đầu tiên mà cô làm chính là tìm kiếm Mẫn Nguyệt. Cũng may con bé nằm bên cạnh cô, nhưng hai mắt nhắm nghiền, xem ra vẫn còn hôn mê. Thật đáng ghét, bọn họ chích điện cô thì thôi đi, còn dám làm vậy với con gái cô. 

Khuynh Thành vội lay Mẫn Nguyệt dậy, "Nguyệt nhi, tiểu bảo bối, con mau tỉnh lại đi."

Nhưng mà không hiểu sao mặc kệ cô gọi thế nào thì con bé cũng không tỉnh dậy, doạ cho Khuynh Thành sợ đến run lên. 

"Nguyệt nhi, con làm sao vậy, mau mở mắt ra nhìn mẹ đi!"

"Con bé không sao đâu, chắc qua là hôn mê hơi lâu thôi."

Khuynh Thành giật mình quay đầu, thấy người tới sắc mặt cô rất khó coi. 

"Âu Dương Cẩn, thì ra là anh bắt hai mẹ con tôi đến đây."

Âu Dương Cẩn vẫn như lúc trước, cả người mặc áo sơ mi trắng, nhìn qua vô cùng ôn hoà. Nhưng Khuynh Thành biết, con người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. 

Anh ta ngồi xổm xuống, bàn tay muốn chạm vào mặt Khuynh Thành nhưng bị cô tránh đi. Âu Dương Cẩn coi như không có việc gì thu tay lại. 

"Khuynh Thành của anh, cuối cùng em cũng thuộc về anh rồi!"

Lyly: 6666 chữ, bằng 2 chương bình thường đấy, thoả mãn rồi nha. Tuy nói muốn kết thúc quá khứ trong chương này nhưng mà lại kéo dài rồi, thật xin lỗi mn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện