Tiêu Anh Kỳ kéo cổ áo cao lên một chút che giấu yết hầu, vuốt vuốt mái tóc giả rồi sầm mặt ra khỏi nhà vệ sinh. Anh vẫn còn bực bội chuyện khi nãy, vừa đi vừa lầm bầm mắng chửi An Triết Hàn. Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà, anh cũng đâu có ăn thịt Vũ Điềm Điềm. An Triết Hàn đối xử với anh như vậy làm gì chứ?! Thật quá đáng, đây là trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn!
Vì lúc trước đã thanh toán rồi, Tiêu Anh Kỳ cũng đoán được chắc chắn Vũ Điềm Điềm đã bị An Triết Hàn đưa đi nên không quay lại chỗ khi nãy mà một đường đi thẳng ra ngoài. Nhưng mà khi bước gần đến cửa, anh bất giác thấy một gương mặt ngoài ý muốn, sững người tại chỗ.
"Tống Tử Dương?" Chết tiệt! Hôm nay anh ra đường không coi ngày phải không, tại sao lại xui thế này? Hết An Triết Hàn lại tới thêm một Tống Tử Dương!
Ở gần cửa lớn, Tống Tử Dương đang ngồi nói chuyện cùng với một cô gái nào đó. Vì anh ta ngồi quay lưng lại nên không hề thấy Tiêu Anh Kỳ, nhưng Tiêu Anh Kỳ thì chỉ với một bóng lưng thì đã có thể đoán chính xác được đó là Tống Tử Dương.
Hỏi anh tại sao à? Là kẻ thù khiến anh ghi nhớ sâu sắc nhất trong hai năm qua, dù Tống Tử Dương có hóa thành tro thì anh cũng nhận ra. Sau đó? Đương nhiên là trước khi anh ta thấy anh mà chạy trốn rồi!
Tiêu Anh Kỳ vừa nghĩ vậy liền quan sát xung quanh để tìm lối thoát. Nhưng mà anh đau khổ phát hiện, nhà hàng này chỉ có một cửa lớn, trùng hợp Tống Tử Dương lại ngồi ở vị trí ngay bên cạnh cửa lớn đó. Như vậy bảo anh làm sao mà đi?
Tên đáng ghét đó, tự nhiên ngồi cạnh cửa làm gì chứ?!!!
Chuyện này Tống Tử Dương thực sự vô tội, chỉ đơn giản là người anh ta muốn gặp lại chọn chỗ ngồi ở đó nên anh ta đành nghe theo thôi.
Khóe mắt Tiêu Anh Kỳ liếc qua bộ quần áo trên người mình, nghĩ nghĩ một chút. Hai phút sau anh kéo mái tóc giả xuống thấp, che đi một nửa khuôn mặt mình rồi cúi đầu từ từ đi đến chỗ Tống Tử Dương.
Khi cách Tống Tử Dương gần một mét thì một cuộc đối thoại vô cùng kì lạ lọt vào tai Tiêu Anh Kỳ.
"Anh Tống, trong lần xem mắt đầu tiên mà anh đã để tôi chờ gần hai tiếng đồng hồ. Anh làm vậy được sao?"
Sắc mặt Tống Tử Dương lạnh nhạt trả lời, "Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Tôi cũng không còn cách nào khác, FBI rất bận."
Tiêu Anh Kỳ ngây người, trong lòng lặng lẽ ồ lên một tiếng, thì ra là xem mắt sao. Tống Tử Dương đi xem mắt? Chuyện lạ hiếm gặp nha!
Cô gái kia mặc dù tỏ ra hơi bất mãn nhưng cũng không nói gì.
"Anh Tống làm đội trưởng trong FBI quả nhiên rất bận phải không?! Nếu vậy tại sao anh không quay về gia tộc? Thật là, làm FBI vừa cực khổ lại vừa nguy hiểm, cuối cùng vẫn là đi liều mạng của mình vì người khác."
Tống Tử Dương nghe thấy đối phương khinh thường công việc của anh thì nhíu mày thật sâu.
"Đó là công việc mà tôi yêu thích."
"Vậy bình thường trong thời gian rảnh anh hay làm gì?"
"Làm nhiệm vụ."
"Sở thích của anh là gì?"
"Bắt tội phạm."
Cô gái đó nghẹn họng, biết không thể tiếp tục chủ đề này nữa liền chuyển sang chuyện khác.
"Trời vào hè rồi thật nóng a, hôm nay tôi vì anh mà mặc bồ đồ đẹp như vậy, mặc dù có chút nóng nhưng không sao. Anh thấy tôi có đẹp không?"
Nếu là người bình thường thì sẽ theo phép lịch sự mà khen một câu, nhưng mà Tống Tử Dương hoàn toàn không theo lẽ thường.
Anh im lặng một chút rồi nói: "Thật ra tôi thấy cách phối đồ này của cô không hợp chút nào. Kết hợp màu quá tệ, cô mặc nó vào mùa này rất dễ khiến cho người khác có cảm giác nóng bức, khó chịu. Hơn nữa, trang sức cô mang trên người quá nhiều, làm cho cả người cô thật thô tục."
Tiêu Anh Kỳ ở sau lưng nhịn cười đến run người, nói tới như vậy làm gì có cô gái nào chịu nổi chứ, chắc chắn lát nữa cô gái này sẽ tức giận bỏ đi cho mà xem! Tống Tử Dương này thật độc miệng lại còn không biết dỗ dành con gái, nếu là anh ta thì nhất định sẽ chọn những lời hoa mỹ để khen một trận. Sau đó bày ra khí chất ôn nhu nhất, khiến cho cô gái đó phải say mê.
Cô gái ngồi đối diện vô cùng tức giận, cô ta bực bội cầm ly nước lên uống một hơi. Uống xong mới cảm thấy cơn tức trong lòng dần hạ xuống. Cô ta nhớ đến mục đích của bản thân mình và những lời mà người nhà đã nói trước khi đến đây. Chỉ cần có thể gả vào nhà họ Tống thì muốn cô ta chịu đựng như thế nào cũng được.
"Ây da, thật ngại quá, có lẽ hôm nay tôi ra đường vì vội vàng đi đến đây nên đã chọn sai quần áo rồi. Anh Tống không để ý vấn đề nhỏ nhặt này chứ?"
Tống Tử Dương: "......"
Tiêu Anh Kỳ: "......" Đã nói là sẽ tức giận bỏ đi mà, sao cô gái này không theo kịch bản vậy?!
Tống Tử Dương lần đầu tiên có cảm giác thất bại đến vậy, anh đã nói đến thế mà cô ta vẫn không bỏ đi? Sức chiến đấu thật kiên cường!
Ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, vậy càng chứng tỏ cô gái này đến đây xem mắt với anh là mang theo mục đích mà đến.
Tiêu Anh Kỳ phát hiện đã không còn cái gì hay để xem nữa thì mới nhớ đến chuyện muốn bỏ chạy khi nãy. Anh hít một hơi, cúi đầu bước nhanh qua chỗ Tống Tử Dương.
Sau lưng Tiêu Anh Kỳ đột nhiên có một đứa bé chạy tới, vô tình đụng vào anh. Tiêu Anh Kỳ lảo đảo, cả thân thể đều nghiêng sang một bên, chính xác ngã lên người Tống Tử Dương.
Tống Tử Dương ngơ ngác nhìn "cô gái" đột nhiên ngã trước ngực mình, hoàn toàn không biết phải làm sao, quên luôn cả việc đỡ cô gái đó dậy.
So với Tống Tử Dương thì Tiêu Anh Kỳ càng gấp gáp hơn, rõ ràng là anh muốn chạy trốn lặng lẽ mà, sao lại nhào đến chỗ anh ta thế này!?
Tiêu Anh Kỳ lo lắng bị Tống Tử Dương phát hiện đến độ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Anh ta muốn đứng lên kết quả thấy bàn tay Tống Tử Dương vẫn không chịu thả anh ra. Sau nhiều lần thử lấy ra đều không được, Tiêu Anh Kỳ bực bội ngẩng đầu lên.
Đúng lúc đó thì Tống Tử Dương lại tò mò cúi đầu xuống, kết quả hai khóe môi khẽ chạm vào nhau. Đôi mắt hai người kinh ngạc mở lớn, Tiêu Anh Kỳ và Tống Tử Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị một tiếng động lớn thu hút.
"Rầm"
Cô gái đối diện tức giận đập bàn đứng dậy, "Tống Tử Dương, anh làm vậy là có ý gì? Đi xem mắt mà cho tôi đợi gần hai tiếng, bây giờ lại còn hôn nhau với cô gái khác ngay trước mắt tôi. Anh không xem tôi ra gì sao?! Còn nữa, cô là ai? Sao lại đến hôn vị hôn phu của tôi?"
"Cô gái" Tiêu Anh Kỳ: "......" Anh rất vô tội mà, nằm cũng trúng đạn!
Tiêu Anh Kỳ đẩy mạnh Tống Tử Dương ra, vội vàng lau miệng. Sắc mặt không ngừng biến đổi, vô cùng kì diệu. Mẹ nó, anh vậy mà, đi hôn đàn ông!!! Mà người đàn ông này lại là đối thủ một mất một còn của anh! A, a, a, trong sạch của ông đây bị hủy hoại rồi!
Tống Tử Dương bị đẩy hơi bất ngờ, cô gái này nhìn qua rất gầy, sao lại mạnh như vậy? Chỉ là, cảm giác lúc nãy...... Ừm, không tệ!
Tống Tử Dương nhìn một người con gái khác đang tức giận, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Tiêu Anh Kỳ thấy cô gái kia tức giận đến không nói nên lời, theo bản năng anh quay lại giải thích.
"Tôi không phải......."
Tiêu Anh Kỳ chưa kịp nói xong đã bị Tống Tử Dương ôm hông kéo cả người vào ngực.
"Cô Liễu, cuộc xem mắt của chúng ta tới đây là kết thúc được rồi. Bởi vì bạn gái tôi đã đến, xin lỗi, tôi quên nói với cô, tôi đã có bạn gái rồi."
Tiêu Anh Kỳ:!!!
Anh trở thành "bạn gái" của Tống Tử Dương lúc nào vậy?
Cô gái họ Liễu kia bỗng hét lớn, vừa nói vừa chỉ vào Tiêu Anh Kỳ, gương mặt tái mét. "Anh có bạn gái rồi? Bạn gái của anh còn là cô ta?"
Tiêu Anh Kỳ vội vàng phản bác, "Tôi không......"
"Phải đó, cô ấy là bạn gái của tôi!" Tống Tử Dương trả lời xong liền lặng lẽ kề vào tai Tiêu Anh Kỳ nói nhỏ: "Giúp tôi một chút, lát nữa tôi sẽ đền đáp cho cô."
Tiêu Anh Kỳ hung hăng trợn mắt, ông đây không đồng ý!
Tống Tử Dương cho anh ánh mắt: Cô phải giúp tôi, nếu không thì tôi không thả cô ra!
Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Chưa đợi hai người trao đổi ánh mắt xong thì đã bị một giọng nói bén nhọn cắt đứt.
"Anh đã có bạn gái rồi sao còn đến đây xem mắt?"
"Tôi đã nói là......"
"Chúng tôi rất yêu nhau nhưng bị gia đình tôi phản đối. Tôi đến đây cũng là bị
ép buộc thôi." Tống Tử Dương làm ra vẻ đau khổ, thâm tình nhìn Tiêu Anh Kỳ.
"Xin lỗi bảo bối, vì anh mà em đã chịu khổ rồi!"
Tiêu Anh Kỳ nghiến răng, tức giận không nói nên lời. Diễn xuất tốt như vậy, sao anh không đi làm diễn viên luôn đi, suốt ngày làm đội trưởng FBI truy đuổi tôi làm gì?
"Anh thật quá đáng, cô ta thì có gì tốt chứ? Chỗ nào cũng không bằng tôi!"
"Này......" Dù anh giả gái nhưng có chỗ nào thua kém cô ta đâu chứ?! Anh đẹp hơn cô ta mà!
"Tôi thì thấy cô ấy chỗ nào cũng tốt hơn cô."
"Nhưng mà chẳng phải gia đình anh vẫn luôn phản đối cô ta sao?"
"Khoan......" Tại sao không có ai chú ý đến lời nói của anh vậy?!!!
"Vì thế tôi sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô."
"Hừ, hai người cứ chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu!" Nói xong, cô gái đó xách túi đi mất.
Từ đầu đến cuối Tiêu Anh Kỳ vẫn không thể bác bỏ chức vị "bạn gái" của mình. Chờ người đi khỏi, anh đứng bật dậy, thoát khỏi vòng tay của Tống Tử Dương, thuận tiện đạp mạnh vài cú.
"Ai là bạn gái của anh hả? Đúng là ảo tưởng!"
Tống Tử Dương chật vật tránh khỏi công kích của Tiêu Anh Kỳ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Cô gái này nhìn qua có vẻ rất gầy, sao lại mạnh như vậy?
"Khoan, từ từ, cô nghe tôi nói đã."
"Nghe cái đầu anh!" Tiêu Anh Kỳ vừa dứt lời là một quyền đấm thẳng tới.
Tống Tử Dương lập tức đưa tay ra đỡ, sau đó anh liền kinh ngạc. Lực đạo này không phải là của một cô gái bình thường nên có.
"Cô đừng có thô lỗ vậy, mạnh mẽ thật giống như con trai."
Câu nói này làm cho Tiêu Anh Kỳ như tỉnh lại, anh quên mất bây giờ bản thân đang giả gái. Nếu để cho Tống Tử Dương phát hiện anh là con trai thì chết chắc!
Tiêu Anh Kỳ trầm mặc một lúc rồi thu tay lại, cố làm ra vẻ xấu hổ, mềm mại của con gái.
"Ai bảo anh hôn tôi, nụ hôn của tôi quý giá lắm đó."
Tống Tử Dương: "......" Cô gái này thay đổi nhanh quá đó, anh thật sự tiếp thu không kịp! Con gái ngày nay đều khó hiểu vậy sao?
Giờ phút này anh mới có dịp quan sát kĩ cô gái trước mặt này. Làn da không hoàn toàn trắng nõn như nhiều cô gái khác, nhưng cũng không đen, là màu lúa mạch. Nhưng cũng cho người khác cảm giác rất mạnh mẽ, khỏe khoắn. Không ai biết, thật ra Tống Tử Dương lại rất thích những cô gái có làn da màu lúa mạch này mà không phải màu trắng mịn màng kia.
Cô gái này có vẻ rất cao, trên người không hề thấy một chút dịu dàng nào của con gái. Có điều ngũ quan rất tinh xảo, kết hợp tất cả lại tạo nên một cỗ phong vị khác.
Nhắc đến nụ hôn khi nãy, Tống Tử Dương liền ngượng ngùng sờ mũi. "Cái đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, tôi cũng đâu cố ý. Hơn nữa đó còn là nụ hôn đầu của tôi, cô còn ra vẻ chịu thiệt gì chứ!"
Tiêu Anh Kỳ nhìn anh như nhìn thấy quỷ, sau đó ôm bụng cười lớn. "Nụ hôn đầu? Haha, lớn đến từng tuổi này anh còn chưa hôn ai sao? Anh là học sinh tiểu học à!?"
Tống Tử Dương đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát nhẹ: "Không được cười!"
"Có gì phải xấu hổ chứ, ai mà chẳng phải trải qua chuyện này. Thì ra anh vẫn là trai tân, cười chết tôi rồi, haha."
Không ngờ hôm nay anh có thể biết được bí mật lớn này của Tống Tử Dương. Hắc hắc, thật thú vị!
Tống Tử Dương sầm mặt, "Cô là con gái mà đi nói mấy chuyện này không thấy ngượng sao?"
Tiêu Anh Kỳ ngẩn ra, sau đó mới sực nhớ rằng bản thân đang mặc đồ con gái, anh giả vờ quay mặt đi, ho khan vài tiếng.
Tống Tử Dương kì quái nhìn Tiêu Anh Kỳ, ánh mắt sâu xa: "Sao tôi cứ có cảm giác cô rất quen, chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Đúng là càng nhìn anh càng cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng đáng tiếc, trí nhớ của Tống Tử Dương xưa nay không được tốt, nhất là về gương mặt người khác, nên tạm thời không thể nhớ ra.
Trái tim Tiêu Anh Kỳ rung lên, lập tức phản bác. "Vừa rồi anh hôn tôi, lại nói với người khác tôi là bạn gái anh, hiện tại nói đã từng gặp tôi. Đây là chiêu trò để anh theo đuổi phụ nữ à?"
Tống Tử Dương sững người, vội vàng xua tay. "Không phải, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó."
"Hừ, ai biết được chứ!"
Dù ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng Tiêu Anh Kỳ đã lo lắng muốn chết. Nếu cứ tiếp tục ở lại thì anh sẽ bị phát hiện mất, xem ra phải đi thôi. Chuyện hôm nay để ngày khác anh lại tính sổ với Tống Tử Dương.
"Không nói với anh nữa, tôi có việc, đi trước."
"Hả?" Đợi cho Tống Tử Dương phản ứng xong thì phát hiện Tiêu Anh Kỳ đã đi gần đến cửa, có một chút bộ dáng chạy trối chết. Anh có đáng sợ đến vậy sao?
Lúc Tiêu Anh Kỳ sắp bước ra khỏi nhà hàng thì đã nghe thấy một tiếng hét.
"Cô là con gái đó, nhớ là phải dịu dàng một chút biết không, đừng có thô lỗ quá!"
Tiêu Anh Kỳ quay lại hung hăng trừng mắt nhìn Tống Tử Dương. Anh cũng không phải là con gái, dịu dàng làm cái quái gì!
Tiêu Anh Kỳ mắng chửi vài tiếng rồi kiêu ngạo bỏ đi mất. Tống Tử Dương bật cười, cô gái này đúng là kì lạ.
An Triết Hàn lôi Vũ Điềm Điềm một đường đi thẳng tới bãi đậu xe, mạnh mẽ nhét cô vào xe anh, đóng cửa lại, động tác liền mạch.
An Triết Hàn vừa ngồi vào xe đã kéo Vũ Điềm Điềm vào ngực, cúi đầu hôn cô. Vũ Điềm Điềm cứng đờ người, chưa kịp làm gì đã bị nụ hôn của anh làm cho trầm mê.
Nụ hôn này không hề dịu dàng một chút nào, An Triết Hàn mạnh mẽ càn quét trong miệng cô. Lúc rời khỏi còn khẽ cắn môi cô một cái, coi như trừng phạt.
Anh tựa trán mình lên trán cô khẽ nói: "Vũ Điềm Điềm, anh thích em, làm bạn gái của anh đi!"
Anh vốn còn muốn dùng sự kiên trì của mình để làm cho cô hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ anh đã chờ không nổi rồi.
Vũ Điềm Điềm mím môi trầm mặc, trong lòng rối bời. Câu nói của Tiêu Anh Kỳ lúc nãy lại vang lên trong đầu cô: Nếu cứ do dự thì một ngày nào đó cô sẽ phải hối hận.....
Cô có nên thử một lần không?
An Triết Hàn đợi một lúc lâu cũng không đợi được câu trả lời của cô. Anh rất thất vọng, lần này cô lại từ chối anh. Nhưng bỗng nhiên Vũ Điềm Điềm chồm người tới trước, hôn lên môi anh.
An Triết Hàn ngây ngốc, nhất thời không kịp phản ứng. Đây là đồng ý sao?
"Điềm Điềm, em......"
Vũ Điềm Điềm đỏ mặt tựa vào ngực anh, giọng nói đầy ý cười. "Chẳng phải nói muốn em làm bạn gái của anh sao, hiện tại anh muốn đổi ý à?"
Trong lòng An Triết Hàn mừng như điên, lặng lẽ ôm chặt cô hơn. Biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt bị gỡ xuống, thay vào đó là một vẻ nhu hòa hiếm có được.
"Không có, không có."
"Điềm Điềm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt!" Bảo vệ cả con của chúng ta nữa, anh muốn cùng em tạo dựng một gia đình!
Vũ Điềm Điềm thỏa mãn ôm anh, đáy lòng là một trận nhẹ nhõm, có lẽ cô nên tin tưởng anh một lần.