Trong Lưu Ly Bảo, Nam Cung Âu Thần đã đi ra ngoài làm việc, để lại một mình Mẫn Nguyệt ở nhà. Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cầm máy tính xử lý một số tài liệu, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lam Hi ở phía đối diện.
Hôm nay Lam Hi mang đến một số hồ sơ mà cô cần, sau đó thấy Âu Thần không có ở nhà liền lấy cớ buồn chán mà ở lì tại đây không chịu về. Cậu nằm dài trên ghế sô pha lớn, tay cầm bịch bánh snack, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình.
Phải, bạn không nghe lầm đâu, quả thật là xem phim hoạt hình!
Từ lúc cô đưa Lam Hi về cho đến bây giờ, lần đầu tiên thấy cậu làm được một việc của một đứa trẻ nên làm. Nhưng mà Lam Hi như vậy, cô thật không quen chút nào.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của Mẫn Nguyệt, Lam Hi muốn không phát hiện cũng khó. Ban đầu cậu muốn làm lơ đi, nhưng càng lúc cô càng nhìn cậu chăm chú hơn, không hề kiêng nể gì cả. Cuối cùng Lam Hi không nhịn được mà lạnh lùng ngước mắt về phía Mẫn Nguyệt.
"Chị muốn nhìn tới khi nào?"
Mẫn Nguyệt bị phát hiện nhìn lén ngược lại không hề xấu hổ, còn thản nhiên nói: "Thì ra em cũng có lúc giống trẻ con vậy sao!?"
Lam Hi đen mặt, cái gì mà giống trẻ con chứ? Cậu thực chất chính là một đứa trẻ mới đó được không!
Lam Hi bĩu môi khinh thường, không thèm nhìn đến cô.
Hai mắt Mẫn Nguyệt bốc lửa, thằng nhóc này, ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng cái gì chứ! Hừ, cô là người lớn, không cần chấp nhất với trẻ con. Trong lòng Mẫn Nguyệt lặp đi lặp lại câu nói đó mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Em không ở tổng bộ để huấn luyện mà ở đây làm gì?"
Tổng bộ huấn luyện, cái tên này đối với toàn bộ người của Nam Cung gia tuyệt đối là ác mộng. Ai cũng mong tránh nó thật xa, không hề nguyện ý đến đó một chút nào. Bởi vì chỉ cần vào đó thì sẽ tiếp nhận cuộc huấn luyện ma quỷ mà Nam Cung Âu Thần đã thiết lập ra.
Nhưng cũng có một ngoại lệ, với tên nhóc Lam Hi này thì khác, cậu ngược lại xem nó như nhà của mình. Luôn thích vào đó ở khoảng nửa tháng hoặc một tháng. Nhưng cậu lại khiến người khác nhìn với con mắt khác xưa, thân thủ hiện tại của Lam Hi đã tiến bộ rất nhiều, đủ để đánh bại được mấy người trưởng thành mạnh mẽ.
Bây giờ người ở tổng bộ thấy Lam Hi đều rất sợ hãi, sợ cậu lại lôi bọn họ ra làm đối thủ luyện tập. Nói luyện tập cho hay như vậy thôi, nhưng thực chất chính là đi làm bao cát. Động tác của Lam Hi nhanh lại quỷ dị, có rất ít người có thể theo kịp. Nhưng cái họ sợ nhất chính là mấy loại độc trên người Lam Hi. Thằng bé này cứ một lời không hợp liền hạ độc người ta luôn. Tuy cách làm không tốt đẹp lắm, nhưng rất khí phách!
Lam Hi bỏ miếng bánh vào miệng, vừa ăn vừa phát ra hai chữ: "Nhàm chán."
Mẫn Nguyệt co rút khóe miệng, chỉ vì em chán mà đến làm tổ nhà chị sao?
Cô lắc đầu một cái, lại tiếp tục chăm chú nhìn vào dãy số liệu trước mặt, thuận tiện hỏi Lam Hi.
"Cái lần trước chị nhờ em làm đã làm được chưa?"
Tuy cô không nói rõ ra nhưng Lam Hi biết là cô đang nói đến cái gì. Nhắc đến cái này lông mày cậu nhíu lại phiền não: "Có hơi phức tạp một chút, nhưng tôi đã nghiên cứu ra cách làm rồi. Yên tâm, trong một tuần sắp tới chị sẽ có được cái chị muốn."
Mẫn Nguyệt hơi kinh ngạc, thứ khó như vậy mà có thể chỉ trong vài ngày có thể nghiên cứu ra cách làm, một tuần chế tạo được. Cậu bé này đúng là có thiên phú mà!
Bỗng nhiên cô có cảm giác là mình nhặt được báu vật.
Khóe môi Mẫn Nguyệt cong lên, cô đặt máy tính xuống, nhào qua chỗ Lam Hi, vò đầu cậu bé.
"Cám ơn em!"
"Này, Nam Cung Mẫn Nguyệt, chị mau bỏ tay ra, hư hết tóc tôi rồi!"
Mẫn Nguyệt chơi đùa với tóc của Lam Hi một hồi cũng bỏ ra, cô đóng máy tính lại, lấy áo khoác, kéo tay Lam Hi đi ra ngoài.
"Khoan đã, chị đưa tôi đi đâu vậy?" Cậu vừa nói vừa giãy dụa khỏi tay Mẫn Nguyệt, nhưng thử mấy lần đều không được. Lam Hi bỏ cuộc, im lặng đi theo cô.
"Chẳng phải em nói chán sao, chị đưa em đi chơi."
"Hả? Đi đâu?"
"Trường đua ngựa!"
Nhưng khi hai người đi tới cửa đã bị chặn lại bởi vì sự xuất hiện của Hạ Linh Lung.
Sóng mắt Mẫn Nguyệt lưu chuyển, trong lòng là một mảnh băng giá. Chuyện Hạ Linh Lung vu oan cô lần đó, cô vẫn nhớ rất rõ. Xảy ra chuyện đó, cô ta còn dám đến đây?
Mẫn Nguyệt thầm cười lạnh, Hạ Linh Lung thật cho rằng cô sẽ giống lần đó im lặng không làm gì sao? Hay là nghĩ dù có chuyện gì Thần cũng sẽ bảo vệ cô ta?
Đáng tiếc, lần này có lẽ cô ta không được như ý, bởi vì cô nhất định sẽ đòi lại những gì mà cô phải chịu của lúc đó. Dù thế nào, Hạ Linh Lung dám đến đây, đúng là rất can đảm. Cô thật muốn biết cô ta có ý đồ gì.
Lúc Hạ Linh Lung gặp Mẫn Nguyệt trước cửa cũng khẽ khựng lại một chút, sau đó làm như không có chuyện gì đến trước mặt cô.
"Mẫn Nguyệt, chuyện lần trước tôi xin lỗi, cũng là do tôi không nói rõ ràng, tôi......" Hạ Linh Lung vừa gặp liền nhắc chuyện ngã cầu thang lúc trước, tỏ vẻ áy náy xin lỗi Mẫn Nguyệt.
Cô thấy Hạ Linh Lung còn muốn nói mãi không ngừng, không kiên nhẫn ngắt lời.
"Chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua đi, tôi sẽ không truy cứu." Dù Mẫn Nguyệt đang cười nhưng trong mắt không hề có một chút ý cười nào.
Ban đầu Lam Hi không biết cô gái này là ai nhưng vừa nghe cô ta nói xong thì lập tức hiểu rõ. Vẻ mặt liền thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ, bàn tay giấu sau lưng khẽ vặn, chỉ chờ hành động.
Những lời sắp nói của Hạ Linh Lung bị nghẹn lại ở cổ, hai mắt mở lớn không thể tin. Nam Cung Mẫn Nguyệt bỏ qua dễ dàng như vậy?
Tâm tư Hạ Linh Lung xoay chuyển, rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Cô ta cười khẽ, tựa như vô ý hỏi: "Thật tốt, cám ơn cô đã tha thứ cho tôi. Chỉ là hôm đó đã làm cho Âu Thần hiểu lầm cô rồi, hai người......không sao chứ?"
Sắc mặt Mẫn Nguyệt tối lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo. Hạ Linh Lung đây là đến thăm dò cô sao? Hay là cố tình chọc tức cô? Lần nào cũng xài một chiêu này, Hạ Linh Lung làm cô thật thất vọng.
Cô hơi hạ mắt, giọng nói có phần tức giận: "Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, anh ấy đã không để ý đến tôi nữa thì tôi cũng cần gì bận tâm chứ!"
Dù Mẫn Nguyệt làm ra bộ dạng không quan tâm nhưng người khác đều thấy rõ nụ cười của cô có phần khổ sở, đau buồn.
Lam Hi đứng bên cạnh quan sát biểu cảm trên gương mặt Mẫn Nguyệt mà khóe miệng giật giật. Khổ sở? Sáng nay khi cậu đến còn thấy hai người đó đang hôn nhau ngọt ngào nữa kìa, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của một đứa bé là cậu. Làm gì có chỗ nào khổ sở chứ! Còn có bộ mặt giống như bị ruồng bỏ đó là sao?
Chị nói dối hay như vậy, sao không đi làm diễn viên luôn đi, chắc chắn sẽ nhận được giải ảnh hậu xuất sắc nhất!
Hạ Linh Lung thấy cô đau khổ thì rất vui vẻ, Nam Cung Mẫn Nguyệt, thì ra cô cũng có ngày hôm nay sao?! Tôi phải cho cô biết hậu quả của việc dám giành người đàn ông của tôi là gì!
Bề ngoài Hạ Linh Lung càng ra vẻ áy náy nhiều hơn, "Thật xin lỗi cô, là tôi đã hại hai người thành ra như vậy. Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ với Âu Thần."
Trong lòng Mẫn Nguyệt cười lạnh, giải thích là giả, muốn tiếp tục bôi đen cô mới là thật đi!
Mẫn Nguyệt im lặng không nói, nở một nụ cười đầy hàm ý với Hạ Linh Lung.
Đáy lòng Hạ Linh Lung bỗng nhiên run lên, cô ta thấy không khí bỗng nhiên im lặng một cách kì dị thì vội vàng chuyển đề tài, mục tiêu chính là Lam Hi đang đứng bên cạnh Mẫn Nguyệt.
"Cậu bé này là ai vậy? Thật đáng yêu quá đi!"
Hạ Linh Lung cúi người xuống, định đưa tay sờ mặt Lam Hi, kết quả thì tay cô còn chưa chạm đến thì đã thấy Lam Hi mạnh mẽ lui ra sau, lạnh lùng phun ra một chữ: "Bẩn!"
Mẫn Nguyệt suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, thằng bé Lam Hi này, đủ phúc hắc, đủ độc miệng, cô thích! Cô quay đầu nhìn cậu, lặng lẽ giơ một
ngón tay cái tán thưởng.
Lam Hi đáp lại sự tán thưởng đó của Mẫn Nguyệt bằng một ánh mắt đắc ý, đầy kiêu ngạo.
Biểu cảm trên gương mặt Hạ Linh Lung cứng đờ, suýt chút nữa đã không giữ được nụ cười, âm thầm nghiến răng. Cô ta mất tự nhiên nói: "Xem ra cậu bé này không thích tôi lắm."
Mẫn Nguyệt cố nén cười, ra vẻ an ủi Hạ Linh Lung: "Nó chỉ là không thích bị người lạ chạm vào thôi, cô đừng để ý."
"Vậy sao."
"Tên của đứa bé này là gì vậy?"
"Lam Hi"
"Tên rất đẹp, chị có thể gọi em là Tiểu Hi không? Tiểu Hi, vừa rồi chị có hơi đường đột quá, có phải làm em sợ rồi không? Chị tên là Hạ Linh Lung, người bạn nhỏ, hân hạnh làm quen với em!"
Hạ Linh Lung lại một lần nữa cúi người xuống nói chuyện với Lam Hi, nở nụ cười ôn nhu, cô không tin cô không thu phục được thằng nhóc này.
Lam Hi trợn mắt, có phần không tin được. Bây giờ cậu mới biết, thì ra độ mặt dày của con người là không có giới hạn. Vừa rồi cậu làm động tác đó nếu là cô gái khác thì nhất định sẽ tức giận bỏ đi từ lâu, Hạ Linh Lung này thì ngược lại, không những không tức giận mà còn nói chuyện rất dịu dàng với cậu.
Lúc nãy cậu nói Nam Cung Mẫn Nguyệt là người nhất định được giải ảnh hậu chắc chắn sai rồi. Hạ Linh Lung này mới đúng là người nên được trao giải ảnh hậu đó. Thật có thiên phú diễn kịch mà!
Lam Hi không trả lời Hạ Linh Lung, chỉ dùng ánh mắt như nhìn một người ngu ngốc để nhìn cô ta.
Dưới tình huống đó, Hạ Linh Lung vô cùng xấu hổ, lại thêm ánh mắt của Lam Hi khiến cả người cô ta đều không thoải mái.
Hạ Linh Lung không thể nào đi so đo với một đứa con nít nên chỉ đành cười gượng đứng lên.
"Hai người chuẩn bị đi đâu à?"
"Phải, đến trường đua ngựa."
"Trường đua ngựa? Tôi chưa đến đó bao giờ, Mẫn Nguyệt, cô có thể cho tôi đi cùng không?"
Lam Hi nghe thấy liền muốn xù lông lên, định từ chối thì bị Mẫn Nguyệt đè lại. Cô khẽ cong môi, "Đương nhiên là được!"
Hạ Linh Lung, mặc kệ cô muốn đi theo tôi là có mục đích gì, mong cô sẽ không hối hận vì lời đề nghị này.
Mẫn Nguyệt nói muốn đến trường đua ngựa là thật, cô đưa Lam Hi và Hạ Linh Lung đến trường đua ngựa lớn nhất thành phố A. Hơn nữa nơi này là còn là do cô mở ra từ rất lâu rồi. Sản nghiệp của cô trong Nam Cung gia cũng coi như chiếm một phần lớn, nhưng đa số cô đều đưa cho Thần quản lí, chỉ giữ lại một số chỗ cô thấy hứng thú. Trường đua ngựa này chính là một trong số đó.
Lam Hi đi đằng sau Mẫn Nguyệt, lợi dụng lúc Hạ Linh Lung không chú ý, kéo tay áo cô nói nhỏ: "Sao chị lại muốn đến đây?"
"Thì tại em bảo chán mà."
"Nhưng mà tại sao phải đến trường đua ngựa?"
"Rất kích thích a!"
Lam Hi đen mặt, nhìn xung quanh bãi cỏ phía trước có một đám người đang điên cuồng cưỡi ngựa. Ừ, đúng là rất kích thích!
"Vậy sao chị lại đồng ý dẫn Hạ Linh Lung theo?"
Mẫn Nguyệt vô tội nháy nháy mắt, "Chẳng phải cô ấy muốn đi sao, chúng ta đâu thể nào từ chối được, như vậy rất bất lịch sự đó."
Lam Hi thầm khinh bỉ trong lòng, thì ra chị cũng biết lịch sự với Hạ Linh Lung à? Có đánh chết cậu cũng không tin là chị ta không có kế hoạch gì, cứ nhìn vào cặp mắt giảo hoạt kia là biết.
Lúc đầu Lam Hi còn không hiểu tại sao cô đột nhiên lại nổi hứng đưa cậu đến đây, khi đến nơi thì cậu đã hiểu rồi. Bởi vì tên trường đua ngựa đó là Nguyệt Thần.
Lam Hi có chút câm nín, hai người này đúng là ở đâu cũng thấy ân ái, dẫn cậu đi chơi mà cũng không tha.
Trường đua ngựa Nguyệt Thần rất rộng, được chia làm nhiều khu vực, là nơi chuyên dùng để giải trí tốt nhất. Nhưng mà muốn vào được Nguyệt Thần không chỉ đơn giản có tiền là được mà phải có thẻ hội viên do chính Nguyệt Thần đưa. Vì thế người có thể vào được Nguyệt Thần đa số là những danh gia thế tộc nổi tiếng và có địa vị.
Trong đó có một bãi cỏ lớn dành cho những người muốn cưỡi ngựa, một khu vực lớn khác nữa là nơi đua ngựa. Bên cạnh hai nơi đó còn có sân golf, sân tập bắn súng,..... Ngoài ra còn có khu vực nghỉ ngơi dành cho khách quý.
Đám người Mẫn Nguyệt vừa tới nơi thì quản lý của Nguyệt Thần đã lập tức ra đón.
"Tiểu thư, cô đến rồi sao, hôm nay cô muốn cưỡi ngựa hay là?"
"Cưỡi ngựa!" Mẫn Nguyệt tùy tiện phất tay, sau đó dẫn Lam Hi đi vào trong.
"Dạo này Tiểu Bạch thế nào rồi?" Tiểu Bạch là con ngựa mà cô yêu thích nhất, cũng xem như là ngựa chuyên dụng của cô. Vì thế ở đây nó luôn được chăm sóc đặc biệt, ngăn cách với mọi con ngựa khác.
"Tiểu Bạch rất tốt, vài hôm trước nó bị kén ăn nhưng bây giờ thì không sao rồi. Tiểu thư, cô có muốn tôi dẫn nó ra đây không?"
Mẫn Nguyệt gật đầu, sau đó đột nhiên kêu người quản lý quay lại.
"Khoan đã, dẫn thằng bé này đi chọn con ngựa đi!"
Mẫn Nguyệt xoa đầu Lam Hi, cúi xuống dặn dò cậu, "Em mới bắt đầu học cưỡi ngựa nên tìm một con nào đó ngoan một chút, như vậy mới an toàn, biết không?"
Thấy Lam Hi thỏa hiệp Mẫn Nguyệt mới yên tâm để cho cậu đi. "Theo quản lý chọn con ngựa mà em thích đi!"
Mẫn Nguyệt hơi liếc mắt sang Hạ Linh Lung đang đứng im lặng một bên từ nãy đến giờ, cong môi hỏi: "Hạ tiểu thư, cô có muốn đi chọn một con ngựa không?"
Hạ Linh Lung lắc đầu, vẻ mặt hơi sợ sệt: "Không đâu, tôi không biết cưỡi ngựa, hôm nay tôi chỉ muốn đến đây xem một chút thôi."
Mẫn Nguyệt cũng không ép buộc cô ta, trả lời cho có lệ vài tiếng rồi xoay người đi thay quần áo cưỡi ngựa.
Lam Hi đi dọc theo hành lang trong chuồng ngựa, sau lưng là người quản lý kia đi theo.
Người quản lý kia thấy hồi lâu Lam Hi vẫn không chịu chọn ngựa cho mình thì không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
"Tiểu thiếu gia, cậu vẫn chưa chọn được con ngựa nào thích hợp sao?"
Đối với người mà tiểu thư mang tới, ông ta không dám không cung kính. Hơn nữa gần đây ông ta nghe nói trong Nam Cung gia mới xuất hiện một cậu bé có năng lực rất lớn, địa vị khá cao, tuyệt đối không thua gì mấy vị đường chủ kia. Sợ rằng cậu bé đó có lẽ chính là người đang đứng trước mặt ông ta.
Lam Hi đi đến cuối chuồng ngựa thì đột ngột dừng lại, bàn tay nhỏ bé chỉ vào góc phòng, lạnh lùng hỏi: "Con ngựa đó là sao vậy?"
Người quản lý kia vừa ngẩng đầu lên nhìn liền biến sắc, nhưng vẫn theo lệnh trả lời.
"Tiểu thiếu gia, con ngựa đó là ngựa Thuần Chủng được nhập khẩu, mọi chỉ tiêu của nó đều rất tốt. Nhưng đáng tiếc, nó rất hung dữ, không ai có thể thuần phục nó được. Đa số mọi người đều không cưỡi nó được, chúng tôi sợ nó làm tổn thương tới người khác nên mới để nó ở đây, tách biệt với mọi con ngựa khác. Tiểu thiếu gia, cậu chỉ mới bắt đầu tập cưỡi ngựa thôi, đừng nên chọn con ngựa này, rất nguy hiểm!"
Lam Hi chăm chú nhìn con ngựa kia, bộ lông của nó là một màu đen nhánh. Nó dường như không hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, vẫn cứ kiêu ngạo đứng ở đó thở phì phì.
Trong mắt Lam Hi bốc lên ngọn lửa nhè nhẹ, khóe môi khẽ cong lên.
Lòng người quản lý rơi lộp bộp, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên Lam Hi nhẹ mở miệng: "Tôi muốn con ngựa này!"
Cùng lúc đó, một giọng nói bén nhọn vang lên: "Tôi cũng muốn con ngựa này!"