Giờ Thìn
Sở Thiên Vũ đi theo Lâm tự khanh vào triều, tuy phẩm hàm của tự khanh không phải cao nhưng ít nhất cũng thuộc tam phẩm, việc thiết triều dĩ nhiên là việc bình thường.
Sở Thiên Vũ mặc quan phục màu lục, đầu đội mũ phốc vuông cánh chuồng dài.
Tay cầm theo hốt*.
*Hốt: là thẻ hình chữ nhật dài và hẹp mà các quan thời xưa khi vào chầu thường cầm theo.
Với Sở Thiên Vũ mà nói thì y mặc thường phục hay lễ phục đều đẹp nhưng tới khi khoác quan phục thì dường như không thích hợp lắm.
Cũng may là bề ngoài vẫn còn có thể tạm chấp nhận được.
Bên trong Long Thiên Điện có phần nguy ngoa và long trọng hơn nhiều.
Sở Thiên Vũ trước khi vào cũng đã được Lâm tự khanh nói qua về vị trí của mình nên cũng biết được mà vào bên phải đứng, chỉ là khuôn mặt của y không khỏi làm người khác chú ý.
Thành Vương, Nam Vương thì đứng đầu hàng bên trái.
Triệu Vương và Long Dạ Trạch đứng hàng đầu phía bên phải, phía sau là Long Dạ Nặc và Long Dạ Triệt.
Khoảng một lúc sau thì Thiên đế đến, phía sau ông là Chu Duẫn và Mộc Dung.
Thiên đế khoác hoàng bào sắc vàng, trên đầu gắn chũi miện long châu.
Khí chất của Thiên đế lúc này khác hẳn hoàn toàn với lúc trước.
Lúc trước Sở Thiên Vũ chỉ nhìn thấy được khung cảnh gia đình của Thiên đế nhưng bây giờ chỉ một mình ông ngồi giữa chủ tọa, bản chất đế vương mới được bộc ra.
Thiên đế ngồi vào long ỷ, văn võ bá quan đều theo quy hành lễ:
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Tấm rèm kết long châu trên long miện của Thiên đế đã che đi phần nào ánh mắt của ông khiến những người đứng dưới khó nhìn ra được, Thiên đế cũng chỉ ảm đạm nói:
"Bình thân."
"Tạ bệ hạ!"
Đợi khi bọn họ đứng lên hết thì lúc này Chu Duẫn kế bên nói:
"Có việc bẩm báo! Không việc bãi triều!"
Lúc này một đại thần bước ra, ông ta cuối mặt xuống, tâu:
"Bẩm bệ hạ, thần nghe nói mấy ngày trước bệ hạ ra lệnh thu nhận người Tây Vực, không biết là việc thế nào?"
Câu nói này vừa ám chỉ bảo Thiên đế giải thích cũng đôi phần bất mãn với lệnh của ông, Thiên đế vậy mà chẳng để tâm, ông chỉ lạnh nhạt nói:
"Ban đầu trẫm vốn hạ lệnh đóng cửa biên giới, ngăn chặn người Tây Vực vì bọn họ có âm mưu xâm chiếm Trung Nguyên ta nhưng hiện giờ người Tây Vực vốn không có ý muốn chống trả mà chỉ bị ép buộc, trẫm muốn tạo cho họ con đường sống mới."
"Các khanh có ý kiến gì sao?"
Nghe vậy một người tiếp tục đứng ra hàng, nói:
"Thưa bệ hạ, thần biết bệ hạ nhân từ nên muốn cưu mang những người Tây Vực nhưng bọn họ đều là người Tây Vực, lỡ đâu..."
"Trác đại nhân nói vậy sai rồi, bệ hạ cho phép người Tây Vực vào Trung Nguyên thì trước đó phải có biện pháp mới hạ lệnh chứ."
Trang thượng thư nói.
Thiên đế nhếch môi, ông nói:
"Đúng như lời Trang đại nhân nói, trẫm sớm đã nghĩ ra đối sách."
Thiên đế vừa nói dứt câu thì Thành Vương bước ra hàng, nói:
"Không biết đối sách bệ hạ nói là gì?"
Thiên đế nghe vậy cũng chỉ nói:
"Trẫm cho phép họ vào Thiên Lăng Quốc thì họ phải đổi tên quê quán.
Cấm họ sử dụng thuật pháp Tây Vực, không được giữ chức quan trên thất phẩm."
Thật ra Thiên đế vốn dĩ muốn để cho Sở Thiên Vũ tự nói nhưng vì y mới vào triều ông không muốn để cho y dễ bị người khác nghi kị nên đành tự mình nói ra.
Những lời nói lúc này của Thiên đế làm cho các đại thần không thể tranh cải, họ chỉ đành chấp nhận.
Lúc này Thiên đế mới nhìn xuống chỗ Sở Thiên Vũ, tuy khoảng cách khá xa nhưng không có nghĩa là ông không nhìn ra được thân ảnh y, Thiên đế nói:
"Sở Thiên Vũ!"
Nghe được tên mình Sở Thiên Vũ có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng bước ra, y nói:
"Có thần!"
Hiện giờ tất cả ánh mắt trong triều đều tập trung vào Sở Thiên Vũ, người biết rồi thì không có gì