Sở Thiên Vũ trở về đại lý tự thì thấy Trạch Nhĩ cùng Mộc Nhĩ Lam đang đứng ngoài cửa, Mộc Nhĩ Lam vui vẻ chào:
"Gặp lại nhau rồi thiếu tự khanh đại nhân."
Sở Thiên Vũ bất ngờ, y hỏi:
"Hai người chưa đi sao?"
"Chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi ngươi về thôi." Trạch Nhĩ đáp.
"Đợi ta?"
"Ừm." Mộc Nhĩ Lam gật đầu.
"Để làm gì?"
Trạch Nhĩ từ trước giờ vốn thẳng thắn nên khi Sở Thiên Vũ hỏi thì y đi thẳng vào vấn đề luôn, y nói:
"Thiên Lăng hoàng đế trước giờ công tư rõ ràng, ngươi rốt cuộc đã nói gì khiến ngài đổi ý?"
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y nói:
"Chẳng có gì hết, chỉ là do tâm tư bệ hạ thôi."
Mộc Nhĩ Lam có chút chán nản, người đứng trước mặt y tâm tư quá kính.
Sở Thiên Vũ thấy vậy cũng hỏi tiếp:
"Hiện giờ hai người đã là người của Thiên Lăng Quốc rồi, tên ở Tây Vực không thể sử dụng được nữa."
Trạch Nhĩ nghe vậy cũng đáp:
"Phải."
"Vậy nghĩ ra tên mới chưa?"
Câu hỏi của Sở Thiên Vũ khiến cho Trạch Nhĩ và Mộc Nhĩ Lam suy tư, khoảng một lúc sau thì Mộc Nhĩ Lam nói:
"Nếu vậy ngươi chọn tên giúp bọn ta đi."
Sở Thiên Vũ kinh ngạc, y cười cười đáp:
"Chuyện này e là không được, hai người đã được đích thân hoàng hậu hạ lệnh đưa vào cung, chuyện này có lẽ nên để cho người quyết định."
"Chỉ là một cái tên thôi chứ có phải việc gì to tát đâu, ngươi lúc đầu nhắn nhủ lời của hoàng hậu thì chắc ngươi là người thân cận rồi.
Ta nghĩ người sẽ không để ý đâu."
"Việc này..."
Trạch Nhĩ thấy Sở Thiên Vũ còn hơi ấp úng liền khuyên nhủ:
"Ta nghĩ Mộc Nhĩ Lam nói đúng đó, dù sao ngươi cũng là người mở ra cuộc đời mới cho bọn ta, để ngươi đặt tên cho bọn ta cũng chẳng có gì đáng ngại."
Sở Thiên Vũ cũng chỉ gật đầu, y suy tư một lúc lâu mới nói nói:
"Trạch Nhĩ tên là La Trạm, còn Mộc Nhĩ Lam lấy tên là Tần Tuyên đi."
"Hửm."
"Ta đôi lúc hình dung chữ Tuyên thành màu lam, rất giống màu mắt của ngươi.
Chữ La rất giống màu trắng, giống tính cách của ngươi, quá thẳng thắn."
"Không tệ." Tần Tuyên gật đầu nói.
"Cũng trễ rồi, bọn ta đi đây." La Trạm vỗ vai Tần Tuyên rồi nhìn sang Sở Thiên Vũ.
"Ừm, vậy hai người đi đi."
Sở Thiên Vũ nói xong thì La Trạm và Tần Tuyên rời khỏi.
Lúc này Nguyên Trừng mới đi ra nói:
"Sở lão đệ, đại nhân đợi đệ nãy giờ đó."
"Hóa ra là vậy, ta đi liền đây." Sở Thiên Vũ đáp.
Sở Thiên Vũ nhanh chóng đến chỗ Lâm tự khanh.
Vừa thấy y Lâm tự khanh liền nói:
"Thiên Vũ, lại đây."
Sở Thiên Vũ không hiểu chuyện gì nhưng y vẫn làm theo, tiến tới chỗ Lâm tự khanh.
Lâm tự khanh đưa cho y tờ giấy, ông nói:
"Hiện giờ cậu đã chính thức là thiếu tự khanh của đại lý tự rồi, ít nhất cũng phải có biệt viện riêng.
Ngươi xem cái này có được không?"
Tờ giấy ghi biệt viện này rộng hơn 200m², nằm ở phía Đông Bắc An Dương Thành lại khá gần Trạch Vương phủ của Long Dạ Trạch nhưng lại cũ kĩ.
Lâm tự khanh nhìn sắc mặt y cố vẻ trầm ngâm liền nói:
"Biệt viện này lâu quá không ai ở nên đã hơi cũ kĩ, nếu không thích ta sẽ đổi căn khác."
Sở Thiên Vũ đáp:
"Đại nhân có lòng sao hạ quan không nhận được chứ."
Lâm tự khanh nghe vậy thì hài lòng, ông nói:
"Ừm, vậy ta sẽ lập tức cho người tu sửa nhanh."
"Không cần đâu đại nhân."
"Hửm, sao vậy?"
"Chuyện này để hạ quan tự làm, ta muốn tự sửa chữa nó lại."
Lâm tự khanh có vẻ nghi hoặc, ông hỏi:
"Một mình ngươi làm được không đó?"
"Chuyện này đại nhân không cần lo, cứ tin tưởng ở ta."
"Ừm, vậy ngươi tự làm đi."
"Tạ tạ đại nhân."
"À còn nữa!"
"Đại nhân còn việc gì à?"
"Nhớ kĩ lời ta nói, quan trường giống như chiến trường, chưa biết ai thật sự là bạn đâu."
"Tạ đại nhân chỉ bảo, Thiên Vũ nhớ rồi."
Sở Thiên Vũ vừa ra khỏi thì y lập tức đến chỗ Đỗ Nguyên Ân.
Thấy y, Đỗ Nguyên Ân vẫn như lần trước, vui vẻ chào hỏi:
"Nha, Sở Thiếu khanh mấy ngày không gặp ngài đã nhậm chức rồi, nhanh thật đó."
Sở Thiên Vũ cười nhẹ, y tháo mũ quan trên đầu mình xuống đặt trên bàn, nói:
"Ta vẫn vậy thôi, Đỗ đại ca đừng làm quá."
"Sao mà ta dám.
Lúc trước có công hộ giá, dành thắng lợi trong đại hội, vào đại lý tự có mấy ngày đã một mình phá được vụ án lớn nữa chứ."
"Chỉ..."
"Dừng."
Đỗ Nguyên Ân nâng tay, hắn nói:
"Ngài đang định nói chỉ là chuyện nhỏ, không cần để tâm chứ gì."
Bị nói đúng ý, Sở Thiên Vũ