Editor: Maruru
*****
Chất lỏng chảy qua yết hầu.
Dịch Yên hoàn toàn không kịp đề phòng, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi khụ một tiếng.
Nhưng mà Tô Ngạn cũng không buông cô ra, môi lưỡi vẫn cứ theo sát. Dịch Yên khó mà chịu được, nhón chân lên muốn ngửa ra sau, ót dựa lên cánh cửa.
Nhưng Tô Ngạn cũng không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Dịch Yên hơi có ý định có thoát khỏi tay anh, Tô Ngạn lập tức chế trụ eo cô, véo trở lại dưới người.
Dịch Yên bị Tô Ngạn hôn đến mức thở không nổi, bị động tiếp nhận, cứ che trời lấp đất mà hôn.
Gạch men trong toilet phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, thân người Dịch Yên lại đang nóng lên.
Dục sắc tràn đầy giữa môi răng, Dịch Yên cũng khống chế không nổi nữa, từ bị động bắt đầu chuyển sang chủ động.
Hai tay Dịch Yên vòng qua bả vai Tô Ngạn, treo ở trên cổ anh, ngửa đầu đắm chìm ở đó, không còn biết rốt cuộc Tô Ngạn đã ép cô uống bao nhiêu rượu từ lâu.
Nhưng ngay thời khắc môi lưỡi Dịch Yên đang chủ động câu dẫn Tô Ngạn, Tô Ngạn bỗng nhiên lùi ra sau, ngắm nhìn cô từ trên cao.
Dịch Yên có thể buông lỏng một hơi, ngực hơi phập phồng, đầu ngẩng lên, chống lại ánh mắt của Tô Ngạn.
Không biết là bởi vì rượu, thuốc mê, hay là chìm trong nụ hôn chết người kia, mà khóe mắt Tô Ngạn nhiễm chút đỏ ửng.
Nhìn ngũ quan của anh, dòng suy nghĩ của Dịch Yên như tạm ngưng trong chốc lát.
Tô Ngạn thật là xinh đẹp.
Nhìn nhìn, sau khi bị sặc cảm giác ngứa ngáy từ yết hầu dần tràn lên, cuối cùng Dịch Yên nghiêng đầu, không nhịn nổi mà ho khan.
Nhưng mà ngay tích tắc cô đang khó chịu này, Tô Ngạn cúi người, lại lần nữa hôn cô.
Dịch Yên khó chịu đến nhíu mày, lần nữa ô ô ra tiếng.
Cô biết rõ, Tô Ngạn đây là không muốn cô dễ chịu.
Cô muốn hôn, Tô Ngạn không cho cô hôn.
Cô khó chịu không muốn hôn, anh lại hôn đến mức cô thở không nổi, thành thạo mà tra tấn cô.
Cho đến lúc Dịch Yên thở không nổi nữa, giọng mang theo tiếng nức nở, Tô Ngạn mới buông cô ra.
Dịch Yên thật sự chịu không nổi, khóe mắt hơi ướt.
Tay cô vẫn còn treo trên cổ Tô Ngạn, không ngừng thở dốc.
Tác dụng của thuốc mê còn chưa hoàn toàn phát tác, nhưng đã có dấu hiệu, đầu Dịch Yên hơi choáng, toàn thân như mất hết sức lực, trán dựa vào vai Tô Ngạn.
"Tô Ngạn." Giữa cơn choáng đầu, Dịch Yên gọi anh một tiếng.
Tô Ngạn không đáp cô.
Dịch Yên cũng không nói nữa, cứ dựa vào anh như vậy.
Tựa như được chạm vào một sợi nắng ấm trong cảnh cùng cực.
Cơ thể càng ngày càng nóng, suy nghĩ dần thêm mơ hồ, cơ thể càng khô nóng, càng thấy bất an.
Ý thức không còn rõ ràng, Dịch Yên không còn kiêng dè Tô Ngạn như lúc trước nhìn thấy anh nữa.
Cô dựa vào vai Tô Ngạn, không còn mạnh miệng nữa, hừ hừ hai tiếng, trong giọng nói còn phảng phất tiếng khóc nức nở.
"Tô Ngạn......"
"Anh thật là xấu xa."
Ôm cô, để cho cô dựa vào người mình, Tô Ngạn cúi đầu liếc nhìn cô, giọng nói đầy lạnh lùng: "Không phải."
Tất nhiên Dịch Yên không đồng ý với anh, không an phận quay người: "Phải."
Tô Ngạn khẽ nhíu mày, giữ chặt cô: "Bám chắc."
Dịch Yên hơi nhắm mắt lại, hô hấp trở nên nóng hổi, mặt hướng vào cổ Tô Ngạn, trán dán vào bên gáy anh.
Hô hấp nóng bỏng, gãi lên từng lớp da thịt của Tô Ngạn.
Nhưng Tô Ngạn không buông cô ra.
Đã để cho Dịch Yên uống hết rượu.
Dịch Yên đã bắt đầu nói mê sảng: "Tại sao anh không thể tốt với em một chút......"
Những lời này, Dịch Yên đã nói những hai lần rồi.
Tô Ngạn cúi đầu liếc nhìn cô một cái, môi Dịch Yên vẫn còn đang lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ cô nói cái gì.
Tô Ngạn dời mắt, càng ôm chặt cô vào lòng.
Không biết đã bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ai đá văng cửa, ngay sau đó là tiếng thét thất thanh.
Cảnh sát tới.
Tô Ngạn ở đây là để đảm bảo những người này không thể đi khỏi, nếu lúc cảnh sát còn chưa tới mà đám người trước mặt này muốn chạy trốn, Tô Ngạn sẽ đi ra ngoài đánh một trận.
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, hẳn là tóm được rồi.
Dịch Yên đây là không muốn chọc phải phiền toái, cũng không muốn tới đồn công an.
Tô Ngạn cúi đầu nhìn Dịch Yên, biết tính cô, cởϊ áσ khoác trên người ra, bọc cô vào, che khuất toàn bộ gương mặt cô.
Rồi sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Mấy người Thôi Đồng cũng đi theo Tô Ngạn tới đây. Sau khi Tô Ngạn bước ra, có người tiến lên: "Đội trưởng Tô."
Lúc nhìn thấy người Tô Ngạn ôm trong lòng, mấy người rất hiểu ý mà không mở miệng hỏi đó là ai.
Người tới đây làm nhiệm vụ chính là cảnh sát địa phương, sau khi đám người Tô Ngạn lấy giấy tờ chứng nhận ra, cảnh sát địa phương cũng không đặt ra quá nhiều câu hỏi với bọn họ nữa.
Chẳng qua là chỉ chỉ người trong lồng ngực Tô Ngạn, hỏi: "Đây là......"
Tô Ngạn rất bình tĩnh: "Bạn bè, uống nhiều quá."
Hai người từ toilet đi ra, uống nhiều quá, đương nhiên là đến toilet để nôn.
Hai bên không nói thêm nhiều nữa, Tô Ngạn ôm Dịch Yên xuống lầu.
————
Mấy người đội phòng chống ma tuý đi theo phía sau, cùng Tô Ngạn xuống lầu.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tô Ngạn tiếp xúc với người phụ nữ khác gần như vậy, cảm thấy hơi kì quặc nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Thang máy chưa tới, mọi người đứng chờ thang máy, cũng không ai lên tiếng.
Thuốc dần phát tác, Dịch Yên không an phận mà cựa quậy người.
Tô Ngạn nhìn cửa thang máy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, một tay chế trụ người cô.
Mấy người Hứa Sính và Thôi Đồng đều đứng ở phía sau Tô Ngạn, không biết người nằm trong lòng Tô Ngạn là ai. Tuy rằng hai người phía trước không nói chuyện, nhưng vẫn không một ai dám tiến lên, bị không khí xung quanh Tô Ngạn lây sang.
Thang máy đi xuống, tới tầng của bọn họ rồi dừng lại.
Tô Ngạn đỡ eo Dịch Yên, mang cô bước vào.
Mấy đội viên ở phía sau do dự không tiến vào, Tô Ngạn ngước mắt, chống lại ánh mắt của mấy người bên ngoài.
Vừa nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm này của Tô Ngạn, lông tơ ai nấy đều dựng thẳng đứng.
Hứa Sính phản ứng nhanh, vẫn là dùng dáng vẻ lười nhác thường ngày, giải vây đầu tiên: "Đội phó, chúng tôi đi cầu thang xuống, coi như rèn luyện thân thể luôn."
Thôi Đồng cũng nhanh trí nói tiếp: "Đúng đúng đúng, đội trưởng Chu-không-già hay mắng chúng em là cả một lũ thân thể yếu ớt đấy, lần huấn luyện trước thành tích kém, không vượt qua, suýt chút nữa đã bị anh ấy xách mông ném ra ngoài cửa sổ."
Trần Trụ nghe vậy vỗ tay một cái: "Đi đi đi cả đi, còn đứng ở đây làm cái gì, chạy xuống cầu thang đi."
"Đúng vậy, đi, làm nóng người đi."
Nói đoạn, cả đám chạy về phía bên cạnh cầu thang.
Tô Ngạn cũng mặc kệ bọn họ, không lên tiếng, giơ tay ấn nút đóng cửa.
Cả đoạn đường, Dịch Yên cứ không yên, nhưng cũng không đến mức làm loạn quá.
Bước ra thang máy, Thôi Y Y đang trốn ở phía sau cột nhận ra quần áo của Dịch Yên, chạy ra.
Ánh sáng xung quanh cứ mờ mịt, tiếng nhạc suồng sã huyên náo.
Tô Ngạn đầy cảnh giác mà liếc nhìn cô, Thôi Y Y đứng ở trước mặt bọn họ, duỗi tay muốn đỡ Dịch Yên.
Khoảnh khắc bàn tay cô tiến tới, Tô Ngạn nghiêng người, theo bản năng mà ôm Dịch Yên xoay về phía sau, tránh khỏi động tác của Thôi Y Y.
Một sự bảo vệ theo phản xạ.
Thôi Y Y sửng sốt.
Thật ra Thôi Y Y nhận ra Tô Ngạn, có một lần Dịch Yên tới nhà cô, cô ngồi bên cạnh Dịch Yên thấy ảnh trên màn hình khoá của cô.
Dịch Yên và một nam sinh mặc đồng phục, đồng phục mà Dịch Yên mặc là đồ xanh đan trắng, nam sinh mặc áo sơmi quần tây.
Bức ảnh này là Dịch Yên chụp, trong ảnh, Dịch Yên cong môi cười, nam sinh hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt không mấy hứng thú.
Trong bức ảnh, giấy gói kẹo dính bên sườn má của thiếu niên, Dịch Yên lén lút lại gần, nhân lúc nam sinh không để ý