Editor: Maruru
*****
Lớp áo quần ướt sũng bị cởi khỏi người.
Dịch Yên bị Tô Ngạn bế ngang về phòng.
Da thịt chạm nhau, cơ thể sạch sẽ ma sát vào áo sơmi hơi ướt của người đàn ông.
Phòng rất lớn, lại không có sinh khí, cho tới đêm nay cuối cùng cũng có chút hơi người, như là đang cố ý đợi ai.
Ý thức Dịch Yên đã không còn tỉnh táo từ lâu, bắt đầu làm loạn, cọ cọ vào người Tô Ngạn.
Tô Ngạn hơi nhíu mày, lại không thả cô ra, ôm cô đi về phía phòng mình.
Cửa phòng mở ra, ngay cả cửa cũng chưa đóng lại, Tô Ngạn đặt Dịch Yên ở trên giường.
Chống hai tay bên cạnh người cô, muốn rời khỏi, Dịch Yên duỗi tay bắt lấy cổ áo Tô Ngạn: "Anh muốn đi đâu."
Nói xong không đợi Tô Ngạn trả lời, đột nhiên kéo anh lại, muốn ngẩng đầu hôn Tô Ngạn.
Ánh sáng dịu dàng từ đèn ngủ treo tường toả ra, cả cơ thể trơn bóng mượt mà như vừa được ngâm mình trong một lớp sữa bò.
Dục sắc dây dưa.
Tô Ngạn lại hơi nghiêng đầu, không đón nhận nụ hôn của cô.
Anh duỗi tay giật lấy tấm chăn dưới người cô ra, bọc cả người cô vào trong.
Thứ xao động trong cơ thể Dịch Yên vẫn chưa ngừng, bị Tô Ngạn cuốn thành như vậy, mất hứng, cứ vặn vẹo ở trong chăn.
"Tô Ngạn," Dịch Yên nhíu mày, "Vì sao anh không hôn em, anh hôn hôn em đi."
Tô Ngạn hai tay giữ chặt cô, nghiêm túc nói một tiếng: "Đừng nhúc nhích, cử động thì anh không cần em nữa."
Những lời này phát ra, Dịch Yên ngẩn cả người, không động đậy nữa.
Tô Ngạn nghiêng đầu đi.
Hai người rơi vào trầm mặc.
Nhưng rốt cuộc là, lúc này đây Dịch Yên cũng không thật sự tỉnh táo, trên trán đã thấm đẫm một lớp mồ hôi mỏng. Nếu như là bình thường, có tủi thân cũng sẽ chống đỡ một chút, nhưng giờ phút này đây, không còn thứ lý trí nào có thể giữ chặt sợi dây cảm xúc của cô nữa.
Vài giây sau, cô gái vừa mới yên lặng lại bỗng nhiên làm ầm lên ở trong chăn: "Anh nói không cần, không cần thì thôi, anh buông em ra đi."
Tay Tô Ngạn giữ chặt cô, quay đầu lại: "Rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào đây."
Muốn yêu, hay là không yêu em, hay là chán ghét bỏ mặc em.
Tình yêu của cô luôn nóng bỏng lại đầy cuồng vọng, rồi lại ngắn ngủi đến trí mạng.
Người trong chăn dần dần bình tĩnh lại, Dịch Yên yên lặng, ánh mắt nhuốm màu sắc dục lại có chút trống rỗng.
"Tô Ngạn."
Dịch Yên nhìn chằm chằm vào trần nhà.
"Em không muốn như thế nào cả."
Cánh môi mỏng manh của cô đóng mở, giọng nói phát ra đầy yếu ớt.
"Anh biết mà, em chỉ muốn mình yêu nhau."
"Hôn môi."
"Lên giường."
Cô chậm rãi nói tiếp từng câu, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Không được." Tô Ngạn lạnh lùng phát ra một tiếng.
Cuối cùng, Dịch Yên dời mắt, chậm rãi nhìn về phía Tô Ngạn.
Từ trên cao, Tô Ngạn nhìn xuống nàng: "Em chỉ là muốn yêu đương với anh."
Không có sau này nữa, anh không tồn tại trong thế giới của cô.
Từng câu từng chữ thốt ra thật bình tĩnh, nhưng lại giống như chết lặng, để cho đám người tùng xẻo* dày xéo.
*Tùng xẻo: là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa. Phương thức tử hình này dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tội trong một thời gian kéo dài, cuối cùng dẫn đến cái chết.
Dịch Yên nhìn anh, hai má trắng nõn hơi ửng đỏ, cô nhẹ nhàng nói: "Không phải như thế đâu."
Không biết tại sao những lời này lại chọc giận Tô Ngạn, Dịch Yên chỉ cảm thấy môi đau xót, Tô Ngạn cúi người cắn môi cô.
Dịch Yên nhăn cả mặt lại, lưng mạnh mẽ cọ vào ga giường, lại không đẩy được anh.
Cho đến khi tiếng thở dốc dần trở nên nặng nề, Tô Ngạn mới thả cô ra.
Dịch Yên được thả, thở dồn dập, cơ thể trần trụi phập phồng dưới lớp chăn mỏng.
Tô Ngạn nâng cằm cô lên, khô ánh mắt luôn trong trẻo không vướng bụi trần lại có chút đỏ ửng.
"Nói," giọng anh còn mang theo chút nghẹn ngào, "Nhiều năm như vậy, có nhớ tới anh không."
Tuy Dịch Yên đang đau đầu khó chịu, nhưng cũng biết được, trước đó vài giây, người này vừa hành hạ mình.
Cô không làm theo anh, không nói gì, chỉ gắt gao cắn chặt môi.
Tô Ngạn cúi người, cắn một cái lên môi cô, cạy hàm răng đang đóng chặt kia ra: "Nói chuyện."
Miệng Dịch Yên phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
Khóe mắt cô ướŧ áŧ, nhưng không thể chống lại Tô Ngạn, cuối cùng bị hôn đến mệt lả đi.
Ý thức hoàn toàn tan biến.
Dịch Yên nấp ở trong chăn, không biết trốn ở đâu.
Thái dương cô hơi ướt, tóc dài xoã rối, khóe mắt cũng nhiễm một lớp đỏ hồng mềm mại, bị ức hiếp đến thảm thương, miệng lẩm bẩm.
"Tô Ngạn, em không muốn thích anh," hơi thở cô phả ra đầy yếu ớt, "Không muốn thích anh."
Ánh mắt Tô Ngạn ở phía sau trở nên lạnh lùng mạnh mẽ, duỗi tay cuốn người trong chăn vào lồng ngực mình.
"Không được."
Tay anh càng giữ chặt hơn, nghiêng đầu cọ vào vầng trán cô: "Anh không cho."
......
Dịch Yên dần ngủ thiếp đi ở trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn như trước, ngủ ở trong lòng Tô Ngạn.
Lại một đêm Tô Ngạn không ngủ.
Bọn họ cái gì cũng chưa làm. ㅠㅠ
3 giờ sáng, Tô Ngạn đứng dậy.
Chăn phủ dưới xương quai xanh của Dịch Yên. Tô Ngạn nhìn chằm chằm gương mặt cô trong chốc lát, cúi đầu, lưu lại vết đỏ bên gáy cô, ngay trên xương quai xanh.
Rồi sau đó như không có gì mà bước xuống giường.
Hộp gỗ vẫn nằm hoàn hảo ở trên tủ đầu giường, Tô Ngạn cầm lấy hộp gỗ, rời khỏi phòng ngủ của mình.
Anh đẩy cửa phòng ngủ cách vách ra, không bật đèn.
Mảng sáng lớn phả xuống tấm cửa kính, bóng đêm tiến vào nhìn trộm này vùng đất cấm địa này.
Bên cạnh tấm cửa sổ đặt một chiếc ghế sô pha đơn, Tô Ngạn ngồi xuống, mở chân. Trải qua một đêm lăn lộn, chiếc quần tây đã có vài nếp nhăn, nhưng vẫn không hiện lên vẻ lộn xộn.
Cho dù tâm tình có vui vẻ, Tô Ngạn cũng rất ít khi thể hiện cảm xúc, vẻ mặt vẫn trước sau như một.
Chủ nhân của thứ đồ vật nằm trong hộp gỗ nhỏ đang ngủ ở cách vách.
Cuối cùng, Tô Ngạn không còn nghiêm túc như ban ngày nữa, vòng eo gầy nhỏ dựa vào sô pha.
Khuỷu tay anh đáp trên tay vịn, cả cánh tay lười nhác dần thả lỏng, hộp gỗ nằm trong những ngón tay với khớp xương rõ ràng.
Đêm khuya, trong phòng là một khoảng không yên tĩnh, Tô Ngạn cứ như vậy ngồi ở đó.
Một lúc lâu sau, Tô Ngạn hơi cúi đầu dựa vào sô pha, môi mỏng cuối cùng cũng khẽ mở.
Anh nhìn hộp gỗ trong tay, giọng nói trầm thấp, giống một đứa trẻ luôn sống trong cô độc.
"Cô ấy đã trở lại."
Biết bao đêm cô đơn anh vẫn hằng lẩm bẩm.
Tô Ngạn đêm nay, cũng chỉ là một người bình thường đạt được mong muốn mà nửa đêm ngủ không yên.
Anh không quay lại phòng ngủ cách vách nữa.
————
Cho dù tối hôm qua bị chuốc thuốc mê, Dịch Yên vẫn theo đồng hồ sinh học của mình, đúng 5 giờ hơn thì tỉnh dậy.
Khoảnh khắc mở mắt ra, cả người cô ngây ngốc giật mình, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tình dược có tác dụng phụ, vài loại thuốc còn có tác dụng mạnh, uống xong buổi sáng tỉnh lại sẽ hoàn toàn không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, giống như mất trí nhớ hoàn toàn, lại tựa như chỉ ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại, Dịch Yên còn chôn cả người vào trong chăn, một lúc lâu sau mới nhận ra.
Cô chống tay, ngồi dậy khỏi giường.
Lớp chăn bông mềm ấm từ trên người tuột xuống.
Bình thường, Dịch Yên có thói quen ngủ khoả thân, cảm giác tỉnh lại khi trên người không có quần áo đã sớm trở thành thói quen. Cho nên lúc nãy tỉnh lại, cô mới chưa cảm nhận được điều gì.
Cho đến khi Dịch Yên cúi đầu nhìn thấy trên bộ ngực của mình một chút là một dấu hôn, mới phản ứng được rằng có điểm không thích hợp.
Cô hiếm khi có một lần chấn kinh khiếp sợ như lúc này, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua khi bản thân vẫn còn ý thức.
Tối hôm qua cô đến phòng bao trong quán bar tìm Thôi Y Y, sau đó Tô Ngạn lại tới, mang cô vào toilet.
Cưỡng hôn cô, ép cô uống thuốc mê.
Chuyện sau đó, cơ bản là Dịch Yên không ấn tượng gì, nhưng chắc hẳn chỉ là Tô Ngạn mang cô về.
Cô nhíu mày hồi tưởng lại, cái gì cũng không nhớ nổi.
Mở mắt ra, vệt đỏ trên người lại lần nữa ấn đập vào mắt, trái tim Dịch Yên bỗng chốc cứng lại.
Cô......
Và Tô Ngạn......
Cảm giác khiếp sợ đến tột độ, trong một lúc Dịch Yên không thể ngừng lại, giữa huyệt Thái Dương là một trận đau nhức.
Cô chuyển tầm mắt nhìn quanh phòng ngủ, một khoảng không gian chỉ toàn là sắc thái lạnh lẽo, trong không khí cũng hiện lên chút hơi lạnh.
Không nghi ngờ gì, Dịch Yên đã cực kì chắc chắn đây là phòng ngủ của Tô Ngạn. Mặc dù cô chưa bao giờ thấy phòng ngủ của anh.
Trải qua buổi tối hôm qua đến sáng hôm nay, cô kinh ngạc, nhưng không đến mức hoảng loạn.
Phòng ngủ chỉ có một mình cô, Dịch Yên nhìn về phía cửa phòng.
Sau cánh cửa này, Tô Ngạn có thể ở ngoài cửa không, anh ở nhà ư.
Bác sĩ không được nghỉ phép, Dịch Yên vẫn phải đi làm lúc 6 giờ hơn.
Cho dù cơ thể hơi không ổn, Dịch Yên vẫn khẽ cắn môi, xốc chăn xuống giường.
Cả người có phần mỏi mệt, chân Dịch Yên nhũn ra.
Khi cô chống tay xuống mép giường để đứng