Editor: Maruru
*****
Tiệm chụp ảnh là của một người phụ nữ còn khá trẻ.
Trang trí theo phong cách Hồng Kông xưa, đẩy cửa vào, bên cửa sổ là một chiếc ghế sô pha bằng da, trên bàn trà đặt một bình hoa với mấy bông hoa màu nhã*.
*Màu nhã: Màu nhã là những màu trong thành phần thường có nhiều sắc trắng, đem lại cảm giác dễ chịu cho mắt.
Vách tường treo mấy bức ảnh, và cả những bức vẽ, vẽ phác hoạ chân dung.
Dịch Yên bị Tô Ngạn dắt vào, nhìn có vẻ giống như đôi tình nhân đang nắm tay nhau, nhưng thật ra Tô Ngạn đang giữ chặt cổ tay cô, đề phòng cô chạy mất.
Dịch Yên biết mình không trốn được, nên cứ thế từ bỏ, mặc cho Tô Ngạn mang cô đi.
Chỉ là không nói lời nào.
Sau quầy không có ai, chỉ có một tấm màn vải che cửa, nghe thấy cả động tĩnh trong phòng.
Tô Ngạn và Dịch Yên ngồi xuống ghế sô pha.
Lát sau, màn vải bị xốc lên, có người đi ra.
Một người phụ nữ trên cổ treo camera, tóc dài được búi thoải mái, có vài sợi rơi ra.
Phía sau còn có người cùng đi ra, là một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc, có thể nhìn ra lớp cơ bắp rắn chắc dưới chiếc áo khoác màu đen.
Người phụ nữ nhìn Tô Ngạn và Dịch Yên đang ngồi trên sô pha: "Chụp ảnh sao?"
Đương nhiên là Dịch Yên sẽ không mở miệng, Tô Ngạn: "Phải."
Người phụ nữ cười với bọn họ: "Chờ một lát nhé."
Nói xong đi về phía quầy, lấy bút viết mấy chữ, xé đơn, đưa cho người đàn ông mặc áo khoác đen kia: "Hôm sau tới đây nhớ mang theo."
Người nọ nhận lấy, ừ một tiếng, rồi sau đó không nói gì nữa, đẩy cửa rời đi.
Quan hệ của hai người này nhìn có vẻ không giống thợ ảnh và khách hàng, Dịch Yên ngồi trên sô pha xem cả quá trình, nghĩ.
Người phụ nữ nói xong chuyện, đi ra từ phía sau quầy, hỏi: "Chụp ảnh để làm giấy chứng nhận gì?"
Trên sô pha, Dịch Yên vẫn còn bị Tô Ngạn giữ chặt tay, Tô Ngạn nói: "Giấy chứng nhận kết hôn."
"Được," người nọ cười một cái, "Cùng vào đây với tôi."
Trong buồng là nơi để cho khách hàng chụp ảnh, Dịch Yên và Tô Ngạn cùng nhau bước vào.
Người phụ nữ cầm tấm vải đỏ trải lên ván gỗ ở phía sau.
Cô nhìn hai người trước mắt, chắc chắn là không rõ quy định, hỏi Dịch Yên: "Có mặc sơ mi trắng không?"
Về việc vì sao lại không hỏi Tô Ngạn, bởi vì Tô Ngạn đang mặc áo sơmi quần tây.
Dịch Yên: "Không mang."
Người phụ nữa không mấy kinh ngạc, hẳn là đã từng gặp không ít loại người mới này, tập mãi cũng thành quen.
Cô cười nói: "Kết hôn phải mặc áo sơ mi trắng, lấy đồ cho cô thay nhé."
Nói đoạn, cô chạy lên lầu, cái cầu thang gỗ đã phai màu, lúc đi lên còn phát ra tiếng kẽo kẹt: "Chờ một chút, tôi lên lầu lấy đồ xuống."
Dịch Yên không còn im lặng như lúc vừa bước vào, ừ một tiếng.
Người phụ nữ vừa đi, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Tô Ngạn và Dịch Yên không nói chuyện.
————
Người phụ nữ bước xuống lầu, trong tay cầm chiếc áo sơ mi trắng, đi đến trước mặt Dịch Yên: "Chưa ai mặc đâu."
Dịch Yên nhận lấy: "Cảm ơn."
Người phụ nữa nói: "Thay ở đây luôn đi, có rèm che lại rồi thì bên ngoài không nhìn thấy gì đâu."
Dịch Yên cũng không ngại: "Được."
Dứt lời, rốt cuộc Tô Ngạn ngồi bên cạnh cũng buông tay cô ra, không nói lời nào, tự giác vén rèm đi ra ngoài, để cô thay quần áo.
Thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Tô Ngạn, người phụ nữ mở miệng: "Bạn trai à?"
Dịch Yên biết vì sao cô hỏi như vậy, bởi vì quan hệ giữa hai bọn họ, không hề giống như người yêu.
Chứ nói gì là cặp đôi chuẩn bị làm giấy chứng nhận kết hôn.
Chỗ nào cũng không giống.
Dịch Yên thẳng thắn: "Không phải."
Nghe vậy, người phụ nữ không hề kinh ngạc: "Đúng là không giống."
Nhưng mà nói xong, cô cũng không hỏi nhiều, cúi đầu lật từng tấm ảnh trong camera.
Cùng là phụ nữ, Dịch Yên cũng không tránh né, cởϊ áσ khoác trên người, áo lông bó sát người, áσ ɭóŧ trong.
Tấm lưng mềm mượt tựa như tơ, đường cong nhỏ gầy xinh đẹp, là hoà hợp hoàn hảo giữa sắc dục và cấm dục, bốn sợi dây của nội y ôm chặt lấy cột sống lưng tinh tế.
Tách một tiếng, âm thanh rất nhỏ của máy vang lên.
Dịch Yên không quay đầu lại, như không có việc gì xảy ra, tiếp tục mặc áo sơmi, cài khuy lại.
Người phụ nữ cầm camera đi tới, đưa ảnh chụp ra cho cô xem.
Dịch Yên quay đầu lại nhìn.
Trong căn phòng ánh sáng lập lờ, cũng không bật đèn, người con gái xinh đẹp với bối tóc hơi lỏng, dáng người yểu điệu, rất có mùi vị lảng lơ.
Người phụ nũa: "Giữ lại không?"
Dịch Yên: "Giữ lại đi."
"Được," người nọ cười một cái, "Miễn phí, rửa ảnh xong sẽ đưa cho cô, tôi không lưu lại đâu."
Dịch Yên nhẹ cong môi.
Lúc Dịch Yên cài nút áo ở trên cùng vào, người phụ nữ bỗng lên tiếng.
"Biết tôi với người đàn ông kia có quan hệ gì không?"
Dịch Yên chỉnh cổ áo, biết cô đang nói ai, người đàn ông mặc áo khoác đen gặp lúc vừa vào.
Dịch Yên không trả lời, cô hiểu, người đó không cần cô trả lời.
Quả nhiên, người phụ nữ chỉ vào chính mình: "Kim chủ, và tình nhân."
Dịch Yên nhìn về phía cô, người phụ thấp giọng cười: "Kim chủ, cô biết rồi đó, anh ta sẽ cho cô tiền, ngủ với cô, nhưng sẽ không cho cô tình cảm, sẽ không kết hôn với cô."
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp của, cặp mày tinh tế, đôi môi đỏ mọng, quả là dáng vẻ của một mỹ nhân.
"Nhưng tại sao tôi lại nguyện ý sống như vậy." Chưa từng oán trách.
Một người xinh đẹp như vậy, lại bị nhốt trong chiếc lồng vàng.
Nhưng Dịch Yên lại cảm giác như không phải thế.
Ánh mắt cô rời khỏi khuôn mặt của người phụ nữ.
Người được yêu luôn đứng trên người khác, kẻ không có được tình yêu lại phải cam nguyện làm tù nhân.
Bởi vì yêu, cho nên cái gì cũng cam tâm tình nguyện.
Dịch Yên không nói nữa.
Người nọ cũng không tiếp tục nói chuyện khác với Dịch Yên, chờ Dịch Yên chải vuốt tóc xong, xốc rèm vải lên, nói với Tô Ngạn ở bên ngoài: "Có thể vào được rồi."
Dịch Yên đưa lưng về phía Tô Ngạn, buộc lại tóc dài trên vai.
Tô Ngạn rời mắt khỏi người cô, quay người cởi chiếc áo khoác dài.
Dịch Yên vẫn cứ đứng trước gương như thế, không hề nhúc nhích, Tô Ngạn đi tới, nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước tấm ván gỗ.
Tấm ván gỗ đã khoác lên mình mảnh vải đỏ.
Hai người mặc áo sơ mi trắng, hai gương mặt xinh đẹp, giống như vừa bước ra từ tranh vẽ.
Nhưng vẻ mặt của hai người trong cuộc lại không hề có ý tươi cười.
Một người không biết cười, một người không muốn cười.
Người thợ ảnh không hỏi nhiều, cũng không bắt bọn họ phải cười.
Vài tiếng tách tách vang lên, lưu lại hình ảnh này.
Rất nhanh, ảnh giấy chứng nhận đã được in ra, sau khi tiện thể đóng dấu những thứ cần nên đóng ở trong tiệm xong, hai người từ trong tiệm đi ra, xuất phát tới Cục Dân Chính.
Tô Ngạn chắn hẳn là đã chuẩn bị rồi mới đến, hiểu rõ thủ tục làm giấy chứng nhận hơn Dịch Yên nhiều.
Dọc đường đi, Dịch Yên vẫn không nói chuyện, so với sự tức giận không muốn mở miệng khi trước, bây giờ lại còn lặng im hơn.
Tô Ngạn cũng không có ý định muốn nhân nhượng, cứ lạnh lùng với cô.
Đến trước cổng Cục Dân Chính, Dịch Yên cũng không phản kháng như trước nữa, ngoan ngoãn mà xuống xe, không cần Tô Ngạn phải động tay.
Hai người trầm mặc bước vào trong.
Đi được nửa đường, Dịch Yên bỗng mở miệng: "Em muốn đi toilet."
Tô Ngạn quay đầu lại nhìn cô.
Dịch Yên biết anh đang nghĩ gì: "Em không chạy đâu."
Cô nhìn anh: "Nếu muốn, anh cũng có thể đi theo."
Có lẽ, Tô Ngạn khá yên tâm về cô, thả ra: "Đi đi."
Toilet ở ngay giữa hành lang, Dịch Yên vào toilet nữ, Tô Ngạn không đi theo cô.
Dịch Yên rửa tay xong, ra khỏi toilet, toilet ở giữa hành lang, hai bên đều có lối thoát hiểm.
Dịch Yên không đi lối cũ, vòng về phía ngược lại để xuống lầu.
Cửa lối thoát hiểm đang đóng, Dịch Yên đẩy cửa đi vào.
Vvừa bước vào, Dịch Yên hơi không để ý, người bên cạnh bỗng duỗi một tay, kéo cô về phía bên cạnh.
Phút chốc, Dịch Yên đã bị đè lên tường.
Dịch Yên theo phản xạ mà phòng vệ, gạt cánh tay của người bên cạnh ra, còn chưa kịp nhấc tay lên