Editor: Maruru
****
Đương nhiên Dịch Yên sẽ không tới chỗ Tô Ngạn ngủ.
Lập tức cầm lấy cái muỗng, múc mấy miếng cháo bỏ vào miệng rồi chậm rãi nuốt xuống.
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, tự ăn phần của mình, đặc biệt yên tĩnh.
Ăn cơm xong thì đã là 8 giờ tối.
Dịch Yên chờ Tô Ngạn ở ngoài cửa tiệm, Tô Ngạn đánh xe lại, Dịch Yên mở cửa lên xe.
Ngoài cửa sổ, bóng tối càng bao trùm dày đặc, bóng cây đen nhánh.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ngoài tiểu khu của Dịch Yên.
Dịch Yên không tạm biệt Tô Ngạn, tháo đai an toàn ra, đẩy cửa xuống xe.
Tô Ngạn cũng không gọi cô.
Nhìn cô vòng qua đầu xe, đi vào trong tiểu khu.
Cho đến khi bóng dáng cô đã khuất khỏi tầm mắt, Tô Ngạn mới thu mắt lại.
Nhưng anh không lập tức rời đi.
Dừng xe ở đó thêm nửa giờ, Tô Ngạn mới duỗi tay về phía hộp số, đánh xe đi.
Hai mươi mấy phút sau, Tô Ngạn mới trở lại tiểu khu của mình.
Căn phòng tối qua vừa có thêm người, sau một đêm náo nhiệt, lại trở về dáng vẻ yên tĩnh như thường.
Một phòng sáng ngời, trên sàn nhà, ánh đèn hiện lên hơi trống trải.
Trên sô pha, Tô Ngạn chống hai khuỷu tay lên đầu gối, hơi cúi đầu, nhìn hai quyển sổ nằm trong tay.
Bìa giấy chứng nhận mới thật sạch sẽ, năm chữ "Giấy đăng kí kết hôn" bên ngoài trông thật bắt mắt.
Tay anh nắm chặt lấy giấy chứng nhận, không làm gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào nó, thật lâu không nhúc nhích.
Không biết đã bao lâu, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve hai cuốn sổ.
Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì.
Anh nghĩ, rốt cuộc, người của anh cũng chạy không thoát.
————
Cả một đêm Dịch Yên ngủ không yên.
Cô đã mơ một giấc mơ lộn xộn.
Trước đó còn đang ở vườn trường cao trung, một giây sau đã là cuộc sống cùng Tô Ngạn sau khi kết hôn.
Trong mơ, thật ra sống cùng nhau cũng như không, giống như chỉ mỗi mình cô tình nguyện hơn, như thời niên thiếu.
Cô khóc lóc hỏi Tô Ngạn, có thể thích cô một chút hay không.
Dịch Yên không biết vì sao lại mơ như vậy, sự thật là đã nhận giấy chứng nhận được một ngày, bọn họ vẫn chưa ở chung.
Cho đến buổi sáng sau khi rời giường, đầu Dịch Yên vẫn đầy ắp những cảm xúc mơ hồ.
Tựa như hết thảy ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Rốt cuộc hôm nay, Dịch Yên đã có thể lái xe của mình tới bệnh viện.
Thời tiết hôm qua cũng không tệ, nắng nhè nhẹ soi, trời không quá nóng, gió cũng không quá lạnh.
Nhưng hôm nay, thời tiết lập tức thay đổi, mưa phùn gió bấc nhè nhẹ bay, nền trời xám trắng, gió mang theo cái lạnh thấu xương.
Thời tiết xấu càng làm giao thông trở nên ùn tắc nghiêm trọng, Dịch Yên đi làm sớm nên không đến mức bị chặn quá lâu, nhưng phải tốn thời gian hơn bình thường vài phút.
Đậu xe ở bãi xong, Dịch Yên bung dù bước xuống, đi về phía phòng cấp cứu, xi măng trên đất tạo thành một đống lầy lội.
Trên đường liên tiếp gặp đươc mấy người nhà bệnh nhân xách theo bữa sáng vào viện.
Vẻ ngoài lạnh nhạt, sắc mặt Dịch Yên có chút đờ đẫn, lập tức đi về phía khoa cấp cứu.
Trên nền gạch sứ của hành lang khoa cấp cứu, là những dấu chân lộn xộn mang theo nước mưa, chảy thành mấy vệt nước.
Dịch Yên vừa mới bước vào, y tá Tiểu Na và một y tá khác ở sau cũng đuổi kịp.
"Chào cô, bác sĩ Dịch." Một y tá khác lên tiếng chào hỏi.
Tiểu Na cũng chào Dịch Yên.
Dịch Yên: "Chào."
Tiểu Na che kín quần áo trên người: "Cái thời tiết quỷ quái này thật sự hành hạ tôi đến chết mất, hôm qua tôi xem dự báo thời tiết còn tưởng là trời sẽ ấm lên, cuối cùng thì chỉ là nói xạo."
Một y tá khác nói: "Tối qua tôi chuẩn bị quần áo cho sáng mai cũng không mặc được, quá lạnh."
Tiểu Na thấy đồ Dịch Yên mặc có vẻ rất phong phanh: "Bác sĩ Dịch, cô thật giỏi chịu lạnh, mặc ít như vậy không thấy lạnh sao."
Dịch Yên: "Vẫn ổn."
Nói xong, Dịch Yên tiến vào phòng khám.
Tiểu Na và y tá kia tắc lập tức đi tới phòng thay quần áo.
Y tá nọ nói với Tiểu Na: "Bác sĩ Dịch mặc không ít đồ ở đâu chứ, đó là người ta gầy, nhìn qua mới thấy không mặc nhiều như vậy, đâu có giống chúng ta, mặc hai cái áo lông đã mập như lợn luôn rồi."
Tiểu Na: "Người chị em này...... con tim em đau quá man...... không thể bảo vệ con tim yếu đuối này của tôi chút sao. Cô xem, bác sĩ Dịch người ta trực tiếp thừa nhận là mình mặc ít đồ. Nhưng mà bác sĩ Dịch nhìn qua thì có vẻ gầy, nhưng chỗ nên có thịt đều có, tôi hâm mộ 800 năm cũng không có được dáng người đó."
Y tá kia vỗ vỗ vai Tiểu Na: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, đời này chúng ta có mơ cũng không có được có gương mặt giống như bác sĩ Dịch."
Tiểu Na: "Lòng em lại tổn thương sâu sắc rồi."
"Nhưng mà điều kiện của bác sĩ Dịch tốt như vậy, vì sao tới bệnh viện lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy bác sĩ hẹn hò."
Tiểu Na bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua đã vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ Dịch Yên.
Nhưng đây là chuyện riêng tư của người ta, cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ ậm ờ nói: "Xinh đẹp, điều kiện lại tốt, chắc chắn được rất nhiều người theo đuổi, bạn trai nhất định rất đẹp trai."
......
Trời mưa, tỉ lệ tai nạn càng tăng, giữa trưa hôm nay phòng cấp cứu đã tiếp nhận hai bệnh nhân bị thương do tai nạn xe cộ ngày mưa.
Lúc kết thúc ca mổ đã là hai giờ chiều.
Trở lại phòng khám, lại liên tiếp có người bệnh tiến vào, Dịch Yên dường như không có thời gian nghỉ, vẫn luôn bận rộn đến lúc tan tầm.
Thoắt cái, một ngày đã trôi qua.
Công việc bận bịu nên không nghĩ được gì nhiều, nhưng một khắc rảnh rỗi, Dịch Yên lại nhớ tới Tô Ngạn.
Cho đến lúc tan làm, Tô Ngạn cũng chưa hề gọi cho cô dù chỉ là một cú.
Việc này cũng không ngoài dự đoán của Dịch Yên, giống như hồi cao trung hai người yêu đương, Tô Ngạn chấp nhận hẹn hò với cô, cái gì cũng đều đồng ý với cô, nhưng sẽ không chủ động.
Trước giờ chỉ có cô tìm anh. Còn anh, sẽ không.
Có lẽ là đã sớm chuẩn bị tâm lý, Dịch Yên cũng không quá thất vọng.
Ngày hôm qua vốn dĩ còn cực khiếp sợ thứ tình cảm đầy trách nhiệm này của anh với cô, nhưng rồi bây giờ lại không sợ hãi như vậy, thậm chí có thể thản nhiên đáp lại.
Phải chăng chính là "thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng"*.
*Ý chỉ gặp chuyện gì, dù khó khăn đến mấy cũng có cách giải quyết.
Chẳng qua chỉ cần cô nhất quyết không tìm anh, nhận chứng nhận kết hôn cũng không có gì ý nghĩa thôi.
Lúc thay ca, một bác sĩ cùng phòng tiến vào, hỏi: "Cùng đi liên hoan không?"
Có người nháy mắt hỏi: "Liên hoan gì vậy?"
"Mấy bác sĩ trong phòng khám hẹn ăn cơm, rất nhiều bác sĩ nam," vị bác sĩ kia cười, "Hơn nữa đều là người tới cái tuổi nên kết hôn rồi, làm cái nghề này cũng không có thời gian mà yêu đương, mọi người đều muốn nhân dịp bữa tiệc này làm quen kết bạn, coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Một bác sĩ đang FA trong phòng lập tức giơ tay: "Tôi tôi tôi, báo danh. Dù sao tan làm cũng đang băn khoăn không biết tối nay gọi món gì đây."
Có hai bác sĩ đang FA chuẩn bị giao ban, nói: "Sướng thế, tôi còn phải đi làm, không đi được, lần sau lại tổ chức tiệc liên hoan kiểu vậy nữa đi."
"Được."
Vị bác sĩ tới gọi mọi người đi liên hoan tên là Sầm Tuệ Bình, là một đồng nghiệp coi như cũng khá thân thuộc với Dịch Yên, cô đi về phía bàn của Dịch Yên.
"Dịch Yên, cùng đi nhé?"
Dịch Yên đang sửa soạn lại tài liệu, lúc nãy cô đang trả lời tin nhắn về công việc trên điện thoại, không để ý chuyện xung quanh.
Cô ngẩng đầu nhìn người đang đi về phía mình: "Cái gì?"
Tóc Sầm Tuệ Bình màu nâu xoăn sóng, gõ lên mặt bàn của Dịch Yên: "Liên hoan đó, mấy bác sĩ bên phòng khám hẹn mấy người khoa cấp cứu chúng ta đi liên hoan, bây giờ tan làm thì đi luôn, bọn họ đang ở bên ngoài chờ, đi cùng không?"
Dịch Yên: "Liên hoan?" Giữa trưa, Dịch Yên có một ca mổ làm cô không có thời gian ăn cơm. Sau đó, trở lại phòng khám, người bệnh đông nên rất bận rộn, hoàn toàn không rảnh để ăn cơm, đúng lúc đang đói.
Sầm Tuệ Bình biết Dịch Yên là người không thích liên hoan tụ tập, cho rằng cô hỏi như vậy thì không muốn đi, nhưng vẫn tiếp tục khuyên bảo: "Mấy bác sĩ nam bên phòng khám nhìn cũng không tệ, điều kiện gia đình cũng tốt. Hôm qua, lúc hẹn lịch còn có người hỏi em có đi không, em độc thân cũng lâu như vậy rồi, đúng lúc có thể nhìn thử xem có hợp hay không."
Sầm Tuệ Bình lớn hơn Dịch Yên một chút, bình thường đối xử với Dịch Yên cũng tốt.
"Đừng cứ mãi dửng dưng như thế, tuổi của em cũng không còn nhỏ," lời Sầm Tuệ Bình nói tuy thô mà thật, "Tuy nói như thế này thì không hay lắm, nhưng cái quý nhất của đời con gái vẫn là thanh xuân, bây giờ em đúng là đang gần cái tuổi đẹp nhất, chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ càng khó khăn hơn."
Dịch Yên nhìn cô nhọc lòng như vậy, nói giỡn: "Em không được làm người phụ nữ độc lập hay sao?"
Sầm Tuệ Bình: "Được thôi, em muốn làm người phụ nữ độc lập, chị cũng không phản đối, xã hội bây giờ có rất nhiều phụ nữ độc lập, ai cũng có tiền có sắc, em cũng gần giống thế. Nhưng em cũng giao lưu kết bạn với người khác nhiều hơn đi."
"Thôi em đùa đấy," Dịch Yên cười một cái, "Em không phải kiểu người độc thân vui tính gì."
"Vậy không phải nên đi hay sai," Sầm Tuệ Bình nói, "Chuẩn bị cùng đi liên hoan thôi, càng đông càng vui."
Cũng đúng lúc Dịch Yên đang đói, gật đầu đáp ứng: "Được thôi, cùng đi nha."
Cô phất phất tờ giấy trong tay: "Chờ em xử lý cái này trước, tới kịp không?"
"Tới kịp," Sầm Tuệ Bình nói, "Chị đi thu xếp đồ đạc trước, lát nữa sẽ tới đây tìm em."
Dịch Yên: "Được."
————
Đại đội cục PC ma tuý thành phố.
Trong phòng thẩm vấn đang thẩm vấn một tên buôn ma túy.
Nửa đêm