Editor: Maruru
****
Xuống xe, Tiền Vũ lướt mắt về phía đầu xe: "Anh đưa em lên."
Nói đoạn, bỗng để ý tới ánh nhìn của Dịch Yên, nhìn theo ánh mắt cô.
Anh cũng nhìn thấy Tô Ngạn.
Khoảnh khắc anh liếc nhìn Tô Ngạn, cũng là lúc mắt phượng nhàn nhạt đảo nhìn qua.
Tiền Vũ quyết định hạ mắt, cùng là đàn ông, anh nhìn ra ý tứ cảnh cáo trong mắt Tô Ngạn.
Ánh mắt giấu đi vẻ tàn nhẫn, chỉ thật bình tĩnh.
Nhưng giữa đàn ông với nhau, lại có thể ngửi ra lời cảnh cáo đầy mạnh mẽ.
Sau đó, Tô Ngạn không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa, dời mắt nhìn Dịch Yên.
Lần này, anh không còn ngồi trong xe không nhúc nhích như lúc trước, mà đẩy cửa xuống xe.
Bên kia Dịch Yên cũng lấy lại tinh thần lại, quay đầu nói với Tiền Vũ: "Anh về trước đi."
Tiền Vũ nhìn Tô Ngạn, lần này không mặt dày nữa, mà lười nhác gật gật đầu: "Được."
Theo sau đó ngồi vào trong xe, lúc xe taxi chuẩn bị rời đi, anh thò đầu ra nói với Dịch Yên: "Có bản lĩnh thì đừng để người đàn ông này cùng lên nhà với phụ nữ độc thân là em nha."
Dịch Yên mắng anh một tiếng: "Cút đi."
Lúc này Tiền Vũ mới cười cười, nói với tài xế phía trước: "Đi thôi."
Xe taxi vừa đi, xung quanh lại trở nên thật yên tĩnh.
Tô Ngạn dừng lại bên cạnh Dịch Yên, lạnh lùng: "Đi đâu."
Trên người Dịch Yên hơi có mùi rượu, cô trời sinh đã có tửu lượng tốt, uống một mức vừa phải cũng không đến mức say, nhưng sẽ say xe.
"Uống rượu." Cô nói.
Tô Ngạn không hỏi những thứ khác nữa, chỉ nói: "Lên lầu."
Có lẽ là bởi uống rượu xong sẽ ngoan hơn chút, Dịch Yên không phản bác Tô Ngạn: "Ừ."
Đi tới đi lui, Tô Ngạn cũng không biết sợi thần kinh nào của mình nói sai rồi, quay đầu nhìn cô: "Không mời anh lên lầu sao?"
Tuy là dò hỏi, nhưng lại giống như chất vấn hơn.
Dịch Yên cũng quay đầu nhìn anh: "Em không cho anh lên, anh sẽ không đi lên sao?"
Tô Ngạn nhìn cô vài giây, quay đầu lại.
Sau khi uống rượu, Dịch Yên nói khá nhiều, cũng không lạnh nhạt với Tô Ngạn như vậy nữa.
Cô hỏi anh: "Có phải em rất hiểu chuyện hay không?" Tựa như mang theo dáng vẻ thời thiếu niên.
Không biết có phải ảo giác của Dịch Yên hay không, dường như cô thấy Tô Ngạn hơi cong môi.
Nhưng chờ lúc cô muốn nhìn kỹ, đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Hai người cùng nhau lên lầu.
Bước vào thang máy, Dịch Yên dựa vào vách, ngửa đầu nhìn những con số chạy lên theo từng tầng từng tầng một.
Cô đột nhiên hỏi: "Anh đói không?"
Tô Ngạn biết rõ, cô hỏi như vậy là vì sao, quay đầu: "Muốn ăn cái gì?"
Cô đói bụng.
Từ trên những con số màu đỏ, Dịch Yên thu mắt, cũng không vòng vo mà nói thẳng: "Muốn ăn thịt nướng."
Cô nói: "Muốn ăn cánh gà nướng, cà tím nướng, hotdog."
Tô Ngạn đã lấy điện thoại ra, cúi đầu đặt đồ.
"Ừ."
Dịch Yên bình tĩnh nhìn những đường cong tinh tế trên khuôn mặt của Tô Ngạn, bỗng nhiên nói: "Đồ gì nướng em đều muốn ăn."
Tô Ngạn ngước mắt nhìn cô: "Nuốt trôi?"
Dịch Yên chăm chú nhìn đôi mắt của Tô Ngạn, cặp mắt kia luôn lạnh lùng trong trẻo, tựa như bất cứ ai cũng không thể lọt vào mắt anh.
Được người như vậy bao dung tùy ý, còn hơn cả hái sao trên trời.
"Em mặc kệ," Dịch Yên tùy ý nói, "Em chỉ muốn ăn thôi."
Thang máy tới tầng nhà Dịch Yên, cửa thang máy mở ra, Dịch Yên vẫn là dựa vào thang máy, không nhúc nhích.
Tô Ngạn cầm chặt điện thoại trong tay, nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi, bước ra khỏi thang máy: "Ừ, thế mỗi thứ đều gọi một chút."
Dịch Yên cảm thấy có lẽ mình đã say thật rồi, nghe vậy, cô xích lại gần Tô Ngạn một chút.
Ánh đèn góc hàng lang sáng ngời, hắt xuống nền gạch sứ tạo ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một tầng có hai căn, cửa của căn nhà bên cạnh kia đã đóng chặt.
Đi được nửa đường, Tô Ngạn bỗng dừng bước.
Tuy mặt anh không hề biến sắc, nhưng ánh mắt lại đầy cảnh giác nhìn về phía cửa thoát hiểm.
Mà rõ ràng là Dịch Yên ở phía sau cũng chú ý tới sự bất thường này.
Lúc Tô Ngạn quay đầu lại cũng là lúc cô đang nhìn vào cánh cửa lối thoát hiểm đang khép hờ kia.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ ý của đối phương.
Dịch Yên bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, cố ý tạo tiếng vang, kéo tay Tô Ngạn.
Cô bĩu môi, nói với Tô Ngạn: "Sao anh còn đưa em lên lầu? Sau này không cần đưa em lên tận cổng nữa, sến như vậy anh không sợ em chán sao?"
Người nói vô tâm người nghe có ý, Tô Ngạn lẳng lặng nhìn Dịch Yên.
Ánh mắt như muốn nuốt chửng cô. ₍˄⌓⃘ ˳̫̬ ⌓⃘˄₎ค˒
Dịch Yên không hiểu tại sao, lén lút chọt chọt Tô Ngạn, bắt anh nói chuyện.
Lúc này Tô Ngạn mới mở miệng: "Không sợ."
Dịch Yên vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa thoát hiểm bên kia, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Tô Ngạn: "Nếu không, đêm nay anh ở lại nhà em đừng đi nữa?"
Nói đoạn, hai người đã đến trước cửa.
Tô Ngạn cúi đầu nhìn Dịch Yên, không hề từ chối: "Ừ."
Ánh mắt anh quá cháy bỏng.
Đến nỗi Dịch Yên có chút không được tự nhiên lắm.
Cô dời mắt, lúc mở khóa vân tay cũng không quên diễn trò.
"Được thôi."
Cửa phòng mở ra, Dịch Yên vào nhà, Tô Ngạn theo sát vào sau.
Cửa phòng khép lại, hai người đã thôi mập mờ như vừa nãy ở ngoài.
Dịch Yên lên tiếng trước: "Gần đây cũng quên cái người Thôi Hoàn Kiệt này rồi."
Người lúc nãy ở trong lối thoát hiểm, tám chín phần là Thôi Hoàn Kiệt, lần trước Dịch Yên phá ông ta, cũ thù chưa tan lại thêm thù mới, Thôi Hoàn Kiệt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Tô Ngạn ừ một tiếng.
Suy đoán của Dịch Yên cũng là suy nghĩ của anh.
Nói đến Thôi Hoàn Kiệt, Dịch Yên lại nhớ tới cái lần xem camera giám sát ở khu quản lý tiểu khu cách đây không lâu.
Ngày ấy, cô bị sốt, Tô Ngạn treo thuốc cảm và Tramadol ở trên tay nắm cửa nhà cô.
Dịch Yên bước vào trong phòng, hỏi Tô Ngạn: "Anh đã biết Thôi Hoàn Kiệt từ trước rồi, phải không?"
Tô Ngạn không thích nói, nhưng chỉ cần Dịch Yên hỏi, anh đều sẽ trả lời.
"Ừ."
Dịch Yên đi về phía trước, không hỏi gì nữa.
Không chỉ là biết về Thôi Hoàn Kiệt, Tô Ngạn còn biết rõ Thôi Hoàn Kiệt và Dịch Yên có xích mích.
Nếu không cũng sẽ không để ý tới cái tên Thôi Hoàn Kiệt này.
Cô hơi choáng đầu, sau khi vào nhà đã lập tức ngồi xuống sô pha.
Dịch Yên thoải mái dựa vào ghế sô pha, hơi ngửa đầu lên nhìn Tô Ngạn.
Tô Ngạn lại đang cầm điện thoại, có lẽ là đang giúp cô đặt thịt nướng.
Dịch Yên túm lấy gối ôm ở bên cạnh, ôm vào lòng: "Lúc nãy em đùa thôi, không cần đặt nhiều như vậy, ăn không hết."
Tô Ngạn ngước mắt nhìn cô, không nói lời nào, lại cúi đầu.
Có lẽ đang bỏ bớt vài thứ đã cho vào trong giỏ hàng.
Dịch Yên bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, gọi anh: "Tô Ngạn."
"Sao em nói cái gì anh cũng tin em thế."
Tô Ngạn vẫn không ngừng tay, nghiêm túc bỏ bớt vài món giống nhau vừa nãy mới mua ở trong xe ra.
Anh không ngẩng đầu, cũng không trả lời Dịch Yên.
Dịch Yên đặt gối ôm sang bên cạnh, đứng dậy: "Em đi uống nước."
Phòng bếp nhà Dịch Yên được thiết kế theo không gian mở, quầy bar hình chữ L ngăn cách phòng khách và phòng bếp.
Nhưng Dịch Yên hoàn toàn không nấu cơm ở nhà, quầy bả phòng bếp sạch đến nỗi nhìn không giống nơi nấu cơm, ngay cả củi gạo mắm muối cũng không có.
Dịch Yên cắm điện nấu nước sôi.
"Bình thường không nấu cơm à?"
Không biết tự khi nào, Tô Ngạn đã tiến vào quầy bar với cô.
Dịch Yên cắm dây điện, trả lời Tô Ngạn: "Nấu cơm rắc rối lắm, gọi đồ ở ngoài bớt phiền hơn nhiều."
Dịch Yên nhẹ nhón chân, mở tủ bếp ngay trên đầu, lấy hộp cà phê và hộp trà ra.
"Cảnh sát Tô, anh uống cà phê hay là trà?"
Tô Ngạn nhìn hai thứ đồ uống giúp tỉnh táo này, trầm mặc hai giây rồi nói: "Nước sôi để nguội."
Dịch Yên thả hộp cà phê và hộp trà ra: "Em mời anh uống nước, là đặc biệt mua cà phê và trà, vậy mà anh lại không cần. Không cần thì em tự uống."
Tô Ngạn: "......"
Rốt cuộc anh cũng phát hiện Dịch Yên có chút kì lạ.
Hẳn là sau khi rượu ngấm dần, cô đã hơi say.
Anh đi