Editor: Maruru
****
Tô Ngạn hôn lên cần cổ Dịch Yên.
Những âm thanh mang theo tình ý của cô phát ra.
Bờ môi đang dán lên da thịt cô của Tô Ngạn càng trở nên càn rỡ.
Tựa như nóng hơn gấp trăm độ.
Dịch Yên ôm cổ anh, cánh tay buộc chặt, ngón chân cuộn lại, cố hết sức ngửa đầu ra sau.
Anh không trả lời Dịch Yên, chỉ dốc sức làm, dùng hành động đáp lại Dịch Yên.
Như muốn chết đi trong mê muội, Dịch Yên có thể cảm nhận được từng khớp xương trên đốt tay của người đàn ông đang dạo chơi trên cơ thể mình, cấm dục rồi lại phóng túng.
Anh đơn giản trực tiếp, không tiếp tục khiêu khích cô.
Lần đầu tiên Dịch Yên nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của anh.
Bàn tay mang theo hơi lạnh của Tô Ngạn tiến vào giữa eo bụng của Dịch Yên.
Chỉ có điều, Dịch Yên mặc một chiếc áo lông bó sát cộng thêm áo gió, mấy ngón tay thon dài của Tô Ngạn khẽ móc lên, lòng bàn tay lạnh lẽo lập tức áp lên da thịt ấm áp của cô.
Ngón tay của anh hơi lạnh, mà cơ thể cô lại nóng rực.
Hai thứ chạm vào nhau, kích khởi Dịch Yên khiến cô không khỏi rùng mình, da đầu tê dại.
Cô bị Tô Ngạn đè lên một góc sô pha, chịu đựng sự tra tấn đến tận cùng và sự vỗ về của anh.
Tô Ngạn lại tiến đến trước mặt cô, hai tay chống ở bên cạnh thân thể cô, nhìn bờ má hơi ửng đỏ của cô từ trên cao.
Dịch Yên cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Không biết nhìn bao lâu, Tô Ngạn cúi người, hôn lấy môi Dịch Yên.
Dịch Yên mở miệng đáp lại, bàn tay đang rũ bên cạnh lần xuống dưới, muốn đan mười ngón tay vào bàn tay của Tô Ngạn chống ở bên cạnh.
Cô chạm vào cổ tay Tô Ngạn.
Lúc này, Tô Ngạn khẽ cắn vào môi cô, Dịch Yên ưm một tiếng, bàn tay không nhịn được, đưa lên bắt lấy cánh tay Tô Ngạn.
Lúc vào cửa, Tô Ngạn đã cởϊ áσ khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được cuộn lỏng trên cánh tay.
Bàn tay Dịch Yên dán lên cánh tay của Tô Ngạn, chạm ra thứ xúc cảm khác thường.
Cô thoáng ngừng đáp lại chiếc hôn của Tô Ngạn, trong nháy mắt, tựa như có một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu, khiến cô lập tức tỉnh táo.
Tô Ngạn cảm nhận được cô không chú ý, lại khẽ cắn một cái lên môi cô.
Cảm giác đau đớn trên môi khiến Dịch Yên tỉnh lại.
Dường như Tô Ngạn không phát hiện ra cô đang cầm cánh tay mình.
Dịch Yên đã chẳng còn quan tâm đến nụ hôn của Tô Ngạn, cũng mặc kệ việc Tô Ngạn đang đè trên người, né Tô Ngạn, ngồi dậy.
Cô vẫn đang nắm lấy cánh tay Tô Ngạn, chỉ trong phút chốc ánh mắt dừng lại ở chỗ cánh tay cách cổ tay mấy cm.
Dịch Yên trái tim chợt thắt chặt.
Trên cánh tay trắng nõn của Tô Ngạn, những miệng vết thương đã kết vảy, xếp thành một hàng ngay ngắn.
Vết thương màu đỏ tươi và da thịt trắng nõn của anh tạo thành sự đối lập mãnh liệt.
Như là cố ý gây ra vết thương.
Càng lên cao, dấu vết của vết thương chưa khỏi hẳn lại càng sâu, mỗi vết cắt đều không xảy ra cùng một lúc, mà là cách một khoảng thời gian thì có một vết, vết cắt gần cổ tay kia chủ yếu đã khỏi hẳn, hoàn toàn mất dấu vết.
Ý thức được điều này, bàn tay Dịch Yên khẽ run lên.
Người sẽ làm như vậy, cũng chỉ có mình Tô Ngạn.
Nhưng chỉ hai giây, Tô Ngạn đã nhanh chóng rút tay mình lại.
Hai giây này đủ để Dịch Yên thấy rõ chuyện gì đã xảy ra với vết thương trên tay anh.
Nhưng Dịch Yên không biết ý đồ của Tô Ngạn, cô không biết rằng, ngay từ đầu Tô Ngạn đã biết cô chạm vào vết thương của anh, tính cảnh giác của anh cao như vậy, nếu không muốn để cho Dịch Yên nhìn thấy, ngay cả cơ hội đến gần anh cũng không có.
Tất cả cũng chỉ là cố ý mà thôi.
Dịch Yên thấy Tô Ngạn chỉ thu tay, ngón tay thon dài kéo tay áo sơmi xuống.
Che khuất những vết thương kia.
Quần áo của Dịch Yên hơi lộn xộn, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Tô Ngạn.
"Thế này là thế nào?"
Tô Ngạn lại giống như người không liên quan, ngồi thẳng lưng, giơ tay cúc nút tay áo.
"Không có gì."
Dịch Yên sẽ không để cho anh nói qua loa như thế: "Mấy vết thương kia đều là do anh tự làm."
Sau phút động tình, đôi mắt của Tô Ngạn hơi ửng đỏ, kết hợp với khí chất lạnh nhạt trên người anh tạo ra sự đối lập mãnh liệt.
Ham muốn và cấm dục đồng thời xuất hiện trên người anh, nhưng không gây cảm giác mất hài hoà dù chỉ một chút.
Ngược lại là mê hoặc khiến cô say mê.
Anh nghe Dịch Yên nói, không hề dao động, chỉ là một lúc sau mới nghiêng mắt, cuối cùng cũng nhìn về phía cô.
"Phải." Anh thừa nhận.
Anh thẳng thắn thừa nhận đến thế, ngược lại khiến cho Dịch Yên thấy mất tự nhiên.
Tựa như nhìn trộm bí mật người khác, còn hỏi rõ, không hề để ý tới cảm nhận của đối phương.
Cặp mắt vô tội kia của Tô Ngạn cong cong thật xinh đẹp, mà ánh mắt lại lạnh nhạt đến tột cùng.
Tuy ánh mắt có nét lạnh lùng, nhưng lúc nhìn người khác lại đặc biệt nghiêm túc.
Anh không nói nhiều lắm, như vậy sẽ làm người đối diện cảm thấy như được tôn trọng.
Dịch Yên không khỏi động tâm, có ảo giác rằng mình được anh coi như là bảo bối.
Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này đã bị sự tò mò về vết thương của Tô Ngạn đè xuống.
Cô do dự mấp máy môi, không biết có nên hỏi ra hay không.
Sợ sẽ biết được cái gì, lại sợ không biết được chân tướng.
Nhưng nếu như những thứ này là bí mật mà Tô Ngạn không muốn nói ra, hỏi như vậy thì có ổn hay không.
Cô còn đang rối rắm không tìm được nguyên nhân, miệng đã nhanh hơn não một bước.
"Những vết thương này, là như thế nào?"
Tô Ngạn không trả lời lập tức, mà là quay đầu, không nhìn cô nữa.
Anh khẽ rũ mi.
Qua hồi lâu, giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên trong phòng khách trống trải.
"Tự đếm xem từ lúc em trở về đã gặp anh bao nhiêu lần."
Anh vừa dứt lời, Dịch Yên lập tức ngơ ngẩn.
Những lời này không hề khó hiểu.
Gặp nhau bao nhiêu lần mặt, là bấy nhiêu vết thương.
Đúng ra mà nói, là anh lạnh nhạt với cô bao nhiêu lần, sẽ có bấy nhiêu vết tích.
Dịch Yên không thể che giấu sự khiếp sợ và không tin nổi từ trong ánh mắt.
Không biết tự lúc nào, những ngón tay chống trên sô pha của cô đều đã cuộn tròn lại: "Có ý gì?"
Dường như Tô Ngạn bất mãn với việc trả lời cô, quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Dịch Yên còn muốn hỏi lại, nhưng chưa nói ra miệng, điện thoại mà Tô Ngạn đặt trên bàn bắt đầu rung.
Cùng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Đồ nướng đã gọi tới rồi.
Lời Dịch Yên muốn hỏi cứ thế bị đánh gãy, mà Tô Ngạn bên cạnh bắt máy, đứng dậy ra cửa lấy đồ.
Quần áo trên người Dịch Yên hơi lộn xộn, nhưng cô cũng không chỉnh lại, cứ như vậy nhìn Tô Ngạn xách theo một túi to tiến vào, đặt ở trên bàn.
Chờ lúc lấy đồ ăn ra, Dịch Yên mới phát hiện đồ được gọi đều là thứ cô thích ăn.
Hồi cao trung, Dịch Yên thích ăn khuya, sau khi theo đuổi Tô Ngạn, buổi tối vẫn thường kéo anh tới quán nướng ăn đồ nướng.
Dần dà, đồ Dịch Yên thích Tô Ngạn cũng biết rõ.
Hai người đều thích sạch sẽ, không hẹn mà cùng nhau đứng dậy, vào phòng bếp bên kia rửa tay.
Sau khi trở lại, hai người cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi.
Đối với đồ nướng, Tô Ngạn cũng không mấy hứng thú, hơn nửa đồ mua về đều bị Dịch Yên quét sạch.
Dịch Yên ăn xong cái cánh gà nướng cuối cùng.
Sau khi rửa tay xong, quay lại, khăn giấy ở chỗ Tô Ngạn bên kia.
Ánh mắt Tô Ngạn vẫn luôn dõi theo Dịch Yên, Dịch Yên vừa nhấc mắt, đã lập tức chạm vào mắt anh.
Chỉ một ánh mắt, Tô Ngạn đã hiểu được cô muốn làm gì, lấy hộp khăn giấy đưa cho cô.
Dịch Yên thu mắt, rút khăn giấy ra lau tay.
Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói, đến giờ phút này lại đều trầm mặc.
Người vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ, qua một việc lại bỗng nhiên biến thành một dáng vẻ khác. Bình thường Dịch Yên vẫn luôn bình tĩnh là thế, giờ khó có thể bình tĩnh nữa, huống chi đối với cô mà nói, Tô Ngạn rất khác biệt.
Dịch Yên ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.
Tô Ngạn ngồi bên cạnh cô đứng dậy.
Một lúc lâu, hai người không nói lời nào, bình thường Dịch Yên đi làm phải dậy sớm, bây giờ đã là rạng sáng, đồng hồ sinh học đã bắt đầu có hiệu quả. Huống chi cô còn uống rượu, sẽ chỉ khiến cô càng thêm mệt mỏi.
Dịch Yên cuộn tròn trên sô pha, trong đầu vốn đang ở tự hỏi làm sao để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng chỉ vài phút sau, người khó ngủ như cô, vẫn thiếp đi.
......
————
Hôm sau Dịch Yên tỉnh lại, Tô Ngạn đã không ở nhà cô.
Tối hôm qua, lúc vẫn còn ý thức, cô đang ở trên sô pha, nhưng bây giờ cô đã không còn nằm trên sô pha nữa.
Mà nằm trên giường trong phòng ngủ của mình.
Dịch Yên trợn mắt nhìn trần nhà.
Không cần nghĩ cũng biết là Tô Ngạn ôm cô vào.
Dịch Yên nằm trên giường, nửa ngày vẫn chưa định thần được.
Tối hôm qua thức đêm, cộng thêm uống rượu, đầu có chút say.
Cô ngồi dậy khỏi giường, xuống giường rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, Dịch Yên trực tiếp ra khỏi cửa, gọi taxi tới bệnh viện.
Xe của bản thân hôm qua đã để ở bãi đỗ xe của bệnh viện.
5 giờ hơn, tiểu khu còn chưa thức giấc, trời đã tờ