Editor: Maruru
*****
Sự việc của Thôi Hoàn Kiệt không có ảnh hưởng gì lớn với Dịch Yên.
Điều Thôi Hoàn Kiệt kia làm chưa phải là lần cô bị thương nghiêm trọng nhất.
Nếu như không phải ngày hôm qua Thôi Hoàn Kiệt xuất ra luồng ánh sáng mạnh một cách không ngờ đến thế, Dịch Yên cũng không đến mức bị thương.
Một ngày trôi qua, Thôi Hoàn Kiệt cũng không mấy ảnh hưởng tới cô.
Tuy cả ngày đi làm không nhìn điện thoại, nhưng giữa lúc nghỉ ngơi, Dịch Yên cũng có nghĩ đến Tô Ngạn, nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Không phải cô không hiểu, lời tối qua Tô Ngạn nói là có ý gì.
Mà là không thể tin được.
Con người vẫn luôn là vậy, những điều đã qua khiến bản thân tổn thương, lại điên cuồng nảy nở trong tiềm thức, trở thành nơi nhạy cảm nhất.
Một khi chạm vào sẽ muốn trốn đi, thu mình lại để không ai có thể chạm vào lớp vỏ bọc tối tăm kia.
Dù là Dịch Yên, cũng không tránh được cái nhược điểm này của con người.
Tô Ngạn xuất hiện, đối với bản thân Dịch Yên mà nói chính là một rào cản.
Anh không thích mình, trở thành điểm yếu ớt nhạy cảm nhất đời này của cô, không ai hay biết, nhưng cô vẫn luôn hiểu rõ.
Vẫn một mực tin tưởng chưa từng nghi ngờ, rằng Tô Ngạn chưa bao giờ thích cô, một ngày nào đó anh xé đi vẻ lạnh nhạt bên ngoài, để cô nhìn được bí mật của anh.
Không ngờ, bí mật này lại liên quan tới cô.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải suиɠ sướиɠ, mà là không thể tin nổi.
Trong tiềm thức, vẫn không tin.
Đã mười mấy tiếng đồng hồ kể từ ngày hôm qua, đến tận bây giờ vẫn có cảm giác thật hoảng hốt.
Dịch Yên nhìn dòng tin nhắn Tô Ngạn gửi tới, đáp lại.
[Được.]
Cô vào phòng thay đồ, nhìn vào gương.
Vết bầm tím trên cổ chưa tan.
Chuyện của Thôi Hoàn Kiệt, Tô Ngạn đã biết rõ, Dịch Yên cũng không muốn giấu anh.
Vả lại, cô có một loại sở thích rất xấu. Hồi cao trung, thích nhất là lúc bị thương sẽ lập tức đến trước mặt Tô Ngạn làm nũng, tỏ vẻ đáng thương.
Tục ngữ có câu "trẻ con biết khóc ắt có kẹo ăn", thật đúng như vậy, mỗi lần cô tỏ vẻ đáng thương, Tô Ngạn sẽ không còn lạnh nhạt như bình thường nữa.
Nhiều năm như vậy trôi qua, ngược lại, Dịch Yên đã không còn tự tại như cô của mười năm trước.
Cô nhìn vết thương của mình trong gương, bỗng lặng im mà nhếch môi.
Ra khỏi phòng khi trời đã tối đen, dấu hiệu bốn mùa của thành phố này không rõ ràng lắm, mùa xuân không quá ấm, gió vẫn mang theo hơi lạnh lẽo.
Dịch Yên quàng khăn lên cổ, vừa ra khỏi khoa cấp cứu đã nhìn thấy xe của Tô Ngạn.
Bên cạnh liên tiếp có người đi qua, không biết tại sao, Dịch Yên đột nhiên nhớ tới trước kia. Tuy hồi cao trung, Tô Ngạn không tốt với cô lắm, nhưng mặc kệ là hẹn hò hay việc khác, anh vẫn luôn đúng giờ.
Sẽ không để cô phải chờ.
Dịch Yên vùi nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng, đi qua mờ cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.
Tô Ngạn hỏi cô: "Muốn ăn cái gì. "
Dịch Yên thắt chặt đai an toàn: "Ăn lẩu."
Cô thở hà ra hơi: "Bên ngoài lạnh lắm, muốn ăn đồ nóng."
Tô Ngạn đã không nói nên lời, ngừng vài giây mới phát hiện rằng mình chưa trả lời cô, ừ một tiếng.
Dịch Yên không phát hiện ra điều gì bất thường, trong xe rất ấm, cô tháo khăn quàng xuống.
Bên turu là một chiếc áo lông cổ thấp, nhìn một phát là thấy hết cần cổ thon dài của cô.
Tô Ngạn lái xe rời khỏi bệnh viện, lo tập trung nhìn đường nên không để ý tới.
Dịch Yên cũng không gấp, thảnh thơi dựa lên ghế sau, quay đầu ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập chạy trên đường ngoài cửa sổ.
Cửa kính xe phản chiếu hình bóngTô Ngạn.
Dịch Yên hiếm khi cảm thấy được thả lỏng như vậy, ánh mắt miêu tả hình dáng anh.
Ngũ quan của Tô Ngạn không phải là kiểu mạnh mẽ, ngược lại là đầy thanh tú, mũi môi mặt mày đều rất xinh đẹp.
Chẳng qua là bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh, trên mặt tràn đầy mấy chữ chớ lại gần.
Nhưng vẫn không thể che giấu nét xinh đẹp của anh.
Rõ ràng Tô Ngạn chưa từng liếc mắt lấy một lần, nhưng vào giây nào đó, Dịch Yên thấy hai cánh môi mỏng của anh mấp máy.
"Cổ làm sao vậy?"
Dịch Yên quay đầu lại nhìn về phía anh: "Anh phát hiện ra lúc nào?"
Tô Ngạn không trả lời cô, lạnh lùng hỏi: "Thôi Hoàn Kiệt?"
Dịch Yên cũng không định giấu anh, không chút để ý mà gật đầu: "Phải."
Nói đến đây, cô cũng không mở miệng nữa.
Đành chờ Tô Ngạn hỏi mình.
Nhưng thứ Tô Ngạn giỏi nhất chính là im lặng, Dịch Yên cũng không rõ liệu anh có hỏi hay không.
Không ngờ rằng cô vừa dứt lời, chưa tới một giây sau Tô Ngạn đã hỏi: "Sao lại thế này?"
Dịch Yên bỗng nhiên bị chọc cười bởi chính suy nghĩ của mình.
Tô Ngạn đảo mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Dịch Yên lập tức nghiêm mặt, giải thích: "Lúc sáng đi làm, ông ta ở dưới lầu đánh lén em, sau đó cứ như vậy thôi."
Cô vừa dứt lời, tay cầm vô lăng của Tô Ngạn bỗng ngừng lại.
Dịch Yên cảm giác như đầu xe bị lệch sang một bên.
Cô phản ứng lại: "Anh làm gì thế?"
Xe đã lại được khống chế, Tô Ngạn lạnh mặt không trả lời.
Thời điểm buổi sáng cô đi làm, chính là lúc anh đã rời khỏi tiểu khu của cô được vài tiếng.
Dịch Yên có thể phát hiện ra sự bất thường của Tô Ngạn, nhưng cụ thể là tại sao Tô Ngạn lại như thế, cô cũng rõ lắm.
Người bình thường cũng có thể nghĩ được nguyên nhân.
Biết là Thôi Hoàn Kiệt ở ngay gần, nhưng anh vẫn không qua đêm ở nhà cô để chú ý động tĩnh.
Nhưng chính Dịch Yên lại cảm thấy không có gì, cô tập mãi cũng thành quen, cũng không cần người khác bảo vệ, một mình cô đã đủ rồi.
Huống hồ Tô Ngạn làm cái nghề này, có nhiều yếu tố bất thường, nửa đêm đi làm nhiệm vụ cũng là chuyện bình thường.
Dịch Yên nhìn Tô Ngạn không đang lẳng lặng, tự mình mở miệng: "Anh đừng cảm thấy là lỗi của mình, không trách anh."
Cô nói: "Cũng không trách em, có trách thì trách Thôi Hoàn Kiệt."
Tô Ngạn trầm mặc không nói.
Vài giây sau lại hỏi: "Báo cảnh sát không?"
Dịch Yên dựa đầu vào ghế nhìn anh: "Không, báo cảnh sát thì em cũng đánh ông ta, còn đánh người đến mức hôn mê. Gần đó không có camera theo dõi, nhiều lắm cũng chỉ có thể giam ông ta mấy ngày, không phải là được thả ra sẽ tìm em trả thù sao, huống hồ ông ta vẫn hận em hai năm trước đã báo ông ta nghiện thuốc, bây giờ lại để cho ông ta ngồi xổm trong đồn công an, loại người này khi được thả chỉ có càn rỡ hơn thôi."
Dịch Yên từ nhỏ đã như vậy, xảy ra chuyện đều sẽ không báo cảnh sát, tự mình ra tay đánh nhau với người ta, đánh đến khi người khác chịu phục không dám làm phiền cô nữa.
Trước kia còn bởi vì chuyện này mà cãi nhau một trận với Tô Ngạn.
Tô Ngạn không để cho cô như vậy, nhưng cô đã quen giải quyết mọi chuyện như vậy.
Nhiều năm sau, Tô Ngạn cũng vẫn giống như trước kia.
"Sau này phải báo cảnh sát trước."
Dịch Yên không muốn đối đầu với anh, thuận miệng đồng ý: "Được."
Nói xong liền hỏi: "Tối hôm qua làm nhiệm vụ à?"
Tô Ngạn: "Ừ."
Giải thích xong việc của Thôi Hoàn Kiệt, chủ đề của hai người cũng kết thúc như thế.
Không nói gì sẽ nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Ánh mắt Dịch Yên như có như không lướt qua cánh tay phải của Tô Ngạn.
Anh đã không còn mặc bộ quần áo tối hôm qua, đã thay một bộ khác.
Vết thương trên cánh tay bị che đậy tỉ mỉ dưới lớp quần áo.
Dịch Yên nhớ rõ, Tô Ngạn thích sạch sẽ, từ khi quen biết nhau hồi cao trung, chưa từng thấy anh không được sạch sẽ.
Cô nhìn vào cánh tay của Tô Ngạn: "Tay còn đau không?"
Tiệm lẩu cách bệnh viện không xa, Dịch Yên vừa nói xong cũng đúng lúc đến trước quán.
Tô Ngạn dừng xe: "Không còn."
Trong xe tối đen, chỉ có đèn đường lập lờ ở bên ngoài chiếu vào.
Dịch Yên nhìn Tô Ngạn, hỏi ra thứ kiêng kị nhất giữa hai người.
"Tô Ngạn, tám năm này em đi, anh có từng hận em không?"
Hai người đã phải xuống xe, nhưng sau khi Tô Ngạn nghe thấy vậy lại không nhúc nhích.
Anh không thấy Dịch Yên, nhưng Dịch Yên lại đang nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh.
Tràn ngập yên tĩnh.
Thời điểm mà Dịch Yên cho rằng Tô Ngạn sẽ không trả lời, anh lạnh nhạt mở miệng.
"Đã từng."
Bởi vì từng hận từng hờn, cho nên lúc cô trở về mới lạnh nhạt với