Biên tập: Chị M.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Khương Dã không tin tưởng Cận Phi Trạch, mặc dù cho tới bây giờ hắn chưa thực sự gây ra bất kỳ tổn thương gì với cậu, thậm chí còn giúp đỡ cậu, nhưng hành vi giả gái dụ dỗ cậu đã đủ để Khương Dã chặn hắn vĩnh viễn.
Khương Dã dùng chức năng định vị của Iphone chia sẻ vị trí của mình với vệ sĩ, để vệ sĩ đi theo sau từ xa, duy trì khoảng cách 300m, sau đó đi tàu điện ngầm tới cảng.
Đúng 12 giờ, Khương Dã tới bến tàu.
Cảng không một bóng người, những chiếc container (thùng chứa hàng) xanh đỏ xếp chồng lên nhau cao chọc trời, được bao quanh bởi mấy chiếc cần cẩu thang như con thú bằng sắt khổng lồ ngồi sừng sững hai bên bến tàu kéo dài ra tới biển.
*Cần cẩu thang:
Di động rung mấy tiếng, cậu nhận được một tin nhắn Wechat.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Trèo qua cửa sắt vào trong.
】
Nơi đây đã được quản lý tự động hóa, bình thường không có người.
Người trên đường cũng không nhiều lắm, Khương Dã nhìn hai bên trái phải, nhân lúc không ai chú ý trèo lên cửa sắt để nhảy vào trong bến tàu.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Đi thẳng về phía trước 500m.
】
Khương Dã vừa đi về phía trước vừa vuốt màn hình điện thoại mở giao diện “Tìm kiếm”, bản đồ cho thấy vệ sĩ ở phía sau cậu cách đó không xa.
Argos: 【 Sao cậu lại muốn gặp mặt tôi ở chỗ này? 】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Rẽ vào, lên tàu.
】
Khương Dã dừng trước một con tàu hàng đã hỏng, khẽ nhíu mày.
Cậu có hơi do dự, cuối cùng vẫn bước lên tàu.
Con tàu này có năm đầu máy, thân tàu rỉ sét loang lổ, cửa khoang đen ngòm dính đầy dầu.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Đi vào khoang hàng đông lạnh.
】
Khương Dã nhìn bức bản đồ đơn giản trên vách khoang hàng, bên trên đánh dấu vị trí khoang hàng đông lạnh.
Cậu định hướng trái phải, đi xuống boong tàu rồi vào trong tàu hàng.
Bên trong tối om, giơ tay không thấy rõ năm ngón, chóp mũi tràn ngập hương vị mặn của biển.
Cậu mở đèn pin siêu sáng, xuyên lối đi chật hẹp.
Không gian chật chội, đỉnh boong tàu bằng thép như áp xuống đỉnh đầu.
Hai bên đều là khoang chứa hàng, trong tàu rất yên ắng, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân vọng lại của cậu.
Không bao lâu sau, phía sau lối đi vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, giống như có người rón rén đi theo sau lưng cậu.
Khương Dã thấy sởn cả tóc gáy, cậu cứ có cảm giác rằng sau lưng mình là thứ gì đó kỳ quái.
Cậu cúi đầu nhìn bản đồ trong điện thoại, tín hiệu không được tốt lắm, chấm xanh của vệ sĩ lúc ẩn lúc hiện.
Cậu nhíu mày, miễn cưỡng dằn nỗi bất an trong lòng xuống.
Cậu mở bản lề cửa rồi đi vào khoang đông lạnh.
Trong này không bật điều hòa, nhiệt độ vẫn thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Diện tích khoang lạnh rất lớn, tương đương với một sân bóng, bên trong chất đầy container hỏng.
Khương Dã đi trên lối đi giữa những chiếc container, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng Cận Phi Trạch.
Đi được năm phút rồi mà chẳng thấy người đâu cả.
“Cận Phi Trạch,” Khương Dã cất cao giọng hỏi, “Cậu đang chơi trò gì vậy?”
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, lần này nó dừng lại vị trí phía sau Khương Dã một khoảng không xa, vi phạm vào khoảng cách ước định duy trì 300m ban đầu mà Khương Dã đã nói.
Khương Dã nghi ngờ quay người lại, nhìn thấy bóng dáng vệ sĩ cao lớn đứng ở cuối lối.
Thẩm Đạc tìm cho cậu một tay vệ sĩ cơ bắp rất cao to, nghe nói trước kia làm lính đánh thuê ở nước ngoài, cánh tay còn to hơn cả đùi của Khương Dã.
Hắn đứng ở cuối lối đi, như một tòa tháp sắt, khuôn mặt khuất trong bóng tối, không nhìn rõ.
“Sao thế?” Khương Dã hỏi, “Anh phát hiện ra cái gì rồi?”
Khương Dã tiến lại gần hai bước, ánh sáng chói lóa của đèn pin vô tình rọi lên mặt của tay vệ sĩ.
Khương Dã vô thức nói xin lỗi, song đáy lòng chợt lạnh ngay tắp lự.
Người thường tiếp nhận ánh sáng tối đa của đèn pin đều sẽ nhắm mắt lại ngay hoặc tránh đi, nhưng tay vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, cũng không hề chớp mắt.
Khương Dã nhận ra có gì đó không đúng nên xem lại bản đồ trên di động.
Cậu hãi hùng phát hiện ra tín hiệu của vệ sĩ vẫn còn đang ở bên ngoài tàu chở hàng.
Cậu nhấn số điện thoại của vệ sĩ, giọng nói của hắn truyền qua điện thoại: “Vâng, bạn học Khương, bên tôi gặp chút chuyện, cậu chờ tôi chút.”
Vệ sĩ vốn chưa từng vào, vậy thì kẻ trước mặt là ai?
Một luồng khí lạnh bò dọc sống lưng của Khương Dã.
Có thứ gì đó ở trên cổ người nọ rơi xuống, phát ra tiếng động lớn, hệt như quả bóng rổ lăn lông lốc tới bên chân Khương Dã.
Cậu cúi đầu, đối diện với khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ cùng với hai hốc mắt trống rỗng.
Khương Dã lập tức quay đầu bỏ chạy mà không kịp suy nghĩ.
Từng chiếc container xếp thành hai hàng ở phía sau đột nhiên mở ra, người không đầu ùa ra ngoài như đàn ong vỡ tổ.
Cõi lòng Khương Dã rét lạnh, Cận Phi Trạch đã đưa cậu vào hang ổ của người không đầu.
“Cận Phi Trạch, sao cậu lại làm vậy!” Khương Dã gào lên.
Cậu chạy như điên về phía cửa, vô số người không đầu đuổi theo ngay phía sau.
Chúng nhung nhúc như thủy triều đen ngập tràn các lối đi chỉ trong tích tắc.
Trong đầu Khương Dã hiện ra một bản đồ gồm những thùng container và các lối đi, cậu nhanh chóng vạch ra tuyến đường ngắn nhất.
Cậu vừa tính toán vừa chạy lấy đà, sau đó đạp lên thành container rồi nhanh chóng bò lên nóc thùng, nhảy qua từng chiếc container tiến về phía trước.
Cậu phản ứng cực nhanh, có vài người không đầu nhào lên cậu đều bị cậu né được.
Bọn người không đầu đứng không vững, bị ngã xuống container té gãy xương.
Khương Dã nhảy trên không, đáp xuống chiếc container gần lối ra nhất rồi trượt theo vách container ra cửa thoát như một chú khỉ.
Cậu dùng sức cạy bản lề với ngọn lửa hi vọng nhen nhóm trong lòng, cánh cửa mở ra một khe hở.
Bỗng một bàn tay tái nhợt từ bên ngoài thò vào giữ chặt cửa, năm ngón tay thò sâu vào cánh cửa thép.
Khương Dã ngây người, cánh cửa cọt kẹt từ từ mở ra, một xác chết không đầu cao to đứng bên ngoài.
Cậu nhận ra ngay lập tức, đó là Lý Diệc An, trên ngực vẫn còn ghim con dao xếp của cậu.
Vô số bóng người không đầu tiến lại gần phía sau gã, cậu bị bao vây.
“Chú còn nhớ Lý Diệu Diệu không?” Khương Dã khẽ hỏi.
Xác không đầu không phản ứng gì với cậu, gã vung một quả đấm vào mặt Khương Dã.
Nắm đấm của Lý Diệc An nặng tựa ngàn cân, khiến Khương Dã váng cả đầu.
Cậu ngã xuống đất, toan bò dậy, song gáy lại bị đập một cú.
Cậu không đứng dậy nổi, tầm nhìn mơ hồ, ý thức dần lơ mơ.
Cậu vùng vẫy bò về phía trước, có tên tóm lấy cậu.
Cậu thấy trên cần cổ bị gãy của người này có rất nhiều sợi tơ màu đen mảnh như xúc tu mọc dài ra, đang trườn về phía đôi mắt của Khương Dã.
Đúng lúc này cậu nghe thấy tiếng brừm brừm của cưa điện, một cái lưỡi cưa cắm vào lưng xác không đầu và đâm xuyên qua ngực nó, lưỡi cưa rung rung trước mắt Khương Dã.
Xác không đầu buông tay ra, Khương Dã ngã phịch xuống đất.
Một người đứng ngược sáng trước mặt Khương Dã, dáng người cao lớn thẳng tắp như tùng trúc.
Khương Dã khàn giọng hô lớn: “Cận Phi Trạch…”
Cận Phi Trạch thành thạo cầm cưa điện xử lý hết tất cả xác không đầu đang vồ tới.
Động tác của hắn chuẩn chỉnh và tàn nhẫn, thực sự không giống tác phong của một học sinh cấp 3 chút nào.
Tay chân gãy lìa rớt lộp bộp trước mắt Khương Dã, máu tươi bắn đầy mặt cậu.
Năm phút sau, khoang đông lạnh tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi.
Cận Phi Trạch lau vết máu trên mặt mình, ném máy cưa rồi đi về phía Khương Dã.
Người trước mặt nở nụ cười ấm áp, như thể là Phật đà phổ độ chúng sinh, nhưng Khương Dã biết, hắn ta chính là một tên ác quỷ đội lốt người.
“Cái thằng điên này…” Khương Dã nghiến răng, ban nãy bị Lý Diệc An đánh đến mức chấn động não, mới đi được vài bước thì trời đất quay cuồng, cậu lảo đảo té ngã.
Thấy Cận Phi Trạch càng lúc càng càng đến gần, cậu giãy giụa bò về phía trước, cố gắng tránh xa kẻ mất trí này.
Cuối cùng Cận Phi Trạch cũng đi tới, ngồi xổm xuống và túm tóc gáy cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt mình.
“Buông tao ra.” Khương Dã muốn đẩy hắn ra.
Tay hắn tựa như kìm sắt, hắn nhéo cằm Khương Dã.
“Cậu muốn tớ cho cậu tin tức của mẹ cậu, cậu lấy gì để đổi đây?” Trong đôi mắt Cận Phi Trạch tràn ngập sự hưng phấn dị thường, “Tớ không buôn bán lỗ vốn đâu.”
Khương Dã cảm thấy tên này còn khủng bố hơn cả xác không đầu, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Cút.”
Cận Phi Trạch bỗng nhiên cúi người hôn lên môi cậu.
Khương Dã bị sốc, muốn đẩy hắn ra nhưng không được.
Cận Phi Trạch rất mạnh, Khương Dã bị giam cầm trong ngực hắn, cái ôm của hắn như lồng giam bằng sắt.
Khương Dã nổi cáu cắn môi hắn một cái.
Rõ là bị đau, nhưng hắn lại không chùn bước mà còn siết chặt eo Khương Dã, vị rỉ sắt của máu tràn ngập khoang miệng của cả hai.
“Ông nội nói chẳng sai chút nào, hôn ngọt lắm.” Cận Phi Trạch nói với chất giọng dịu dàng, “Khương Dã, tớ đã bảo với cậu rồi, tớ thích ăn đồ ngọt.:
“Cút!”
Khương Dã đang định đấm cho hắn một quyền, hắn đột ngột đâm một ống kim nhỏ vào cổ Khương Dã.
Tay chân Khương Dã bắt đầu tê dại từ phía ngọn chi lan lên gốc, cậu cảm giác rằng cây kim trên cổ đã được rút ra, và cậu