Biên tập: M, Bab, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Khương Dã hỏi: “Năm 2005, rốt cuộc mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Cận Phi Trạch lấy trong túi ra một tập tài liệu sao chép đưa cho cậu.
Khương Dã cúi đầu lật xem, trên bìa có đánh dấu “Tuyệt mật”.
Tài liệu này là biên bản điều tra một vụ án mất tích ở Điền Tây của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt, thời gian là ngày 16 tháng 5 năm 2005, người phụ trách điều tra là Cận Nhược Hải.
Trong khi cậu đang xem, Cận Phi Trạch ở bên cạnh nói: “Năm 2005, mẹ cậu đã tham gia một dự án khảo cổ với tư cách là học giả đặc biệt được mời.
Ở gần thôn Thái Tuế của Điền Tây đã khai quật được một số di tích văn hóa, Trung tâm Nghiên cứu Khảo cổ học của Cục Di tích Văn hóa Điền Tây đã gửi một đội khảo cổ đến khai quật, mẹ cậu được mời tới hiện trường để nghiên cứu những bức tranh sơn mài đã được khai quật tại địa điểm này, đến ngày hôm sau thì bà mất tích.
Ngày thứ ba, Điền Tây cử một đội cứu hộ cứu nạn đến, khoanh vùng tìm kiếm mẹ cậu.
Sang đến ngày thứ tám, đội cứu hộ đã tìm thấy mẹ cậu.
Tại thời điểm được tìm thấy, tinh thần bà ấy rất bất ổn, bà một mực tin rằng có một đội quân đang đóng quân ở xung quanh công trường, còn thâm nhập vào núi lớn.
Mô tả của bà rất chi tiết, thậm chí còn nói đó là đơn vị nào, có cả một người tên là Giang Nhiên.
Theo lời bà, phiên hiệu của đơn vị đấy là Bộ binh Bộ đội Biên phòng 607, và người đàn ông mà bà biết là giáo sư của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt tại Đại học Thủ Đô.
Dựa theo điều tra, ở Điền Tây quả thực có một quân đội, phiên hiệu đúng như mẹ cậu miêu tả, nơi đóng quân cách 100 dặm về phía Tây Bắc, thế nhưng Đại học Thủ Đô hoàn toàn không có người tên ‘Giang Nhiên’ này.
Bác sĩ tâm thần chẩn đoán rằng mẹ cậu đã mắc chứng rối loạn lo âu, quân đội và Giang Nhiên đều là ảo giác sinh ra dưới áp lực tâm lý cực đoan do mẹ cậu đi lạc trong rừng rậm.
Sau đó tại bệnh viện, người ta kiểm tra đo lường trong máu mẹ cậu thấy có thành phần LSD (chất gây ảo giác).
Cảnh sát địa phương nghi ngờ rằng mẹ cậu đã hút LSD, cộng với chứng lo âu nên mới sinh ra ảo giác giống như thật như thế.”
Khương Dã hỏi: “Còn kết luận của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt thì sao?”
“Cậu đã nghe nói về một loại lý luận như thế này chưa?” Cận Phi Trạch thong thả kể, “Các nhà khoa học của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt cho rằng trong đa vũ trụ tồn tại vô số không gian xếp chồng lên nhau và kề cận nhau, chúng chèn ép nhau như những múi quýt và đồng thời cũng cùng tồn tại.
Những không gian khác không hề giống với thế giới của chúng ta, nó có tính nguy hiểm rất cao.
Giữa múi và múi có những phần giao nhau chồng chéo, giữa không gian và không gian cũng có những vùng chồng chéo như thế, học viện gọi những khu vực đó là ‘vùng cấm’.”
Lòng Khương Dã trầm xuống, “Ý của cậu là, mẹ tôi đi vào vùng cấm?”
“Đúng vậy,” Cận Phi Trạch tiếp tục nói, “Còn có một chuyện thú vị.
Kể từ khi mẹ cậu trở về từ nơi đó, bà ấy mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.”
Khương Dã nhìn xuống, trong tài liệu có đính kèm hồ sơ khám và điều trị tâm lý của mẹ cậu cùng với giấy chẩn đoán của bác sĩ tâm thần, trên đó viết “Bệnh nhân có ít nhất hai bản thể nhân cách hoàn toàn khác nhau.
Nhân cách chính là Khương Nhược Sơ, một nhà khảo cổ học, có sự quan sát và khả năng phân tích nhạy bén.
Nhân cách phụ tự xưng là Alpha, thành thạo chiến đấu, sử dụng súng ống, ham mê thuốc lá và rượu, có khuynh hướng bạo lực nhẹ.
Ký ức của hai người không thể chia sẻ, nhưng mỗi người đều biết đến sự tồn tại của người kia.”
Khương Dã sốc vô cùng, cậu chỉ biết mẹ cậu mất ngủ, nhưng lại không ngờ rằng bệnh tâm lý của mẹ lại nghiêm trọng đến mức như vậy.
Cận Phi Trạch cong cong khóe mắt cười nói, “Những hồ sơ này đều là cơ mật, tớ vất vả lắm mới giúp cậu lấy được đấy, sau khi đọc xong nhớ tiêu hủy đi.”
Khương Dã hỏi: “Làm sao cậu biết được những điều này? Rốt cuộc cậu là ai? Người điều tra bản báo cáo này là Cận Nhược Hải, hai người cùng họ Cận, các cậu có quan hệ gì?”
“Ông ấy là bố của tớ, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt của Đại học Thủ Đô, là cố vấn và là cấp trên trực tiếp của Thẩm Đạc.
Tuy nhiên, những tài liệu này không phải do ổng đưa tớ, ông ấy căm ghét tớ, thậm chí còn không muốn nhìn thấy tớ, tớ lấy những tài liệu này từ chỗ ông nội.
Ông nội tớ là trưởng họ của Cận gia, ông ấy còn là một người ông hiền lành và yêu thương cháu trai nữa.”
Khương Dã nhớ tới tài liệu học tập trên giá sách của Cận Phi Trạch, người ký tặng chính là ông nội của hắn.
Khương Dã nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Giọng điệu Cận Phi Trạch hưng phấn như thể rất mong chờ: “Khương Dã, tớ ghét mẹ cậu, nhưng tớ thích cậu.
Chờ mẹ cậu chết rồi tớ sẽ chặt đầu cậu xuống làm mẫu vật đặt ngay đầu giường ngủ của tớ.
Cậu thấy được không?”
Khương Dã: “…”
Trên người tên này có một sự điên rồ không thể nào hiểu nổi, không biết thứ chất lỏng đen xì kia là gì mà hắn dám tiêm vào người Khương Dã.
Rõ là hắn biết xác không đầu trốn trong tàu hàng này, nhưng chẳng những hắn không báo cảnh sát mà còn dụ cho Khương Dã tới đây.
Thậm chí Khương Dã còn nghi rằng hắn không báo cảnh sát là vì hắn muốn tự giết đám quái vật này.
Đối với hắn mà nói, giết người là một thú vui.
Khương Dã hờ hững nói: “Tốt nhất là cậu nhanh chóng rời khỏi đây.”
Cậu móc di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Một đống xác ở đây nhất định phải có người tới xử lý.
Cận Phi Trạch nghiêng đầu nhìn cậu rồi hỏi: “Cậu lại tính giấu nhẹm sự thật, nói mấy cái xác ở đây đều do cậu làm à?”
Khương Dã không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Cận Phi Trạch cười: “Quả nhiên là cậu thích tớ rồi.”
“Nghĩ nhiều rồi.” Giọng Khương Dã chợt trở nên lạnh lùng, “Tôi với cậu đã chia tay rồi.”
“Làm sao đây?” Cận Phi Trạch bày ra vẻ mặt rầu rĩ, “Mấy người khác không phải xấu xí thì cũng là đồ ngu ngốc, tớ không muốn thay người yêu đâu.”
“Tôi đề nghị cậu giữ nguyên tình trạng độc thân đi.”
Khương Dã xoay người định chạy, chợt di động nhận được một tin nhắn Wechat, “Ma Nữ Thích Ăn Ngọt” gửi tới một video.
Cậu nhấn mở video, thoáng cái con ngươi co thành một cây kim.
Thanh tiến độ lặng lẽ chạy, trong video Cận Phi Trạch ôm hôn cậu trong tình trạng cậu mơ màng, hôn môi cậu như đang nhấm nháp một viên kẹo.
Còn cậu không những không đẩy Cận Phi Trạch ra mà còn hôn đáp trả hắn.
Cậu nghe thấy Cận Phi Trạch khẽ nói: “Khương Dã, cậu ngọt thật đấy, tớ thật sự muốn chặt đầu cậu xuống đem cất đi, vậy là tớ có thể hôn cậu mỗi ngày rồi.”
Vậy đây là nguyên do cậu nghe thấy tiếng Cận Phi Trạch khi đang trong cơn ảo giác.
Khương Dã không nhìn nổi nữa nên lướt nhanh qua đoạn đó.
Video tua đến đoạn Cận Phi Trạch cởi quần Khương Dã, giúp cậu xuất ra một lần.
Khương Dã nhanh chóng kéo thanh tiến độ, trơ mắt nhìn bản thân mình lên đỉnh trong lòng bàn tay hắn.
Chả trách sao lúc ấy lại thấy người nhũn nhão, đầu thì nặng chân thì nhẹ.
Khương Dã siết chặt di động, gân xanh nổi gồ trên mu bàn tay.
Mặc dù đoạn video này khiến Khương Dã nổi điên, song cậu vẫn giữ vững lý trí.
Cậu nhanh chóng nhận ra rằng quá trình Cận Phi Trạch xâm phạm cậu giống hệt với những gì diễn viên trong “tư liệu học tập” làm (ông nội Cận Phi Trạch tặng), đầu tiên là hôn môi, sau đó cắn cổ, cuối cùng là quay tay, hắn đang bắt chước theo nội dung của phim.
Khương Dã cảm thấy thật may vì có lẽ Cận Phi Trạch chưa xem hết bộ phim, may là hắn không tiếp tục các bước tiếp theo.
“Tớ giúp cậu ra bốn lần, mất năm tiếng đồng hồ, tay tớ cọ đến mức chai luôn rồi.” Cận Phi Trạch lấy một tuýp kem dưỡng da tay ra, thong thả bôi lên tay mình, đồng thời thở than, “Mệt quá.”
Kem bôi tay Cận Phi Trạch dùng có hương hoa anh đào, mùi thơm rất nồng.
“Thế nào, còn muốn chia tay không?” Hắn hỏi.
Khương Dã hiểu rất rõ trong lòng, hắn đang uy hiếp cậu.
Nếu cậu cự tuyệt hắn, có lẽ cậu sẽ nhìn thấy video này trên diễn đàn trường vào ngày mai.
Khương Dã trầm giọng nói: “Cận Phi Trạch, cậu thật thảm hại.”
Cận Phi Trạch khẽ nghiêng đầu: “Thật thảm hại á?”
“Ông nội cậu thực sự rất thương cậu.” Khương Dã lạnh lùng nói, “Ông ấy hi vọng cậu sẽ trở thành một người bình thường, để cậu làm những việc mà người bình thường làm.
Ông ấy để cậu chạy bộ buổi sáng, kết bạn, ông ấy đã cố gắng dẫn cậu hòa nhập vào sinh hoạt của người bình thường.
Nhưng ông ấy có biết cậu mổ heo trong nhà để phát tiết dục vọng giết người của mình không? Ông ấy có biết cậu không khống chế được bản thân mình mà đi chặt xác không? Cậu không thay đổi được bản chất của mình, cậu chỉ đang giả vờ thôi, tiếc rằng cậu giả vờ làm một người bình thường, nhưng vốn không phải người bình thường.”
Cận Phi Trạch không thèm để ý tới những lời cậu nói: “bạn học Khương Dã à, cậu hiểu tớ ghê nha.”
“Không,” Khương Dã nói, “Tôi thật sự rất ghét cậu.”
“Khó ghê, cậu ghét tớ, nhưng tớ lại thích cậu.” Cận Phi Trạch lấy một hộp quà nhỏ màu hồng nhạt từ trong túi ra, nhét vào ngực Khương Dã, “Bạn trai ơi, tặng cậu một món quà nhỏ, về nhà hẵng mở ra nhé.”
Hắn cười nhẹ nhàng, sau đó xoay người rời đi.
Khương Dã đang bực bội, chẳng có hút hứng thú nào với món quà của Cận Phi Trạch nên nhét bừa vào trong túi.
Cậu móc khăn