Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.
Buổi sáng hôm sau, Khương Dã dậy rất sớm để về nhà mình kiểm tra.
Bốn bề vắng lặng, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu xuống sàn nhà khiến cả căn phòng bừng sáng và sạch sẽ.
Cậu kiểm tra phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ và phòng khách, thậm chí không quên kiểm tra tủ quần áo, tất cả đều bình thường, nữ quỷ đã rời đi, chỉ là không biết ả ta có nảy sinh tà tâm quay trở lại đây không.
Sau khi Cận Phi Trạch rời giường rửa mặt xong xuôi, bọn họ đến cửa hàng ăn sáng mua bánh cuốn.
Lúc xếp hàng tính tiền, Cận Phi Trạch thấy cậu mặt ủ mày chau bèn cười nói: “Đừng sợ, tớ sẽ ở bên cạnh cậu mà.”
Nụ cười của hắn hệt như mặt trời ấm áp ngày đông, nếu người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm thấy rất ấm áp, nhưng Khương Dã không bao giờ quên bộ dạng đáng ghét khi cầm video uy hiếp cậu của thằng khốn này.
Cậu phải nghĩ cách, cậu không thể để Cận Phi Trạch dính lấy mình như một miếng keo da chó cả ngày được.
Cho dù Cận Phi Trạch có sẵn lòng, cậu cũng không đồng ý.
Buổi tối tan học, Khương Dã mở app nghe lén lên, xem Tiểu Lưu và Tiểu Hà đã đến đâu rồi.
Qua một ngày một đêm, với tốc độ đi nhanh như vậy, hẳn là bây giờ bọn họ đã đến thôn Thái Tuế.
Các bạn học thu gom cặp sách, từng người rời khỏi phòng học.
Cận Phi Trạch quay đầu nhìn Khương Dã, “Cùng về nhà thôi.”
Khương Dã thoáng do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Cận Phi Trạch thu gom cặp sách đứng dậy, Khương Dã đi theo hắn, đoạn cúi đầu móc tai nghe ra cắm vào điện thoại.
Đầu tiên là Khương Dã nghe thấy tiếng bước chân đạp lên cỏ, dường như bọn họ đang đi đường, tiếng thở dốc của Tiểu Lưu vô cùng nặng nề.
Khương Dã nghe tận mười mấy phút, trong đội bọn họ không một ai nói chuyện, từ đầu chí cuối chỉ nghe mỗi tiếng thở hổn hển của Tiểu Lưu.
Khương Dã nhíu mày, nghe lén không đúng lúc rồi, e là lần này không nắm được thông tin gì hữu ích.
Cậu là học sinh, không thể nghe lén mọi lúc mọi nơi được, chỉ có thể tranh thủ vài phút, vì vậy rất khó để nắm bắt được thông tin hữu dụng.
Nhưng mà họ vẫn đang trên đường đi, chắc là vẫn chưa tìm thấy mẹ cậu.
Lúc Khương Dã chuẩn bị rời app nghe lén, bỗng Tiểu Lưu lên tiếng.
“Thầy Thẩm, thầy Thẩm, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?’
“Bực thiệt chứ, sao mà mãi cũng không liên lạc được vậy, đành gửi tin nhắn thoại thôi.”
“Thầy Thẩm, có lẽ tôi đi được ba tiếng đồ hồ rồi.
Khoảng nửa tiếng trước, tôi và Tiểu Hà đã lạc nhau, ban nãy tôi mới phát hiện thi thể của cậu ấy ở bờ sông.
Trên người cậu ấy có hai vết cào sâu chừng 40cm, trong rừng này có mãnh thú ẩn mình, e là cậu ấy đã bị mãnh thú tập kích.” Anh ta càng nói càng gấp, “Mẹ nó chỗ này là nơi quỷ quái gì vậy, sao tôi còn chưa đến điểm tập hợp mà anh đánh dấu nữa? Rõ ràng lộ trình chỉ có hai tiếng đồng hồ, mà tôi đã đi mất ba tiếng rưỡi rồi.
Chỗ này có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.
Tôi cứ có cảm giác rằng có thứ gì đó đang đi theo tôi, đôi khi tôi còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.
Chắc là do tôi mệt quá nên sinh ra ảo giác, bởi vì khi tôi vòng lại đường cũ kiểm tra thì không phát hiện thứ gì khả nghi hết.
Đừng gấp, đừng gấp, đúng, phải giữ bình tĩnh.
Phát điên ở chỗ này chỉ có nước chết thôi.
Tôi không ổn rồi, phải chợp mắt một lát mới được.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Cậu đang nghe gì thế?”
Khương Dã nói: “Đừng ồn.”
Tiếng bước chân của Tiểu Lưu dừng lại, nghe như đang tìm chỗ nghỉ ngơi, bên trong tai nghe hoàn toàn yên ắng, chỉ nghe mỗi tiếng gió thổi lá cây xào xạc vang.
Dần dà Khương Dã nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Lưu, càng chậm rãi, càng ngâm dài, thi thoảng ngắt quãng đôi chút, rất có nhịp điệu.
Không biết tên này còn muốn ngủ bao lâu nữa, thấy xe buýt sắp dừng lại, Khương Dã đang định tắt app nghe lén đi thì bất chợt nghe thấy một âm thanh cực khẽ quái lạ giữa những quãng ngừng của các tiếng ngáy.
“Khư khư khư.”
Khương Dã giật nảy mình, âm thanh này không biết là do cái thứ gì phát ra, toát ra sự cổ quái mà tà tính, song cũng có cảm giác quen quen, nghe âm lượng thì hẳn là còn cách Tiểu Lưu một đoạn xa.
“Khư khư khư.”
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, có thể nghe thấy thứ này đang dần tới gần Tiểu Lưu.
Khương Dã kinh hãi, vội vàng gọi vào số điện thoại của Tiểu Lưu, nhưng hoàn toàn không liên lạc được.
Tiếng ngáy trong app nghe trộm không hề có dấu hiệu dừng lại, Tiểu Lưu đang ngủ rất say.
Ước chừng năm phút sau, thanh âm mỗi lúc một lớn hơn, như thể ở ngay bên tai Khương Dã.
Tiếng ngáy của Tiểu Lưu đã ngừng lại, tựa hồ đang từ từ tỉnh ngủ, mơ màng nói “Tiểu Hà?” rồi chợt im bặt.
Tiếng “khư khư” cũng nhỏ đi, hẳn là thứ này đang dần đi xa, đến cuối cùng thì không có thanh âm nào truyền đến nữa.
Khương Dã không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vô cùng bất an.
Tập trung lắng nghe, qua một lúc lâu sau thì lại có tiếng “khư khư” vang lên.
Khương Dã tưởng vật lạ ban nãy đã quay trở lại, nhưng nghe kỹ thì lại không phải như vậy, bởi vì âm sắc của âm thanh quái lạ này đã thay đổi.
Gượm đã.
Khương Dã chợt ngẩn người, cậu nhận ra thanh âm này có hơi khàn khàn, thô ráp, y hệt như âm sắc của Tiểu Lưu.
Mà sở dĩ cậu cảm thấy âm thanh quái lạ vừa rồi quen quen, ấy là bởi vì nó rõ ràng là tiếng của Tiểu Hà!
Khương Dã gọi cho Trương Dương, “Các anh có thể liên lạc với thầy Thẩm Đạc được không?”
“Sao vậy? Lại có cái gì kỳ quái bám lấy em hả?”
“Tôi có chuyện muốn tìm anh ta, có việc gấp.” Khương Dã nói
“Được rồi, anh biết chuyện của hai người là bí mật nên anh không tiện hỏi.
Thế này đi, chốc nữa anh sẽ liên lạc với anh ta bằng điện thoại vệ tinh[1], nói là em có chuyện gấp cần tìm, xem xem anh ấy có thể nói chuyện với em được không.” Trương Dương nói.
[1]Điện thoại vệ tinh: là một loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh trên quỹ đạo thay vì các trạm phát sóng mặt đất.
Tùy thuộc vào cấu trúc của hệ thống, khu vực phủ sóng có thể bao gồm toàn bộ Trái đất hoặc chỉ những vùng nào đó.
“Cảm ơn đội trưởng Trương.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Gọi điện thoại xong, Cận Phi Trạch nhìn cậu.
Cậu đành giải thích: “Không có gì, tôi muốn nói chút chuyện về nữ quỷ kia thôi.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Sao không nhờ tớ giúp này? Tớ không ngại nếu bọn mình ở chung đâu.”
“Xin lỗi, tôi quen ở một mình rồi.” Khương Dã từ chối.
Nét cười bên môi Cận Phi Trạch hàm chứa ý trêu chọc, “Thứ cho tớ nói thẳng nhé, Thẩm Đạc roi dài không tới[2], cách tốt nhất cho cậu đó là nhờ tớ giúp đỡ.
Nếu cậu thử ỷ lại vào tớ, có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy.
Bọn mình là người yêu mà, người yêu thì nên dựa dẫm vào nhau, không phải ư?”
[2]Roi dài không tới: Có nguồn gốc từ câu “Tuy tiên chi trường, bất cập mã phúc” nghĩa là roi ngựa tuy dài nhưng không thể đánh tới bụng ngựa, ẩn dụ cho việc quá xa không thể làm gì được, chỉ những việc không có đủ năng lực để làm hoặc những việc có đủ năng lực cũng không thể làm được.
“Cận Phi Trạch, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu,” Khương Dã vô cùng cứng đầu, “nhưng việc của tôi là việc của tôi, tôi sẽ tự tìm cách giải quyết.”
“Vừa rồi cậu không nói cho tớ biết là cậu đang nghe cái gì, còn nói dối tớ, bây giờ lại không cần tớ giúp nữa, muốn vạch rõ ranh giới với tớ, tớ rất khó chịu đấy.” Cận Phi Trạch nói thì nói thế nhưng vẫn mỉm cười, chẳng thấy vẻ khó chịu nào.
“…Cậu muốn làm gì?”
Cận Phi Trạch cười tít mắt: “Nếu cậu đã tin chắc rằng có thể tự giải quyết, vậy thì chúc cậu may mắn nhé.”
Xe buýt còn chưa đến điểm cuối, hắn đã xuống xe trước.
“Tối nay tớ không về nhà đâu, hi vọng ngày mai chúng ta vẫn còn có thể gặp lại nhau.” Hắn xuống xe, vẫy