Biên tập: Bảo, Bab, M.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Khương Dã về đến nhà, dựa theo góc chụp của mấy bức ảnh mà Cận Phi Trạch chụp lén để phỏng đoán vị trí của camera mini, sau đó tháo nó ra, Lý Diệu Diệu đứng bên cạnh xem mà mắt chữ O mồm chữ A.
“Ai gắn camera trong nhà anh thế?”
Khương Dã không trả lời.
Chuyện xác chết của bố dượng cậu cũng tạm không nói với Lý Diệu Diệu, nếu để nhỏ biết bố ruột mình bị Cận Phi Trạch cắt thành tám khúc chắc là sốc xỉu mất.
Vẫn nên đợi đến lúc hỏa táng xong thì giao lại tro cốt cho con bé là được.
“Chẳng lẽ là bạn gái anh hả?” Không biết vì sao mà Lý Diệu Diệu thông minh đột xuất, đoán phát trúng ngay.
“Em đừng xen vào.” Khương Dã ném camera vào thùng rác.
“Không phải thế, anh à, bạn gái anh như vậy là không hay đâu? Vừa cắm sừng anh vừa giám sát anh, chị ta làm vậy là sao đây?” Lý Diệu Diệu hỏi.
“Đi ngủ đi.” Khương Dã đá nhỏ vào phòng ngủ.
Thẩm Đạc tăng nhân lực thêm hai người, lần này người anh ta phái đến không phải vệ sĩ mà là cấp dưới ở học viện nghiên cứu của anh ta.
Một người tên Tiểu Lưu, người còn lại tên Tiểu Hà, ở viện nghiên cứu được hai năm, còn đáng tin cậy hơn cả vệ sĩ.
Hai người theo Khương Dã và Lý Diệu Diệu đến trường, hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò của người khác.
Cứ như vậy, một tuần trôi qua, xác không đầu không xuất hiện nữa.
Giờ nghỉ trưa hôm nay, Tiểu Lưu tạm biệt cậu và Lý Diệu Diệu, “Chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, bên phía thầy Thẩm thiếu người, bọn anh phải đi, có việc gì thì em cứ gọi cho Trương Dương đội trưởng Cục Cảnh sát, anh ấy sẽ hỗ trợ em.”
Khương Dã khẽ cau mày hỏi: “Tôi không gọi trực tiếp cho các anh được ư?”
Tiểu Lưu giải thích: “Bọn anh phải đi làm nhiệm vụ, em có gọi bọn anh cũng không nghe máy được, nên tìm đội trưởng Trương thích hợp hơn.”
Ở chung một tuần, Lý Diệu Diệu có hơi luyến tiếc bọn họ, “Các anh đi đâu vậy? Sao điện thoại mà cũng không nghe được thế.”
Tiểu Lưu cười nói: “Em gái à, học tập cho tốt nhé.
Bọn anh làm thủ tục vào ở ký túc xá trong trường cho em rồi, kể từ hôm nay em sẽ ở ký túc, đừng chen chúc với anh em nữa.
Để anh em ngủ dưới đất hoài cũng khó chịu lắm.”
Khương Dã nói với Tiểu Lưu: “Sắp đi rồi, ôm một cái nào.”
Tiểu Lưu được thương mà sợ, tính cách Khương Dã lạnh lùng, ít nói, tuy mấy ngày nay bọn họ ở chung một nhà nhưng lại chẳng khác gì cách xa nghìn dặm.
Không ngờ tên nhóc này bề ngoài lãnh đạm mà nội tâm lại ấm áp như vậy.
Tiểu Lưu ôm chặt cậu, vỗ vỗ mấy cái lên lưng cậu, “Cố lên, hãy nhìn về phía trước, sau này bọn anh sẽ đến thăm tụi em nhé.”
Tiểu Lưu và Tiểu Hà đi rồi, Lý Diệu Diệu dõi theo đuôi xe của bọn họ, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là hai ảnh đi đâu vậy?”
“Đi tìm mẹ anh.” Khương Dã thình lình đáp, “Hẳn là thầy Thẩm đã qua đó.”
“Sao?” Lý Diệu Diệu sửng sốt.
Khương Dã móc điện thoại ra áp vào tai, cuộc trò chuyện giữa Tiểu Lưu và Tiểu Hà trong xe cảnh sát lọt vào ống nghe.
“Anh Đại Lưu, chúng ta đi thế nào đây?”
“Ba tiếng nữa chúng ta sẽ mua vé máy bay đến tỉnh Điền Tây, ngồi xe lửa đến Giáp Sái rồi từ đó đi lên núi.”
“Chỗ đó nguy hiểm không vậy?” Giọng Tiểu Hà có hơi run run.
“Yên tâm đi, có thầy Thẩm ở đó thì không thành vấn đề.
Cậu không được sợ nơi đó, vì cậu càng sợ thì nó càng đáng sợ đấy.”
Tiểu Hà thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ bắt đầu tán gẫu về mấy chuyện linh tinh như ăn uống đi vệ sinh, không có thông tin gì đáng giá.
Ban nãy, Khương Dã đã đặt máy nghe lén trong cổ áo Tiểu Lưu lúc hai người ôm nhau.
Mua trên Taobao, chất lượng không tệ, âm thanh rất rõ ràng.
“Anh ơi,” Lý Diệu Diệu hỏi dò, “Có phải anh cũng muốn đi tìm mẹ mình không?”
Khương Dã cúi đầu nhìn bản đồ, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Mọi việc cứ giao cho cảnh sát đi.”
Lý Diệu Diệu túm tay áo cậu, nói: “Nếu anh đi thì phải dẫn em theo đấy nhá.
Anh mà dám đi một mình, em sẽ đem chuyện anh bị bạn gái cắm sừng, anh không nỡ chia tay chị ta, ngày nào cũng cày thuê kiếm tiền mua trà sữa cho bả công bố cho thế giới biết luôn.”
Khương Dã: “…”
Quay về phòng học, Cận Phi Trạch đang cắm cúi viết bài.
Mắt không thấy tâm không phiền, Khương Dã cố tình không nhìn hắn, nghiêng người ngồi xuống rồi đeo tai nghe nghe lén tình hình bên phía Tiểu Lưu và Tiểu Hà.
Cận Phi Trạch tháo một bên tai nghe của cậu xuống, nói: “Tiểu Dã, tớ muốn uống smoothie dâu raspberry, cậu có thể mua cho tớ được hong?”
*Smoothie dâu raspberry:
“Không.” Khương Dã từ chối, “Còn nữa, đừng gọi tôi là Tiểu Dã.”
Bên chỗ Cận Phi Trạch không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau, Khương Dã nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình.
Khương Dã chợt ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy trên màn hình di động của Cận Phi Trạch đang phát video nọ.
Cậu đè di động của Cận Phi Trạch lại, sắc mặt lạnh lẽo như phủ một lớp băng sương.
Cận Phi Trạch cong mắt cười, “Muốn uống smoothie dâu raspberry.”
Khương Dã nhắm mắt lại, hít sau một hơi rồi nói: “Tôi đi mua.”
“Muốn uống mỗi ngày cơ.”
“…Mua cho cậu mỗi ngày.”
“Có được gọi cậu là Tiểu Dã không nè?”
“… Được.”
Mi mắt Cận Phi Trạch cong cong, “Tiểu Dã đối xử với tớ tốt nhất trên đời.”
Buổi tối, Khương Dã cố tình chờ Cận Phi Trạch về rồi mới thu dọn cặp sách, đi một mình tới trạm xe buýt bắt xe về chung cư.
Bóng người bên ngoài cửa sổ như dệt cửi xoèn xoẹt lùi về sau, những khuôn mặt mơ hồ đan xen vào nhau.
Cậu cúi đầu nhìn Wechat, khung chat với mẹ im lặng như chết, tin nhắn cuối vẫn dừng lại dòng chữ “A Tử, thấy tin nhắn thì gọi lại cho mẹ ngay.”
Khương Dã tìm chỗ ngồi, cơn buồn ngủ ập tới, cậu mơ màng sắp ngủ.
Xe đã đến trạm tiếp theo, có một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng ngay trạm xe.
Cô đưa lưng về phía xe buýt, chỉ thấy mỗi cái gáy đen bóng.
Hành khách đều đã lên xe, chỉ còn mỗi mình cô ấy.
Tài xế không chờ cô, đóng cửa rồi lái xe ra khỏi trạm.
Hai phút sau, xe buýt lại vào trạm.
Trong lúc lơ đãng Khương Dã ngẩng đầu lên, cậu chợt hãi hùng phát hiện ra cô gái váy đỏ kia vẫn đứng ngay trạm xe buýt.
Cô vẫn không lên xe, tài xế lại đóng cửa lái ra khỏi trạm.
Cơn buồn ngủ của Khương Dã bay biến, một luồng hơi lạnh từ mũi chân chạy dọc lên ngực.
Cậu nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, lần thứ ba xe vào trạm, cô gái nọ vẫn đang đứng ngay trạm.
Các hành khách khác ở trạm đều lên xe, tài xế đang định đi, Khương Dã đứng dậy đi đến bên cạnh tài xế, “Đằng kia có người chưa lên xe thì phải.”
“Có đâu?” Tài xế nhìn ra ngoài xe, “Không có mà.”
“Có cô gái kia kìa, chú không thấy ạ?”
“Làm gì có!” Tài xế thấy phiền, “Đi đi đi, đừng cản trở tôi lái xe.”
Khương Dã trở về chỗ ngồi, trạm kế cậu phải xuống xe, vậy chẳng phải cậu sẽ đụng độ nữ quỷ kia sao? Cậu móc di động ra gọi điện cho Tiểu Lưu, đầu bên kia khóa máy, chắc đã lên máy bay.
Khương Dã lại gọi điện thoại cho đội trưởng Trương, song không liên lạc được.
Nhác thấy sắp tới trạm cuối, Khương Dã lại đi tới cạnh tài xế nói: “Xin lỗi chú tài xế, cháu bị lố trạm rồi, chú cho cháu xuống đây được không ạ?”
“Không được.” Tài xế lắc đầu, “Cậu tới trạm kế rồi ngồi xe buýt đi ngược về đi.”
“Châm chước cho cháu được không ạ, đoạn đường này không có camera theo dõi đâu.”
“Không được không được, bên tôi có quy định, việc này không được đâu!” Khương Dã nói hết nước hết cái mà tài xế vẫn không đồng ý.
Phía trước có người đứng ven đường vẫy tay đón xe.
Khương Dã đang nghĩ cách để tài xế dừng xe, chú bỗng phanh gấp lại.
Người đón xe bước lên xe, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn bác tài.”
Khương Dã nhìn kỹ, thì ra là Cận Phi Trạch.
“Ui cha, không có lần sau đâu đấy,” Tài xế trách hắn, “Nếu bị cấp trên biết thì chú sẽ bị phạt tiền đấy.
Nếu không phải cháu là một học sinh đẹp trai thì chú không ngừng xe đâu.”
Khương Dã: “…”
Tại sao vừa nãy tài xế không cho cậu xuống xe? Bộ đẹp trai thì có quyền à?
Cận Phi Trạch cảm ơn một lần nữa, đoạn đánh mắt sang nhìn Khương Dã, “Sao không về chung với tớ?”
Cậu đang muốn xuống xe, Cận Phi Trạch giữ chặt cậu, “Cậu đi đâu đó?”
Trong một thoáng chần chừ, xe đã đề máy di chuyển.
Khương Dã nhíu mày, Cận Phi Trạch nom sắc mặt cậu không vui thì cười cười rồi ngồi xuống cạnh cậu, cúi đầu chơi điện thoại.
Khương Dã không muốn ngồi chung với hắn, bèn đứng dậy, đổi sang ghế khác ngồi cạnh một người nào đó.
Cận Phi Trạch cũng không bận tâm, khóe môi hắn khẽ cong lên, trông không hề khó chịu chút nào.
Xe đã đến trạm cuối, Khương Dã nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trạm xe trống không, chẳng thấy cô gái mặc váy đỏ kia đâu nữa.
“Cậu đang tìm gì vậy?” Giọng Cận Phi Trạch vang lên bên cạnh.
Khương Dã ngẩng đầu, hắn đứng trước mặt cậu, nở nụ cười ôn hòa.
Khương Dã quay đầu đi, nói: “Tìm quỷ.”
“Hử?” Cận Phi Trạch hỏi, “Lại gặp xác không đầu à?”
Khương Dã lắc đầu, nhíu mày không đáp.
Cậu quay trở lại căn trọ, Cận Phi Trạch đi theo sau cậu, không xa cũng không gần.
Đi vào hành lang nhỏ hẹp của căn trọ, không hiểu sao trong hành lang lắp thêm rất nhiều đèn, đặt ở hai bên cầu thang, chiếu sáng cả hành lang đỏ rực.
Lên đến tầng 5, Khương Dã nhìn thấy trước cửa 501 lập một bàn thờ bằng gỗ đàn hương, trên bàn đặt di ảnh của một người phụ nữ cùng với lư hương, hai bên bày vòng hoa.
Cậu bước lên cầu thang, Cận Phi Trạch thì dừng lại ở lối đi của tầng 5, rút nén hương trên bàn ra và thắp hương cho người phụ nữ.
Cận Phi Trạch nói: “Cô ấy ở hộ gia đình 501, bị trầm cảm nhảy lầu rồi qua đời, hôm nay là thất đầu của cô ấy (cúng giỗ tuần đầu).
Thất đầu hồn về, gia đình cô ấy lắp đèn là để dẫn cô ấy về nhà.” Hắn đưa cho Khương Dã ba nén hương, “Có muốn lạy một cái không?”
Khương Dã mặc kệ hắn, đi thẳng lên tầng về nhà.
Cậu định thay quần áo, đi tới bên cửa sổ kéo rèm xuống, chợt thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng ở dưới tầng bên kia đường.
Cô ta vẫn đưa lưng về phía đường cái, bóng dáng mảnh khảnh cùng với cái gáy đen nhánh càng tăng thêm cảm giác quỷ dị cho màn đêm.
Gió khuya thổi vào vải rèm, khiến Khương Dã cảm thấy ớn lạnh cả người.
Hôm nay là đầu thất của cái cô ở 501, chẳng lẽ nữ quỷ chính là cô ta?
Cậu kéo rèm xuống, mở máy tính lên, điều tra vụ án nhảy lầu bảy ngày trước.
Tin tức về vụ tử tự của một bệnh nhân trầm cảm tại Bệnh viện Nhân Dân