Biên tập: Bab, Bảo.
Sửa lỗi: Bảo.
Trời sáng, mọi người khởi hành lên đường.
Cận Phi Trạch nắm dây thừng cột Khương Dã suốt cả dọc đường, không hiểu sao Khương Dã có cảm giác rằng hắn đang cực kỳ sung sướng.
Cận Phi Trạch quay đầu nói: “Y như dắt một chú mèo con ý.”
Khương Dã: “…”
Không muốn để ý tên này chút nào.
Càng đi sâu vào núi, họ càng cảm thấy cánh rừng tối om như mực này im ắng một cách đáng sợ.
Những cành cây sa la ngoằn ngoèo quái dị vươn dài ra, Khương Dã cứ nhìn nhầm chúng nó thành cánh tay người.
Lúc nghỉ ngơi dọc đường, Y Lạp Lặc đến kiểm tra khoang miệng Khương Dã, tất cả đều bình thường.
“Không muốn hỏi bọn anh gì sao?” Y Lạp Lặc cười hỏi.
Tối hôm qua anh ta và Hoắc Ngang đều nổ súng, không có học giả Viện Nghiên cứu Địa chất nào sẽ mang súng theo bên người.
Khương Dã thức thời lắc đầu, “Xin lỗi, em không có hứng thú với địa chất học.”
Y Lạp Lặc cười, cả hai đều hiểu hàm ý trong lời của Khương Dã.
Anh hỏi: “Vì sao lại không hứng thú?”
“Tò mò giết chết con mèo.” Khương Dã thành thật trả lời.
Y Lạp Lặc nở nụ cười bất đắc dĩ, “Đến hoàn cảnh hiện tại thì chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau, giấu giếm thân phận của mình cũng không phải lựa chọn tốt gì.
Nói với các cậu cũng không sao, bọn anh là vệ sĩ được giáo sư Bạch thuê.
Trước kia bọn anh làm việc ở Đông Nam Á, từng tham gia một vài vũ trang tư nhân ở nơi đó.”
Khương Dã hỏi: “Các anh biết trong thôn Thái Tuế có gì ư?”
Y Lạp Lặc liếc Bạch Niệm Từ đang ngồi bên kia, “Giáo sư Bạch nói với bọn anh rằng ở nơi đó có một thứ siêu nhiên.”
“Các anh không sợ sao?”
“Nói thật, sợ.
Nhưng cũng không đến nỗi chạy trối chết, giá cả giáo sư Bạch đưa ra vô cùng hấp dẫn,” Y Lạp Lặc hồi ức, “Huống hồ lúc anh làm việc ở rừng mưa nhiệt đới từng có một ít kinh nghiệm đặc thù.
Bọn anh từng đi nhầm vào một căn nhà hoang bằng gỗ, trong đó chẳng có gì cả, chỉ có mỗi một con rối gỗ không đầu.
Con rối đó vô cùng quái dị, toàn thân khắc chi chít những hoa văn và văn tự mà bọn anh không hiểu.
Sau khi chiến hữu của anh lấy đầu của con rối gỗ kia đốt lửa sưởi ấm, sáng sớm hôm sau, khi bọn anh tỉnh lại thì phát hiện chiến hữu kia đã bị cắt đầu, toàn thân trần trụi, bị trói vào vị trí mà con rối gỗ đứng lúc đầu.
Cuối cùng bọn anh đốt căn nhà gỗ kia, rồi rời khỏi khu rừng đó.”
“Cũng không phải là không có cách đối phó những thứ như vậy, cậu xem, đốt một cái thì không còn nữa.” Y Lạp Lặc như đang tự an ủi mình, “Còn các cậu thì sao? Anh nghe nói Tiểu Khương đến đây để tìm mẹ à.”
Khương Dã gật đầu, “Mẹ em nghiên cứu tôn giáo Điền Tây, không biết đi lạc thôn Thái Tuế từ bao giờ rồi trầm mê trong nền văn minh tôn giáo đó.
Tháng trước bà ấy đến đây, tới bây giờ vẫn chưa về nhà.
Còn Cận Phi Trạch…”
Y Lạp Lặc mỉm cười, “Còn Cận Phi Trạch đến đây là vì cậu nhỉ, các cậu là người yêu à?”
“Bọn em không phải người yêu.” Khương Dã nhấn mạnh.
“Xin lỗi, anh hiểu nhầm.” Y Lạp Lặc nhún vai, cười nói, “Yên tâm, giáo sư Bạch đã thanh toán phí bảo vệ cho các cậu luôn rồi, nếu bọn anh đã nhận tiền thì sẽ bảo vệ các cậu thật tốt.
Cứ thoải mái đi, xem như tới đây du lịch.”
Anh ta nói xong thì rời đi.
Khương Dã nhíu mày nhìn theo bóng dáng của anh.
Chắc chắn Bạch Niệm Từ có biết chuyện bên trong thôn Thái Tuế, nhưng y không nói hết cho hai người lính đánh thuê này biết, thế nên Y Lạp Lặc đến tìm Khương Dã hòng moi một ít tin tức.
Đáng tiếc, chính bản thân Khương Dã cũng không biết bao nhiêu.
Vì sao Bạch Niệm Từ lại không muốn cậu rời đi? Khương Dã rất tò mò, nếu lúc ấy cậu nói cậu muốn đến bệnh viện khám bệnh, Bạch Niệm Từ sẽ dùng biện pháp gì để giữ cậu lại?
Cậu nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy khát nước.
Bình nước bị mốc lỗ chỗ, không rửa sạch được, nên cậu vứt đi rồi.
Khó cái là cậu chỉ mang theo một cái bình, bây giờ không có gì để uống cả.
Khương Dã đang không biết làm sao thì Hoắc Ngang đi tới, đưa cho Khương Dã một bình nước mới, “Bình của cậu bẩn rồi, dùng cái này đi, anh rửa sạch rồi đấy.”
Khương Dã không nhận, “Vậy anh lấy gì dùng?”
“Không sao, anh uống chung với Y Lạp Lặc.”
Cận Phi Trạch cũng đưa một cái bình sang, “Cảm ơn anh, nhưng cậu ấy có thể dùng của tôi.”
Hoắc Ngang đang định rút tay về, Khương Dã nhận lấy bình nước, “Em không dùng của cậu ấy.”
Hoắc Ngang xoay người rời đi, Khương Dã chần chừ giây lát rồi gọi hắn lại: “Bên trong rất nguy hiểm, anh chắc chắn là muốn đi tiếp chứ?”
Hắn ngoảnh đầu, cười đáp: “Yên tâm, anh Hoắc của em đây chính trực đầy mình, cái lũ yêu ma quỷ quái tầm thường không hại anh được đâu.”
Khương Dã ngưng lại, hỏi: “Anh không phải là quốc tịch Trung Quốc nhỉ? Tại sao lại muốn về nước vậy?”
Hoắc Ngang gãi gãi đầu, “Hồi bé anh bị lạc trong cái rừng này, ngã vỡ đầu, không nhớ nổi nhà mình ở đâu mà cũng không có ai đi tìm anh, thế là được đưa vào cô nhi viện.
Bố mẹ nuôi nhận nuôi anh rồi đưa anh ra nước ngoài.
Năm ngoái bố mẹ nuôi của anh qua đời, anh muốn về để xem xem, biết đâu lại có thể tìm thấy bố mẹ ruột của mình.
Anh bảo này, cậu mới có bao nhiêu tuổi đâu mà mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó.
Yên tâm đi, chắc chắn cậu sẽ tìm thấy mẹ thôi.”
“Cảm ơn anh.” Khương Dã nói.
Hoắc Ngang khoát khoát tay, sau đó xoay người rời đi.
Bọn họ đi đến chiều nhưng vẫn chưa tới thôn Thái Tuế, theo lộ trình ước tính thì lẽ ra bây giờ họ phải đến rồi mới đúng.
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Bạch Niệm Từ lôi bản đồ ra xem xét lại đường đi.
“Tiểu Hoắc, qua chỗ sườn núi kiểm tra tầm nhìn xem.” Bạch Niệm Từ nói.
Hoắc Ngang cởi ba lô xuống, cầm ống nhòm trèo lên sườn núi.
Hắn tay không leo lên mỏm đá, dùng ống nhòm kiểm tra xung quanh.
Đột nhiên, hắn trông thấy khói bếp ở đằng xa.
Nhìn về hướng đó, hắn phát hiện ra một thôn làng có dân cư sinh sống.
Hắn ghi nhớ phương hướng rồi cất ống nhòm đi, nhanh chóng quay lại đội ngũ.
“Tìm thấy thôn Thái Tuế rồi.” Hoắc Ngang nói, “Tuy nhiên lại rất kỳ quái, trong đấy hình như có người, tôi thấy có ai đó đang nấu cơm.”
“Có thể là người của thầy Thẩm.” Khương Dã suy đoán.
Hoắc Ngang nói giỡn, “Không phải là hồn ma của thầy Thẩm đâu ha.”
Chỉ có Hoắc Ngang là cười được, những người khác đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Thành thật mà nói, ở cái chốn như thế này, có người ở thì càng nên cảnh giác hơn so với việc không có bóng người nào.
Bọn họ dự tính nếu không nghỉ ngơi thì đêm nay có thể vào thôn.
Nhưng xét thấy mức độ quỷ dị của nơi đó và vết xe đổ khi có đã quá nhiều người mất tích ở trong đấy, bọn họ quyết định nghỉ lại một đêm rồi ban ngày hẵng vào.
Tối đến ai nấy tự dựng lều của mình, Bạch Niệm Từ không chịu ngủ một mình nên Y Lạp Lặc ngủ cùng y, Hoắc Ngang một mình một lều.
Sau bữa tối, mọi người vào trong lều.
Khương Dã không ngủ được, mở mắt thao láo ngẩn người.
Đúng lúc này, ngoài lều của bọn họ có tiếng bước chân đi qua.
Không biết là ai, đã trễ thế này mà còn chưa ngủ.
Chắc là Hoắc Ngang, Khương Dã nghĩ vậy, tay đấy nghiện thuốc lá nặng, ban ngày chỉ cần nghỉ chân cái là hắn đã trốn sang một bên hút thuốc rồi.
Hắn đang tìm kiếm cái gì đó ngoài kia, kêu loảng xà loảng xoảng, khiến cho không ai ngủ nổi.
Cận Phi Trạch cũng thức dậy, hoặc có khi vốn đã chẳng ngủ.
Khương Dã nói: “Tôi ra ngoài xem sao.”
Cận Phi Trạch đè cậu lại, “Không cần đâu, ngủ với tớ đi.”
Hắn sáp lại gần, tựa đầu lên vai Khương Dã.
Khương Dã cau mày, “Tránh ra.”
“Tiểu Dã, cậu dữ với tớ quá à.” Cận Phi Trạch rất là tủi thân.
“…”
Bị Cận Phi Trạch quấy như thế Khương Dã cũng thấy mệt, hôm nay đi cả một ngày trời rồi, lết cũng không lết nổi nữa, rõ là khóa kéo lều ở ngay trước mắt mà cậu chẳng muốn