Sáng hôm sau, Khương Dã ngồi xe buýt đi học, khi đến sân trường, cậu bất giác nhìn xung quanh xem có bóng dáng Lưu Bội hay không.
Cậu không tin trên thế gian này có quỷ, nhưng không thể không thừa nhận rằng tối qua cậu đã gặp một cô gái đã chết rồi.
Cậu ngẩng đầu lên, định tìm xem xung quanh có camera hay không, phòng khi gọi cảnh sát thì ít nhất có bằng chứng cho lời nói hoang đường của cậu.
Đáng tiếc không như cậu mong muốn, quanh đây không có bất kỳ chiếc camera nào cả.
Cậu gọi điện thoại cho công ty xe buýt, “Xin chào, chiều tối hôm qua khoảng 5h tôi bị trộm ví tiền ở trạm xe buýt số 302, các anh có thể cho tôi xem video giám sát được không?”
“Xin lỗi anh, mấy hôm nay hệ thống giám sát tuyến đường 302 gặp trục trặc, đang sửa chữa, chỉ sợ rằng không ghi hình được tên trộm rồi.” Nhân viên nhận điện thoại nói với giọng lễ phép, “Anh à, anh có thể báo cảnh sát, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Cậu vừa ngắt máy, có một cuộc gọi đến, là mẹ cậu.
Cậu không nhận, điện thoại chuyển thành cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn Wechat của mẹ cậu hiện lên màn hình.
Mẹ: 【 A Tử, thấy tin nhắn thì gọi lại cho mẹ ngay.
】
Cậu cầm điện thoại thật lâu, đứng hứng gió lạnh trong chốc lát, gió thổi gương mặt lạnh căm, song Lưu Bội vẫn không xuất hiện.
Cô qua đời quá nhanh, để lại cho Khương Dã vô số dấu chấm hỏi.
Vì sao cô lại cảnh báo cậu đừng về nhà? Cho đến giờ cảnh sát vẫn chưa tìm được hung thủ giết hại Lưu Bội, chẳng lẽ tên tội phạm đang trốn ở gần nhà cậu?
Căn biệt thự của bố dượng cậu nằm ở vùng ngoại ô “Dinh Thự Thiên Lộc”, là một khu dân cư cao cấp, một nửa người giàu ở thành phố đều mua biệt thự ở khu đó.
Tên sát nhân đi loanh quanh khắp nơi, cậu cần phải cảnh báo cho người nhà, nhưng quan hệ giữa cậu và gia đình đó khá là khó xử, e là bố dượng sẽ không nghe lời cậu nói, cậu bèn quyết định lát nữa sẽ đi tìm Lý Diệu Diệu trong trường.
Wechat có thông báo mới, Ma Nữ Thích Ăn Ngọt gửi cho cậu một bức ảnh, là một đôi giày cao gót màu đỏ.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Bé nhận được giày cao gót anh tặng rồi! Đẹp thật đấy! 】
Argos: 【 Ừ.
】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt:【 Có giày mới, mà hỏng có quần áo để mặc.
】
Khương Dã: “…”
Cậu không ngốc, ý của cô nàng là muốn cậu mua quần áo mới cho.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Ỏ ỏ ỏ, muốn váy mới cơ.
】
Cậu nhìn số dư trong tài khoản Alipay của mình, trừ đi tiền cơm tháng này, còn lại đều chuyển hết cho cô nàng.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Cục cưng tốt với bé quá đi! 】
Tiếng chuông vào tiết reo vang, Khương Dã bước vào lớp học.
Chỗ ngồi của cậu ở hàng cuối, kế bên thùng rác, là vị trí chuyên dụng cho học sinh dở.
Cậu vứt cặp sách sang bên cạnh, tắt âm điện thoại, đút vào hộc tủ nhắn tin cho Lý Diệu Diệu: 【 Tan học tới lớp của anh.
】
Giờ tự học buổi sáng, tiếng lật sách sột soạt vang khắp phòng, chỉ có mỗi cậu là thất thần.
Thầy giáo ném viên phấn về phía cậu, cậu nghiêng đầu né, viên phấn bắn thẳng vào thùng rác.
Thầy trừng cậu, “Mọi người đều đang đọc sách, chỉ có em là ở không.
Sắp vào kỳ nghỉ đông rồi, còn mấy hôm nữa ở trường đâu? Sao không biết tận dụng hả.”
Cậu không trả lời, một tay đút túi quần, tay còn lại rề rà mở sách Ngữ Văn ra.
Xưa nay cậu cứ thích thì làm không thích thì không làm, lời thầy dạy như gió thổi bên tai.
Kỳ thi đại học sắp diễn ra rồi, học sinh không biết tự giác thì người làm thầy cũng hết cách.
Thầy giáo quay sang hỏi bạn cùng bàn của cậu: “Phi Trạch, em ấy có làm ảnh hưởng việc học của em không? Không thì thầy nói với chủ nhiệm các em một tiếng, đổi chỗ ngồi cho em nhé?”
Cậu bạn cùng bàn ngẩng đầu lên, ánh ban mai lờ mờ chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo của hắn, trong phút chốc cả thế giới này như bừng sáng.
Có vẻ như là lúc Thượng đế tạo ra người này đã nhọc công một xíu, phải gọt dũa cẩn thận mới bằng lòng cho hắn hạ phàm, còn những người khác đều là hàng kém chất lượng.
Hắn cong mắt cười đáp, “Sẽ không đâu ạ, không cần đổi chỗ đâu, cảm ơn thầy.”
Khương Dã cảm thấy vẫn là nên đổi thì hơn.
Bạn cùng bàn Cận Phi Trạch của cậu là học sinh giỏi hạng 1 của lớp, là niềm kiêu hãnh của trường, một năm trước được phân vào lớp của bọn họ, lúc ấy đã hết chỗ ngồi, chỉ còn mỗi vị trí kế bên thùng rác cạnh Khương Dã là trống, thế là xếp người ngồi cùng bàn với cậu.
Khương Dã vốn ngồi đằng sau một mình cho tới hết tiết học, không ai quản, tự do thoải mái.
Từ khi Cận Phi Trạch tới, ánh mắt của thầy cô cứ đổ dồn về phía này, số lần cậu ăn mắng cũng tăng theo cấp số nhân.
Không chỉ có thầy cô mà các bạn học cũng vô tình cố ý tụ tập về phía này.
Mới đầu Khương Dã cũng có người theo đuổi, sau đó cậu có bạn gái nên không ai đến trêu ghẹo cậu nữa.
Bây giờ có một anh đẹp trai mới đến, nghiễm nhiên hắn sẽ trở thành tâm điểm của lớp.
Chỉ là Khương Dã không ngờ rằng sự yên tĩnh vất vả lắm cậu mới có được giờ lại bị phá vỡ, bàn học của cậu lúc nào cũng chật ních, bởi vì mọi người xếp hàng hỏi bài Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch không từ chối bất kỳ ai, đối xử với người khác vừa dịu dàng vừa tinh tế, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân.
Có người không biết là dốt thật, hay là có dụng ý khác, cho dù giảng cách mấy cũng không giải được đề, Khương Dã ngồi bên cạnh chau mày, gần như định mở miệng đuổi đi, Cận Phi Trạch vẫn tủm tỉm cười nói: “Tan học tớ giảng lại cho cậu nhé.”
Khương Dã không thích hắn lắm, lần trước khi cậu đi dạo trên sân thể dục vừa khéo nhìn thấy Cận Phi Trạch đang vứt quà của mấy bạn nữ tặng hắn vào thùng rác.
Tâm ý của những nữ sinh đó rõ như ban ngày, rõ ràng hắn có thể từ chối trực tiếp, nhưng hắn lại chơi đùa người ta, làm như là thú vị lắm vậy.
Cậu nhoài người ra bàn ngủ, ánh mắt lơ đãng quét qua chân bàn, bỗng nhiên thấy dưới chân Cận Phi Trạch có một túi đồ cao cỡ 30cm, bên trong chứa một chiếc khăn quàng cổ len đen, nhét cho cái túi phồng lên.
Ánh mắt Khương Dã khựng lại, cậu chợt nhớ tới chiếc khăn trên cổ Lưu Bội.
Khăn quàng cổ len màu đen có đầy đường, nhưng cái của Lưu Bội rất đặc biệt, trên đó vương mùi nước hoa hương nhài thoang thoảng.
Vừa rồi cậu ngồi thẳng người nên không ngửi thấy, bây giờ cậu cúi đầu, hương hoa nhài thoang thoảng chậm rãi bay đến chóp mũi cậu.
Sao Cận Phi Trạch lại có khăn choàng cổ của Lưu Bội?
Cậu ngẩng đầu hỏi Cận Phi Trạch: “Chiếc khăn choàng này cậu lấy đâu ra vậy?”
Cận Phi Trạch cúi đầu nhìn chiếc khăn, cười nói: “Em gái cậu tặng cho tớ đấy.”
Lý Diệu Diệu? Cậu cau mày, móc điện thoại ra nhắn tin cho cô nàng: 【 Bây giờ ra ngoài đi, anh đi tìm em.
】
Lớp 10 học ở lầu 1, nhân lúc giáo viên đang viết bài trên bảng, cậu đứng dậy chuồn ra ngoài.
Cậu gặp Lý Diệu Diệu trước cửa nhà vệ sinh, Lý Diệu Diệu buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng nõn, thiếu nữ mười sáu tuổi toát lên vẻ thanh xuân mơn mởn.
Cô bé lấy gương ra vuốt vuốt tóc mái của mình, hỏi: “Tìm em gấp vậy làm gì, còn bảo em cúp tiết tự học nữa? Hôm nay người trông tiết tự học buổi sáng của em là Diệt Tuyệt Sư Thái, em nói em bị tiêu chảy mà bả không tin đó.”
Khương Dã đi thẳng vào vấn đề, “Chiếc khăn choàng em tặng cho Cận Phi Trạch là ở đâu ra?”
“Em tự đan đó,” Lý Diệu Diệu tự hào nói, “Không ngờ em gái mình khéo tay đến vậy phải không.”
“Không phải em đan,” Khương Dã nói, “Là Lưu Bội.”
Lý Diệu Diệu sửng sốt, “Sao anh biết…”
“Nói thật.” Sắc mặt Khương Dã trầm xuống.
Sắc mặt cậu lạnh lùng, lúc căng lên còn tỏa ra sự áp bức.
Lý Diệu Diệu từ nhỏ đã sợ người anh trai không cùng huyết thống này rồi, lập tức nói sự thật: “Anh làm gì dữ vậy, em cũng đâu làm chuyện xấu gì đâu.
Tháng trước em với Lưu Bội hẹn nhau cùng đan khăn choàng cổ tặng cho nam thần.
Bọn em mua sợi len, đan lâu lắm.
Em đan không được, không khéo tay, nhỏ thuận tay giúp em đan luôn.
Mà nhỏ còn chưa kịp đưa em đã bị sát hại rồi.
Em nghĩ cuộc đời này lắm bất ngờ, biết đâu một ngày nào đó em đột nhiên không còn nữa, nên tốt hơn là tặng sớm một chút.” Vừa nhắc đến Lưu Bội, sắc mặt cô nàng ủ rũ hơn rất nhiều, vẻ mặt sầu thảm, “Anh à, anh nói xem rốt cuộc là ai độc ác dữ vậy, nhỏ mới mười sáu tuổi, sao lại chết một cách không rõ ràng vậy chứ? Nam thần của nhỏ là anh đó, anh tranh thủ chút thời gian đi viếng nhỏ với em đi, nhỏ dưới suối vàng có linh chắc chắn sẽ vui lắm á.”
“…” Khương Dã nhíu mày hỏi, “Nam thần của em là Cận Phi Trạch?”
“Đúng vậy.” Lý Diệu Diệu cúi đầu chỉ chỉ ngón tay.
Khương Dã nhớ không lầm thì năm trước nam thần của con bé là Từ Văn Kiệt lớp bên cạnh mà nhỉ.
Lý Diệu Diệu trộm liếc sắc mặt cậu, hỏi: “Anh gọi em ra đây chỉ hỏi chuyện này thôi hả?”
Khương Dã ngừng một chút, nói dối mà mặt không hề biến sắc, “Tin tức nói có tội phạm giết người đang lẩn trốn gần khu Dinh Thự Thiên Lộc, mấy ngày này mọi người chú ý một chút, tốt nhất là thuê thêm vài vệ sĩ, phòng ngừa xảy ra chuyện.”
Lý Diệu Diệu hoảng hồn, “Bố mẹ ra ngoài mấy ngày, thứ sáu mới về nhà, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình em thôi!” Sắc mặt nhỏ trắng bệch, “Mấy ngày nay cứ tối là em nghe thấy tiếng cọt kẹt trên tầng gác mái, có khi nào là tên tội phạm giết người đó nấp trên tầng gác mái nhà mình không? Hay là đêm nay em đến ở chỗ anh nha? Thứ sáu bố mẹ mới về, vừa khéo tan học thì cùng về luôn.”
“Trên lầu chỉ có chuột,” Khương Dã hờ hững nói, “Về nhà đi.”
“Anh ơi,” Lý Diệu Diệu ngập ngừng nói, “Em biết anh vẫn luôn