Ngày hôm sau đi học, quả nhiên nhiệt độ giảm đột ngột như dự báo thời tiết nói.
Khương Dã mặc áo lông, Lý Diệu Diệu không mang theo quần áo nên mượn tạm áo khoác của Khương Dã.
Điện thoại rung liên tục, Ma Nữ đang phàn nàn về cô bạn cùng lớp vừa phiền phức vừa ngu ngốc của cô nàng.
Cô nàng là kiểu người được nuông chiều quen thói, giống một đại tiểu thư.
Người khác bắt chuyện với cô, cô chê giọng người ta khó nghe.
Người khác tặng quà sinh nhật cho, cô bảo gói quà xấu quá.
Loại người như cô khó mà kết bạn được, nhưng lúc nào cô nàng cũng bảo có nữ sinh rủ mình uống trà sữa, xem ra các mối quan hệ xã hội cũng không tệ lắm.
Khương Dã cũng không biết sao mà cô nàng có thể làm vậy được nữa.
Cậu có thói quen xem lại lịch sử cuộc gọi, vẫn là cuộc gọi ngày hôm qua của mẹ cậu, hôm nay bà không gọi tới nữa.
Chuông reo vang, cậu bước vào lớp, Cận Phi Trạch đã ngồi ngay ngắn trên bàn học, trên cổ còn quấn một chiếc khăn màu đỏ.
Con trai mà đeo khăn choàng màu đỏ nhìn có hơi kỳ, nhưng hắn đeo lại rất hợp, phối với da dẻ trắng nõn nên trông đẹp lạ thường.
“Khăn choàng đẹp đấy.” Khương Dã ngồi xuống cạnh hắn.
Không thấy khăn choàng cổ của Lý Diệu Diệu đâu, chắc là bị vứt đi rồi.
“Cảm ơn,” hắn cười tít cả mắt, “Người tớ thích tặng đấy.”
Khương Dã nhíu mày, “Cậu mà cũng có người mình thích à?”
Hắn gật đầu, “Có chứ, cậu ấy đối xử với tớ tốt lắm.”
“Vậy vì sao cậu còn nhận quà của mấy bạn nữ khác?” Khương Dã hỏi.
Hắn tỏ vẻ khó hiểu, “Không thể nhận ư?”
Khương Dã cạn lời, thôi bỏ đi, chuyện người khác, cậu quản nhiều vậy làm gì? Cậu im lặng lắc đầu, thay cho câu trả lời.
Cận Phi Trạch cười nói: “Hóa ra là không được nhận, tớ nhớ rồi.”
Khương Dã nhìn hắn ghi chú vào một quyển sổ da nhỏ cỡ bàn tay, cậu buồn bực nghĩ, không lẽ cậu ta thật sự ghi lại câu “Không thể nhận quà của bạn nữ khác” sao? Chắc là không đâu, Khương Dã cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, Cận Phi Trạch là một học sinh ba tốt, chắc là đang ghi chép bài học thôi.
Buổi chiều tan học, tài xế trong nhà lái xe tới đón.
Con xe hơi đen nhánh như chiếc đuôi của một chú cá lặng lẽ hòa vào dòng chảy xe cộ.
Sắc trời đã tối, mùa đông khiến thế giới này càng thêm ảm đạm, ánh đèn neon phản chiếu trong gương, hắt sáng loang lổ lên khuôn mặt của Khương Dã.
Họ lái xe qua cầu, vào khu rừng thưa ở vùng ngoại ô.
Người giàu thích ở những nơi có không khí trong lành, khu vực này được quy hoạch để khôi phục lại trạng thái tự nhiên như ban đầu.
Khu dân cư rất yên tĩnh, mấy căn biệt thự tối đen như mực.
Càng đến gần cái gọi là “nhà”, trong lòng Khương Dã càng mâu thuẫn.
Cậu nghĩ mình không nên trốn tránh nữ quỷ làm gì, so với ở lại trong căn nhà đó thì có lẽ việc đối phó với nữ quỷ còn tốt hơn.
Lần cậu về nhà ăn cơm gần nhất là một tháng trước, cậu và mẹ cậu chia tay không vui vẻ gì.
Tất cả chỉ vì cậu ăn cơm xong phải đi ngay, mẹ cậu trách cậu sao vô tâm quá.
“Trước kia con có phải đứa trẻ như vậy đâu, sao bây giờ lại thành cái nết này rồi?” Mẹ cậu nghiêm mặt, “Một năm nay con về nhà được mấy lần? Rốt cuộc con có coi nơi này là nhà con không? Con nhìn em gái con đi, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, đi đâu chơi cũng báo cáo với bố mẹ trước, chưa bao giờ khiến bố mẹ phải nhọc lòng, sao con không học tập em gái mình chút nào hết vậy?”
Cậu hờ hững lắng nghe, mẹ cậu đã quên lần trước Lý Diệu Diệu bị bắt quả tang ôm một nam sinh ở ngã tư, bị bố dượng mắng cả đêm.
Trong lòng cậu rất rõ, không phải cậu thua kém gì Lý Diệu Diệu, mà là đối với mẹ, địa vị của cậu còn kém xa con gái của bố dượng.
Giọng bà càng lúc càng lớn, “Còn chưa trưởng thành đã dọn ra ngoài ở, con nói xem, đối tác làm ăn của bố con sẽ nghĩ thế nào về bố con đây?”
Lại là “bố”.
Như có một chậu nước dội thẳng vào lòng, trái tim Khương Dã dần dần chùng xuống.
Hóa ra bà giận không phải vì con trai không thân với gia đình, mà là sợ người ta đồn bố dượng không thương con riêng của vợ.
Bà còn định nói gì nữa, Khương Dã im lặng nãy giờ đột nhiên cất lời: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu.”
Bà sửng sốt, hỏi: “Chuyện gì?”
Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà, hỏi: “Con học lớp mấy, mẹ biết không?”
Mẹ cậu lập tức á khẩu, hồi thì “hai” hồi thì “ba”, mãi lâu sau vẫn không đưa ra được đáp án xác định.
Lý Diệu Diệu đứng im re bên cạnh ngơ ngác nói: “Mẹ à không phải chứ? Mẹ không biết anh học lớp mấy sao?”
Bà xấu hổ nói: “Gần đây mẹ bận quá, có cái dự án mà làm mấy năm liền không xong.
Lần nào mẹ về cũng tặng quà cho con mà, sao lại quên con được chứ?”
Cậu đứng dậy, đi lên phòng của mình.
Một lúc lâu sau cậu ôm một chồng hộp quay trở lại, đặt chúng ở trước mặt mẹ, chỉ vào từng món một cho bà nhìn, “Đây là quà lần trước mẹ tặng cho con, cũng là mô hình Gundam.
Lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba, toàn là những món quà giống nhau.
Mẹ à, mỗi lần mẹ đưa quà cho con, chúng đều y hệt nhau.”
Bà sượng trân tại chỗ, lắp bắp không biết nói gì cho phải.
Khương Dã đứng đó hồi lâu, chờ bà nói một câu “Xin lỗi”, nhưng cuối cùng bà chẳng buông lấy một chữ.
Thật ra cậu cũng không hi vọng xa vời gì nhiều, chỉ cần mẹ xin lỗi, biết đâu cậu hục hặc mấy ngày thôi rồi sẽ bỏ qua cho bà.
Bọn họ là máu mủ ruột rà, dù sao thì cậu cũng đâu thể oán giận bà cả một đời được.
Thế nhưng bà chưa bao giờ nói câu xin lỗi, luôn luôn tỏ vẻ “Mẹ có chuyện khó xử, con phải hiểu cho mẹ chứ”.
“Mẹ đang bận một dự án lớn”, “khảo cổ có phát hiện mới”, cậu gần như có thể đoán được những lời bà ấy sắp nói.
Quả nhiên, bà cất lời: “Mẹ có nỗi khổ riêng, dự án của mẹ đang đến thời điểm mấu chốt…”
Trái tim cậu như thể bị kim đâm vào, khiến cậu khó chịu đến mức không thở nổi.
Cậu ghét bản thân mình đã quá hiểu bà ấy, suy đoán càng chính xác thì lại càng đau lòng.
Cậu ngắt ngang lời bà, “Không cần phải nói nữa, sau này mỗi tháng con sẽ về nhà một lần, bữa cơm hôm nay ăn vậy thôi, con đi đây.”
Cậu cầm lấy cặp sách, đứng dậy và rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Tối hôm ấy cậu không bắt được xe, đành cuốc bộ đi vào con đường lớn ở trong rừng, gió đêm thổi buốt hai má cậu.
Không ai đuổi theo, càng không có ai nhắn tin cho cậu.
Mẹ cậu thậm chí còn quên mất nhà mình ở vùng ngoại ô hẻo lánh, buổi tối hoàn toàn không có chiếc taxi nào chạy qua.
Xung quanh đều là nhà giàu có tài xế riêng, xe cao tốc cũng sẽ không nhận đơn đến đây.
Bà quan tâm đến thể diện, thành tựu, bố dượng, quan tâm đến rất rất nhiều thứ, chỉ duy không quan tâm đến cậu.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt đột nhiên nhắn tin tới: 【 Anh đang ở đâu ý? 】
Argos: 【 Làm sao thế? 】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Số bước chân của anh trên Wechat* đột nhiên tăng vèo vèo, chả lẽ anh chạy bộ buổi đêm à?】
(*) Một tính năng đếm số bước chân của người dùng trên Wechat, có thể chia sẻ với bạn bè.
Argos: 【 Ừ, chạy đêm.】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【Đừng có xạo, trước đấy anh bảo tối nay không có thời gian online, có phải là về nhà ăn bữa cơm xong lại ầm ĩ khó chịu với gia đình rồi đúng không?】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Gửi địa chỉ cho bé đi.
】
Argos: 【? 】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【 Yên tâm, bé không từ trên trời giáng xuống trước mặt anh đâu.
】
Cậu gửi định vị qua Wechat, nửa tiếng sau, một chiếc xe dừng trước mặt cậu, Ma Nữ gọi cho cậu một chiếc xe riêng.
Cậu đứng ở ven đường do dự một lát, rồi xách cặp lên xe.
Tài xế lịch sự hỏi điểm đến của cậu, cậu báo địa chỉ căn hộ, sau đó cúi đầu gõ chữ.
Argos: 【 Cảm ơn.
】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt:【 Chỉ có cám ơn thôi á