“Có ai không?” Cửa chống trộm bị gõ vang, “Cơm hộp anh đặt tới rồi đây.”
Cận Phi Trạch bị che miệng, không thể nói chuyện, chỉ có thể giơ di động lên cho Khương Dã xem, là giao diện app đặt đồ ăn Mỹ Đoàn, Cận Phi Trạch order một phần súp xương ống, trên bản đồ hiển thị shipper chỉ cách họ có 5 mét.
*Súp xương ống
Người đứng bên ngoài thực sự là anh shipper giao cơm hộp.
Lý Diệu Diệu vỗ ngực mấy cái rồi thở phào một hơi.
Nhỏ sợ tới mức vã cả mồ hôi lạnh.
“Có ai không? Có ai không?” Anh shipper vẫn đang kêu cửa.
Khương Dã buông tay ra.
Cận Phi Trạch nói: “Anh đặt ở cửa giúp em ạ, cảm ơn anh.”
Lý Diệu Diệu nói: “Được rồi, mở cửa ra lấy cơm hộp đi.”
“Khoan đã.” Khương Dã móc di động ra, mở máy lên, “Người thuê trước của căn hộ tôi có lắp mắt mèo thông minh, có thể theo dõi hành lang trực tuyến qua app, chúng ta xem thử rồi tính.”
Cậu mở app lên, Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu cùng thò đầu qua nhìn.
Giao diện giám sát xuất hiện hình ảnh hành lang, đèn cảm ứng không bật, hành lang tối om.
Khương Dã chuyển thành chế độ hồng ngoại (nhìn đêm), màn hình giám sát được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu xanh lục u ám, có một bầu không khí thật quỷ dị.
Khương Dã điều chỉnh góc độ camera của mắt mèo, trái phải – trên dưới – khi hình ảnh ngừng lại, cả ba người đều lâm vào trầm mặc.
Họ nhìn thấy trên trần nhà có một bóng người đen thùi nằm bò như con nhện.
Bóng người kia vẫn không nhúc nhích, đầu của nó dán sát vào cửa nhà Cận Phi Trạch.
Nếu họ mở cửa ra sẽ trực tiếp đối diện với cái bản mặt đang treo ngược ấy.
Dường như thứ đó phát hiện ra ánh đèn của mắt mèo thông minh đang sáng lên nên chậm rãi xoay cái đầu qua.
Góc độ xoay đầu của nó cực rộng, nếu là người bình thường thì ắt hẳn đã đầu lìa khỏi cổ.
Hình ảnh trên di động chợt lóe lên, bản mặt dị dạng của thứ kia được phóng to gấp N lần trên màn hình.
Trong đêm tối, đôi mắt màu xanh lục âm u của nó lóe sáng, với một ác ý nói không nên lời.
“Mở cửa ra, cho tôi vào đi.”
“Mở cửa ra, cho tôi vào đi.”
“Mở cửa ra, cho tôi vào đi.”
Khương Dã nói: “Muốn tao mở cửa cũng được thôi.
Nói cho tao biết mẹ tao đang ở đâu?”
Cậu có cảm giác chỉ số thông minh của thứ này không được cao cho lắm, có khi còn lừa được nó.
Bên ngoài im phăng phắc, bọn họ đợi một hồi mà thứ đó vẫn không trả lời.
Bọn họ theo dõi video giám sát, trong màn hình đã không còn bóng người.
Có vẻ như thứ kia đã đi rồi, nhưng trước cửa nhà Cận Phi Trạch lại có một món đồ gì đó.
Gói hàng vuông vắn, trông như hộp chuyển phát nhanh, nhìn hình dáng không giống món súp xương ống của Cận Phi Trạch.
Khương Dã nhíu mày tắt app đi.
Cậu tiện tay nhấn mở Wechat, Ma Nữ vẫn không trả lời tin nhắn.
Cậu mở khung chat của mình và mẹ, tin nhắn cuối cùng vẫn là tin hôm trước, mẹ cậu bảo cậu nhanh chóng gọi điện lại cho bà.
Khương Dã cảm thấy bất an, rốt cuộc mẹ cậu đã đi đâu? Liệu bà còn sống chứ?
Cận Phi Trạch mỉm cười nói: “Vừa rồi sợ thật đấy, dọa tớ hết cả hồn.”
Hắn vừa nói những lời này vừa cười tủm tỉm, trông chẳng giống bị dọa sợ tẹo nào.
Lý Diệu Diệu áy náy nói: “Thật sự xin lỗi đàn anh nha, bọn em không cố ý gây phiền phức cho anh đâu, nhưng thực sự là cùng đường rồi.”
Cận Phi Trạch lắc đầu: “Chẳng sao cả, anh thực sự rất thích giúp Khương Dã đó.”
Lý Diệu Diệu liếc Khương Dã như là đang oán trách, khẽ giọng bảo: “Anh xem bạn cùng bàn của anh tốt chưa kìa, anh đừng có mà lúc nào cũng cự tuyệt người ta nữa.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Có muốn lấy đồ bên ngoài vào không?”
“Sáng mai rồi hãy lấy.” Khương Dã tắt điện thoại rồi nói.
Cậu cứ cảm thấy rằng ma quỷ sẽ không dám tác oai tác quái giữa thanh thiên bạch nhật.
Khương Dã và Lý Diệu Diệu đi vào nhà, căn hộ rộng 50 mét vuông được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong thùng rác chứa cái áo len trắng của Cận Phi Trạch bị dính máu, hắn không giặt, cứ thế thẳng tay vứt luôn.
Cái áo này là kiểu áo mùa đông mới nhất của Prada, ít nhất cũng mấy nghìn đô.
Cận Phi Trạch nói vứt là vứt, có thể thấy tiền bạc với hắn mà nói chẳng là cái thá gì cả.
Nếu đã không thiếu tiền, mắc cái gì phải sống ở nơi rách nát thế này?
Trong nhà không có bàn ăn, sát tường bày kệ sách, bên trên có rất nhiều sách y học giải phẫu cơ thể người được xếp ngay ngắn.
Khá bắt mắt là chiếc tủ đông trong phòng khách, bên trong chất đầy que kem đủ mùi vị.
Khương Dã quét mắt, nhiều nhất là kem vị sơn trà.
Lý Diệu Diệu vô cùng ngạc nhiên: “Đàn anh ơi, mùa đông mà anh còn ăn kem que á?”
Cận Phi Trạch nói: “Anh thích đồ ngọt, hồi nhỏ bố không cho anh ăn nên giờ định ăn cho đã ghiền.
Hai người muốn ăn không? Cứ tự nhiên nhé.”
Lý Diệu Diệu lấy một que kem, Khương Dã tỉnh bơ lật tầng dưới cùng của tủ đông lên, xác nhận tất cả đều là kem que, lại còn đông cứng ngắc, chứng tỏ chúng nó vẫn luôn được chứa trong cái tủ đông này.
Vậy là cái tủ đông này không có chỗ đựng xác chết.
Có lẽ Lý Diệu Diệu nói không sai, đúng là cậu quá đa nghi, Cận Phi Trạch chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường thích ăn kem que và vô cùng yêu thích y học mà thôi.
Cận Phi Trạch lấy một ít kem que ra, chừa chỗ để bỏ túi da rắn vào.
“Rước thêm phiền phức cho cậu rồi, số kem que còn lại có còn ăn được không?” Khương Dã hỏi.
Cận Phi Trạch cười lắc đầu, “Có sao đâu, chờ xử lý xong đống xác chết thì tớ vứt tủ đông này đi, mua cái mới là được.”
Khương Dã nói: “Để tôi trả tiền tủ đông cho cậu.”
Kế tiếp phải xử lý xác chết này thế nào vẫn là vấn đề, Khương Dã thấy nhức cái đầu.
Cậu mở app mắt mèo thông minh ra, mắt mèo chụp được hình ảnh quái dị của anh shipper nằm sấp trên trần nhà vừa rồi, chắc có thể làm chứng cứ cho cậu đi báo án.
Dường như Cận Phi Trạch đoán được suy nghĩ của cậu, nói: “Ngày mai tớ đi với cậu tới đồn cảnh sát báo án, tớ cũng được xem như là nhân chứng nhỉ? Dù cảnh sát không tin xác chết không đầu, nhưng mẹ cậu bị mất tích là sự thật, vậy cũng có thể báo án mất tích.”
Khương Dã gật gù, đoạn cụp mắt nhìn cái túi da rắn kia, trong lòng cậu rất nặng nề.
Cậu luôn suy nghĩ đến điều tồi tệ nhất, mọi việc phát triển đến nước này rồi, mẹ cậu có bao nhiêu khả năng sống sót? Cậu một mực rời xa mẹ mình,