Dường như Lý Diệu Diệu nghĩ tới điều gì đó, hai mắt bắt đầu ầng ậc nước, “Anh ơi, có khi nào trong hộp chuyển phát nhanh này là đầu của mẹ mình không.”
Khương Dã cũng có suy đoán này, song cậu lại lắc đầu, nói: “Không, rất có thể là cái bẫy dụ chúng ta ra ngoài.”
Khương Dã hạ quyết tâm không ra ngoài, mọi chuyện chờ đến hừng đông rồi tính tiếp.
Tiếng huýt sáo trầm thấp vang lên liên tục, cả ba đều ngủ không được nên trùm chăn bông ngồi ở phòng khách.
Khương Dã cảm thấy giai điệu huýt sáo này rất quen thuộc, chắc chắn là cậu đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Cậu nhắm mắt lại, cố hết sức hồi tưởng.
Đương lúc một ý nghĩa mơ hồ chợt thoáng qua, bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa rất mạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, khiến cậu đánh mất manh mối quan trọng này.
“Bạn học Khương Dã có trong đó không?” Một giọng nam vang lên ngoài cửa, “Tôi là Trương Dương ở Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh Sát thành phố Thâm Quyến, tối muộn rồi mà còn làm phiền cậu, nhưng có một vụ án muốn cậu phối hợp điều tra.”
—
Năm tiếng trước, chi cục Cảnh Sát thành phố Thâm Quyến.
Thẩm Đạc dưới sự dẫn dắt của Trương Dương – đội trưởng đội Điều tra Hình sự trực thuộc chi cục Cảnh sát thành phố Thâm Quyến – đi đến phòng pháp y, phía sau anh ta là một đoàn người hùng hậu, ai nấy đều mặc tây trang chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị như một tấm ván sắt.
Họ đi ngang qua văn phòng cảnh sát hình sự, nên đã thu hút sự chú ý của những cảnh sát thức trắng đêm để tra án.
Thẩm Đạc nhìn thẳng phía trước, vào hành lang đi thẳng đến phòng pháp y.
“Kết quả giám định pháp y đã có.” Trương Dương đưa tài liệu cho Thẩm Đạc, “Phần cổ không có vết thương khác, hung khí là rìu.
Bốn ngày trước có ông lão câu cá phát hiện ra thi thể này, ông ta phát bệnh tim, giờ đang nằm viện.
Hơn nữa tính đến hôm nay thì thời gian tử vong của đứa nhỏ này đã hơn một tuần và bị vùi dưới đất ít nhất cũng năm ngày.”
Họ vào phòng pháp y, một xác chết không đầu đã thối rữa nằm trên mặt bàn đựng xác.
Trong phòng tràn ngập mùi hôi thối khó tả, điều tra viên phía sau Thẩm Đạc nhìn thấy xác chết không đầu thì như gặp phải kẻ địch mạnh, có vài người còn đưa tay ra sau thắt lưng.
Thẩm Đạc không mang khẩu trang, bèn cướp của một cấp dưới đeo lên mặt, tiếp tục nói chuyện với Trương Dương: “Thân phận của người chết.”
“Một học sinh lớp 10/A trường cấp 2 Dục Dương, tên là Lưu Bội.”
“Thế đầu đâu?”
“Đến nay vẫn chưa tìm thấy.”
Trương Dương đưa tư liệu về người chết cho Thẩm Đạc, trên đó có dán ảnh chụp căn cước của cô bé lúc còn sống, là một người con gái có ngoại hình tươi tắn.
Thẩm Đạc quan sát bức ảnh một hồi, gật đầu nói: “Đúng là cô bé này rồi.”
Nhìn vẻ mặt của anh ta giống như trước đây đã từng gặp cô vậy.
Trương Dương tò mò hỏi: “Thầy Thẩm, anh biết cô bé này à?”
Thẩm Đạc nở nụ cười nhã nhặn: “Thi thể này do chúng tôi toàn quyền tiếp quản.” Anh ta ra hiệu cho cấp dưới ở phía sau, “Tiểu Lưu, bàn giao thủ tục với anh Trương đi.
Niêm phong tất cả tài liệu, bọc xác lại rồi chuyển đến chỗ của chúng ta.”
Nhận được lệnh, các điều tra viên nhanh chóng lấy túi đựng xác ra bọc thi thể không đầu lại, còn dùng dây trói quấn chắc nhiều vòng.
Trương Dương cảm thấy rất lạ, cách thức quấn bọc này gần như là bó xác chết thành cái bánh chưng.
Nhìn tác phong chặt chẽ và cẩn thận của bọn họ cứ như rằng thi thể này sẽ có khả năng vùng dậy vậy.
Người đàn ông tên Thẩm Đạc trước mặt đeo một chiếc kính gọng vàng, thoạt nhìn nho nhã yếu ớt, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ tựa sắt đá.
“Không được, cái này không hợp quy trình, các anh không được phép mang thi thể đi.
Các anh nghiên cứu sinh vật, chỉ có thể hỗ trợ chúng tôi tra án mà thôi!” Trương Dương nói.
“Thi thể của Lưu Bội ở trong cục bao nhiêu ngày rồi?” Thẩm Đạc hỏi một câu chẳng rõ đầu đuôi.
“Hai ngày.” Trương Dương đáp.
“Buổi tối kho lạnh trữ đông thi thể sẽ khóa cửa lại đúng không?” Thẩm Đạc lại hỏi.
“Tất nhiên!” Trương Dương trả lời.
“Vậy thì văn phòng các anh cách âm khá tốt đấy, không như chỗ bọn tôi, lãnh đạo nghỉ trưa ngáy o o, tôi cách hai lớp tường vẫn còn nghe thấy.” Thẩm Đạc cười nói.
Trương Dương hoang mang: “Thầy Thẩm, tôi không hiểu anh nói gì cả.”
“Tin tôi đi, các anh không thầu nổi vụ này đâu.
Ngày mai giấy tờ sẽ được gửi đến, cục trưởng của các anh còn đang ngủ, chờ ông ấy dậy sẽ có người gọi điện thoại cho ông ấy, sau đó ông ấy sẽ nói với anh rằng vụ án này lập tức niêm phong, toàn bộ vật chứng sẽ chuyển giao cho chúng tôi nghiên cứu.
Tuy ngày mai hồ sơ mới gửi đi, nhưng thi thể này tuyệt đối không thể lưu trữ ở đây.
Tiện đây, hai ngày trước tôi có quay một video, cho anh xem, anh xem xong sẽ không tranh cãi với tôi nữa.”
Thẩm Đạc móc di động ra, mở một đoạn video cho Trương Dương xem.
Nó được tải về từ nền tảng Toshu, bên trong là một chị gái blogger ẩm thực xinh đẹp đang livestream ghé thăm tại cửa hàng.
Trương Dương công chính liêm minh: “Tôi sẽ không vì anh cho tôi xem người đẹp mà châm chước cho anh đâu, hơn nữa tôi đã follow người đẹp này rồi.”
“…” Thẩm Đạc nói, “Tôi không bảo anh xem chị gái đó.”
Trương Dương nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó tiếp tục xem video.
Hắn biết con đường mà chị gái này đang live, chính là con phố ngay trước trường trung học Dục Dương, mỗi khi vào học hay tan trường đều chật kín như nêm cối, ngày nào hắn đưa con gái đi học cũng rất mệt mỏi.
Vì sao Thẩm Đạc lại muốn hắn xem con phố này? Rất nhanh hắn đã có đáp án.
Chị gái nọ tự quay video ngay trên đường lớn vừa khéo quay được hai người ở trạm xe buýt bên kia đường.
Một nam sinh đeo túi vải màu đen có dáng người cao gầy, thần sắc lạnh lùng, tạo cảm giác người lạ chớ gần.
Một người khác là con gái, mặc đồng phục màu xanh lam, sắc mặt thẹn thùng.
Hắn nheo mắt nhìn kỹ, chợt hãi hùng nhận ra cô bé này là Lưu Bội.
Sao có thể chứ? Lưu Bội rõ là đã chết rồi.
Lúc video này được quay, xác của cô bé còn đang nằm ở kho đông lạnh xác chết thuộc Trung tâm Pháp Y.
Thẩm Đạc đẩy gọng kính nói: “Vừa rồi anh nói với tôi thời gian Lưu Bội đã chết hơn một tuần.”
“Đúng thế…” Trương Dương hoảng hốt cực độ, hắn nhìn lại một lần, xác nhận mình không hề nhìn nhầm: “Có khi nào video này đã được xử lý lại không? AI đổi đầu chăng?”
“Tôi có thể gửi video cho anh, anh yêu cầu tổ kỹ thuật làm giám định sẽ biết ngay có phải là AI đổi đầu không.” Thẩm Đạc vỗ bả vai Trương Dương: “Anh giúp tôi điều tra thân phận của cậu nam sinh nói chuyện với Lưu Bội, tôi muốn biết hiện giờ cậu ấy đang ở đâu.”
“Không cần tìm, tôi biết.” Trương Dương nói: “Cậu ấy là bạn cùng lớp với bé con nhà tôi, lớp 12/B trường trung học Dục Dương, tên là Khương Dã.
Học sinh đẹp trai, không lo học hành đàng hoàng chỉ lo yêu sớm, có bạn gái ngoài trường.
Lúc con bé nhà tôi biết cậu ta có bạn gái đã khóc hết cả đêm đấy.”
“Lớp 12/B, hình như tôi chưa gặp qua bạn nhỏ kia.” Thẩm Đạc cười cười hỏi: “Gần đây trong cục có nhận được vụ báo án kỳ lạ nào không?”
“Tuần trước có đoàn du lịch leo núi Mã Loan bị mất tích, cho đến nay vẫn chưa tìm được.”
Thẩm Đạc tiếp tục hỏi: “Còn vụ nào khác nữa không? Có kiểu nào mà vừa nghe là thấy không tin được, siêu nhiên, không khoa học, giống như báo án giả ấy.”
Trương Dương lắc đầu nói: “Tôi đi hỏi đồng chí bên tổng đài báo án 110 giúp anh nhé.”
Hắn gọi điện thoại, sau khi nói vài câu thì quay đầu lại bảo: “Không có vụ nào đặc biệt, nhưng đêm nay có một cuộc gọi đến, nhưng không có tiếng, gọi lại thì không được, cũng không truy ra được tín hiệu di động.”
Thẩm Đạc nói: “Kiểm tra xem là số của ai.”
Trương Dương truyền đạt lại thắc mắc của anh ta, sau khi nghe xong câu trả lời của quầy dịch vụ, vẻ mặt Trương Dương vô cùng ngạc nhiên.
“Là Khương Dã.”
—
Lúc này, ở căn chung cư cũ.
Lý Diệu Diệu buồn ngủ hiu hiu lập tức tỉnh như sáo.
“Quỷ lại tới nữa rồi!”
Khương Dã đi đến cạnh cửa, hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Trương Dương nói: “Khương Dã, bốn tiếng trước cậu gọi điện báo cảnh sát nhưng lại không lên tiếng.
Chúng tôi nghi ngờ cậu bị bắt làm con tin nên không thể gọi cảnh sát.
Chúng tôi đã lần theo tín hiệu điện thoại của cậu, nhưng di động của cậu vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Chúng tôi rất lo lắng cho sự an nguy của cậu nên liên tục gọi lại.
Mãi cho đến nửa tiếng trước, điện thoại của cậu được bật lên và tín hiệu cho thấy cậu đang ở đây.”
“Làm sao chứng minh được các anh là người của Cục Cảnh sát?” Lý Diệu Diệu lớn tiếng hỏi.
Trương Dương đáp: “Cậu mở cửa đi, tôi cho cậu xem giấy tờ chứng minh.”
Lý Diệu Diệu khôn hơn rồi, vội thì thầm với Khương Dã: “Không thể tin được, lại lừa bọn mình mở cửa đấy.”
Một giọng nam xa lạ khác cất tiếng: “Bạn học Khương, chiếc hộp chuyển phát ở cửa này liên tục phát ra âm thanh lạ.
Chúng tôi nghi ngờ đây là bom của phần tử khủng bố, xin lỗi, chúng tôi cần phải mở ra để kiểm tra xem.”
Không chờ Khương Dã kịp trả lời, cậu đã nghe thấy tiếng ngoài kia mở kiện hàng.
Khương Dã mở giao diện theo dõi trên điện thoại mình ra, ngoài hành lang có bảy người và chỉ có một người trong số họ mặc cảnh phục, đoán chừng là người cảnh sát đã nói chuyện trước đó.
Có hai người đeo mặt nạ bảo hộ trong suốt, tay xỏ găng da.
Hai người đấy đang cẩn thận từng li từng tí một để cắt mở kiện hàng, phía sau họ vài bước là một người đàn ông cao gầy, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ của phần tử trí thức cấp cao.
Gã đàn ông này hiển nhiên là người đứng đầu của đội này, hai người đàn ông còn lại đứng ở hai bên trái phải của anh ta trong tư thế bảo vệ.
Bọn họ biết có thứ gì đó nguy hiểm trong hộp, nhưng chắc chắn không phải là bom.
Nếu cho rằng bên trong là bom, thì bọn họ không nên là người gỡ, mà phải là đội xử lý rà phá bom mìn.
“Anh cảnh sát, trước các anh đã có kẻ nào đấy giả làm người giao hàng để lừa bọn tôi mở cửa.” Khương Dã hít sâu một hơi rồi nói, “Anh phải cho tôi một lý do để tin anh.”
Thẩm Đạc bật cười, vỗ vỗ bả vai Trương Dương: “Để tôi nói chuyện với