Một tháng...
Hai tháng...
Rồi ba tháng...
Cô cứ như vậy bị nhốt trong Khôn Ninh Cung lạnh lẽo này.
Tuy không ai dám đối xử tệ bạc với cô nhưng thà đừng cho cô hy vọng còn hơn như vậy.
Cô ngày ngày ngồi thẫn thờ trước trước, chỉ khác nơi ở còn cuộc sống của cô không khác gì so với lúc làm thái tử phi.
Có khi còn tệ hơn.
"Hoàng hậu nương nương cát tường.
Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." con vẹt mỗi khi thấy người đi qua thì đều kêu lên
Cô thấy con vẹt đó, rõ ràng thuộc về bầu trời nhưng lại bị xích ở nơi đây.
Cô tháo đi xích trên chân nó mang nó ra ngoài mà thả đi.
"Hoàng hậu nương nương, đó là vật ngự ban đó." Cảnh Luân cuống quýt nói
"Vậy thì đã sao." cô đáp một cách lạnh nhạt rồi quay vào trong
"Nương nương cho dù hoàng thượng không tới, người cũng không nên làm vậy." Cầm Liên nói nhỏ
"Hắn cướp nhi tử của ta thì được, ta chỉ thả một con chim về trời cũng không được?"
"Nương nương..."
"Thư ta bảo người gửi về cho phụ thân sao đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm?"
"Có lẽ là do tộc trưởng di chuyển nhiều chăng."
"Cũng phải.
Ta muốn xuất cung một chuyến."
"Người không phải là tính đi..."
"Ta đương nhiên không chạy về Mông Cổ.
Chỉ muốn ra ngoài một chút.
Ta đã suy nghĩ rất kĩ về lười người nói, có lẽ ta cũng nên chấp nhận thôi.
An phận thủ thường làm hoàng hậu Triệu Quốc." nghe cô nói vậy, Cầm Liên cũng không nói thêm gì nữa
Tối hôm đó, Vu Diệp lại đưa cô xuất cung giải khuây.
"Sao Minh Bội Quán lại đóng cửa rồi?" cô nhìn quán rượu thân thuộc nay đóng cửa lặng thinh mà nói một cách ủ rũ
"Hai người đó, bị nhốt trong cung lâu quá rồi." một giọng nói phát ra từ sau, là Quách Nghĩa Thanh
"Thanh ca!"
"Tiểu muội muội lâu lắm rồi không gặp, muội ốm đi nhiều rồi đó."
"Thanh ca, chuyện này là sao?" Vu Diệp hỏi
"Hơn nửa năm trước Minh Bội Quán bị cướp, may mắn là không ai bị thương.
Nhưng sau hôm đó ta có đi đâu cũng không tìm được Bội Sam.
Nơi này cũng luôn để như vậy."
"Bội Sam mất tích sao?" cô hỏi
"Không phải.
Bội Sam có để lại một lá thư cho ta nhưng chỉ nói đơn giản cô ấy có việc không thể ở đây nữa.
Cũng nói ta không cần phải đi tìm cô ấy.
Cửa tiệm này giờ nói là của ta cũng không quá đáng."
"Tiếc thật." cô nhìn lên biển hiệu quán rượu thân thuộc với mình lâu nay mà nói
"Tiểu muội muội, muốn ra ngoài thành chơi không?"
"Giờ ra ngoài thành e là không tiện." Vu Diệp nhanh chóng đáp
"Yên tâm đi.
Ta là Quách tướng quân, ai dám cản chứ."
"Vậy được.
Ta giao muội ấy cho huynh, ta đợi hai người ở đây." Vu Diệp nói rồi đi vào Minh Bội Quán
"Muội xem cái tính cách của A Diệp kìa.
Chúng ta cũng đi thôi."
"Đi bằng gì?"
"Bằng ngựa chứ bằng gì."
"Người không biết thân phận của ta thì sẽ nghĩ huynh sắp thành thân người biết thân phận của ta thì càng không ổn.
Không thể đi ngựa được."
"Vậy để ta lấy xe ngựa đưa muội đi."
"Được."
Cô ngồi trong xe ngựa còn Quách Nghĩa Thanh tự mình đánh ngựa.
Bọn cô rời khỏi kinh thành an toàn thì cô mới chui ra khỏi xe, ngồi bên ngoài ngắm cảnh đêm.
"Cảnh đêm ngoài thành với trong cung thật sự khác biệt quá lớn rồi." cô không kìm được mà cảm thán
"Tiểu muội muội, ta gọi muội một tiếng tiểu muội muội.
Muội cũng đừng làm khó ta vậy chứ." Quách Nghĩa Thanh cười nói cũng khiến cô bật cười
"Ý muội là khung cảnh trong phủ không bằng khung cảnh ngoài thành này.
Đúng là không uổng công ra ngoài đi dạo một chuyến."
"Nói vậy còn nghe được...!Ta lại sắp phải ra biên cương rồi."
"....Đột ngột vậy? Không phải huynh mới về sao? Ta nghe tin đó mới đòi ra ngoài đi chơi."
"Phụ thân ta sức khoẻ không tốt.
Có lẽ sắp tới ta sẽ thay phụ thân trấn thủ biên cương."
"Như vậy cũng tốt.
Huynh cũng sắp được đoàn tụ với Quách đại nhân rồi."
"Chính vì vậy nên hôm nay dẫn muội tới một nơi." Quách Nghĩa Thanh nói rồi thúc ngựa đi nhanh hơn
Xe ngựa chạy một lúc thì đến bên một hồ nước.
"Đây là đâu..."
"Suỵt.
Muội nhìn xem."
Khung cảnh đêm tối mịt yên ắng, tĩnh lặng ban nãy giờ đây bắt đầu trở nên lung linh, huyền ảo hơn bao giờ hết.
Hàng ngàn con đom đóm bay lượn trước mắt khiến hai mắt cô sáng lên, theo bản năng mà đi lại gần hơn ngắm nhìn lên bầu trời.
"Đã rất lâu rồi muội không nhìn thấy đom đóm.
Có lẽ là từ lúc rời khỏi Mông Cổ rồi."
"Sau này muội thích, hàng ngày ta sẽ đi bắt đom đóm để A Diệp mang vào cung cho muội.
Gì chứ mấy con này đơn giản."
"Cứ thích chọc muội.
Huynh giỏi thì bắt luôn đi."
"Ai thèm chọc muội.
Ta là quân tử tất nhiên nói được làm được.
Hôm nay ta không chỉ làm đèn đom đóm cho muội, còn bắt cho muội một ngàn con đom đóm."
"Một ngàn? Đủ không đó?"
"Không đủ rồi cũng đủ.
Ta nghe nói một ngàn con đom đóm có thể đổi được một điều ước."
"Thật sao?"
"Ta giống kẻ đi lười gạt lắm hả?" Quách Nghĩa Thanh cười đáp rồi nhanh chóng bắt cho cô từng con từng con đom đóm một
Đến khi không còn con nào để bắt, Quách Nghĩa Thanh mới dừng lại.
Trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Hôm nay mới bắt được một trăm mười bốn con.
Vẫn còn tám trăm tám mươi sáu con.
Từ từ ta sẽ bắt cho muội."
"Được rồi.
Hôm nay như vậy cũng quá nhiều rồi.
Xem huynh kìa." cô vừa nói vừa lấy khăn tay thấm lấy từng giọt mồ hôi trên trán Quách Nghĩa Thanh
"....Nếu muội thật sự là Tiểu Quế thì tốt biết mấy." Quách Nghĩa Thanh lẩm bẩm
"Hả?"
"Ta nói là khăn tay bẩn rồi.
Ta giặt xong sẽ trả lại cho muội."
"Vậy cũng được.
Cũng muộn rồi, quay về thôi.
Ngày mai huynh còn lên đường nữa." cô nói rồi vui vẻ cầm chiếc đèn toàn đom đóm lên xe ngựa
Chiếc xe ngựa lại quay về kinh thành nhưng thay vì nghe tiếng binh lính cung kính với Quách Nghĩa Thanh thì lại là một khoảng không tĩnh lặng.
Xe ngựa cũng dừng lại.
"Thanh ca, có chuyện gì vậy?" cô hỏi nhỏ nhưng không nghe tiếng phản hồi lại mà thay vào đó là giọng nói lạnh lẽo
"BẮT LẤY HẮN!"
"TA LÀ QUÁCH TƯỚNG QUÂN.
AI DÁM!"
Cô nghe tiếng động thì hơi hé cửa xe ra.
Cổng thành đóng chặt bên trên dày đặc các binh lính đang đứng gác tay cầm sẵn cung, xung quanh cũng có binh sĩ tay cầm khiên tay cầm kiếm.
"Quách Nghĩa Thanh.
Nếu trẫm muốn bắt ngươi thì sao?" giọng nói lạnh lùng kia là Triệu Minh Triết, đứng trên thành lầu mà nói xuống
Quách Nghĩa Thanh như đơ tại chỗ, lập tức bị binh lính bắt giữ.
"Hoàng thượng minh xét, thần không biết bản thân đã làm sai ở đâu."
"Ngươi có trăm sai ngàn sai nhưng là trung thần của trẫm, là anh tài của Triệu Quốc.
Trẫm cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng ngươi lại dám bắt cóc hoàng hậu của trẫm! ĐÁNG CHẾT!" Triệu Minh Triết nói câu này khiến cô không nhịn được mà lao ra khỏi xe ngựa
"BỔN CUNG BỊ BẮT CÓC KHI NÀO!"
"Hoàng hậu nương nương, xin theo chúng thần hồi cung." một tên binh lính nói
"Thả Quách tướng quân ra trước." cô nói vọng lên nhìn thẳng vào Triệu Minh Triết cao cao tại thượng kia
"Tất cả nghe lệnh.
Bắt giữ Quách Nghĩa Thanh và Vu Diệp về cung thẩm tra.
Ai dám cản trở, giết!" Triệu Minh Triết nói xong liền xoay người đi
"TRIỆU MINH TRIẾT.
NGƯỜI ĐIÊN RỒI!"
"Hoàng hậu nương nương, xin người đừng chọc giận hoàng thượng cũng đừng làm khó chúng thần.
Người hãy theo chúng thần hồi cung." một tên binh lính lại lên tiếng
Cô nhìn theo bóng lưng của Quách Nghĩa Thanh bị giải đi trong sự bất lực của bản thân.
Cô cũng đành hồi cung.
Ngay khi vào cung, cô liền đến Dưỡng Tâm Điện gặp Triệu Minh Triết.
"Hoàng hậu nương nương, người không thể vào.
Hoàng hậu nương nương, người không thể..." Cảnh Giang vừa nói lớn vừa ngăn cô lại nhưng ngăn không nổi, cô cứ thế đi thẳng vào
Triệu Minh Triết giờ đây lại đang nằm dài trên ghế.
Một bên là Phan Nghệ Giai, bên kia lại là Ngô Thư Nhiễm hầu hạ.
"Người mau thả Quách tướng quân và Vu Diệp ra." cô lập tức nói
"Vu Diệp cấu kết với Quách Nghĩa Thanh bắt cóc hoàng hậu, sao trẫm có thể thả người."
"Người không nói lí lẽ! Rõ ràng là ta xuất cung sao lại thành bị bắt cóc?"
"Hoàng hậu nương nương không bị bắt cóc mà xuất cung như vậy, chẳng phải là đang thừa nhận có tư tình với Quách tướng quân sao."