Gần một tháng trôi qua, cô ở trong Khôn Ninh Cung vẫn không hay biết chuyện gì đã xảy ra ngoài kia.
"Tạ thái y, ngươi có thể ra vào cung.
Bên ngoài kia có chuyện gì xảy ra không?" cô sốt ruột mà hỏi
"Hoàng hậu nương nương, nói về bệnh tình của người trước.
Cơ thể của người tuy khoẻ mạnh nhưng do năm xưa dùng phải xạ hương quá nhiều, lại thêm việc mất đi hài tử.
Bệnh của người thần có thể trị nhưng tâm bệnh thì không thể.
Là thần vô năng thưa nương nương."
"Ngươi là thái y bậc nhất của Triệu Quốc, ngươi còn nói vậy e là số ta sắp tận rồi.
Coi như ngươi thành toàn cho kẻ đèn dầu sắp cạn này đi.
Nói cho ta biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
"...Nương nương...!cho dù thần nói gì cũng xin nương nương nén đau thương...!Quách...!Quách gia âm mưu tạo phản, bị chu di cửu tộc.
Quách tướng quân bị hành hình bành dực, nghe nói đến lúc chết...!Quách tướng quân vẫn lẩm bẩm 886."
Cô lúc này như không tin vào tai mình, ánh mắt hoài nghi đã long lanh lên bởi nước mắt.
Làm sao Quách gia có thể âm mưu tạo phản? Rõ ràng chỉ một chút nữa...!chỉ một chút nữa là Thanh ca đã đoàn tụ với Quách lão tướng quân.
Tại sao lại đoàn viên bằng cách này?
"Nương nương...!còn một chuyện nữa...!là Vu thị vệ..."
"Diệp ca làm sao?"
"Vu thị vệ luôn kêu oan...!hoàng thượng ban cho hành hình mai xơ...!đến lúc chết..."
"NGƯƠI NÓI DỐI.
DIỆP CA SẼ KHÔNG CHẾT.
Huynh ấy sẽ không..." cô chưa nói xong đã bị kích động quá mà ngất đi
Khi cô tỉnh lại, Cầm Liên đã đang ngồi bên cạnh giường cô mà khóc.
Cô mới biết, mọi chuyện không phải mơ.
Nước mắt của cô lúc này không tự chủ được mà rơi xuống.
Vu Diệp không chỉ là thanh mai chúc mã với cô, còn là vị ca ca không thể thay thế trong lòng cô.
Một người muốn cả đời ngao du bốn phương.
Sao lại bị giết ở nơi thâm cung hiểm độc này?...Là cô.
Là cô đẩy hai huynh ấy đến bờ vực này.
Để Triệu Minh Triết có cơ hội ra tay.
"Cầm Nương, chúng ta trốn thôi.
Ta không thể ở đây được nữa."
"Nương nương..."
"Dù có chết ta cũng không muốn chết nơi thâm cung này."
"....Vậy để nô tỳ đi chuẩn bị.
Dù sao cũng cần mang đồ đi đổi ngân lượng mới có thể sống." nghe Cầm Liên nói thế khiến cô như thấy được một tia hy vọng
Ngay trong đêm đó, cô cùng Cầm Liên lấy ngựa chạy trốn khỏi hoàng cung.
Triệu Minh Triết rất nhanh đã biết tin, lập tức phái Bạch Phong dẫn quân đuổi theo.
Dù sống hay chết đều phải đưa cô về.
Cô cưỡi Tiểu Hắc phi như bay trên đường, Cầm Liên cũng cưỡi tuấn mã đi bên cạnh.
Xa xa phía sau là tiếng vó ngựa của binh lính đuổi theo.
Lúc này cô căn bản không nghĩ được gì ngoài việc thúc ngựa như điên mà chạy.
Một ngày rồi hai ngày.
Cả hai cứ chạy thật nhanh.
Dù người cầm cự được nhưng ngựa không cầm cự được.
Cuối cùng vẫn phải nghỉ lại ven một con suối.
"Nương nương, để nô tỳ đi kiếm gì đó ăn."
"Ừm." cô gật đầu xong, Cầm Liên liền cầm túi bạc rời đi
Bấy giờ cô mới thấy y phục mình quá bẩn nên muốn lấy đồ khác ra thay tạm.
Lục trong tủi vải, một phong thư có ấn ký của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm.
"Là thư của phụ thân?" cô không kìm được mà mở ra xem
Hoàng hậu nương nương giờ đây đã không còn là Bác Nhĩ Tề Cát Đặc thị Đức Nhĩ Bí nữa.
Cũng không còn là con gái của bản vương.
Nếu đã gả đến Triệu Quốc thì nên làm tròn bổn phận của mình.
Nhưng ngươi yên tâm, hoàng hậu nương nương vẫn là người của Mông Cổ.
49 tộc Mông Cổ vẫn sẽ phò trợ hoàng hậu nương nương.
Cầm Liên, ngươi tốt nhất là cắt đứt suy nghĩ bướng bỉnh của hoàng hậu đi.
Những dòng chữ này như gi3t chết phần hy vọng cuối cùng trong cô.
Thảo nguyên kia cô không thể trở về nữa rồi.
"Nương nương, người ăn chút màn thầu...!Nương nương..." Cầm Liên nói nhưng khi nhìn thấy lá thư trên tay cô như nghẹn họng lại
"Ta hiểu rồi.
Ta hiểu rồi Cầm Nương.
Người giấu ta lâu như vậy cũng thật vất vả."
"Nương nương..." Cầm Liên còn chưa nói xong thì tiếng vó ngựa từ xa đã truyền lại
"Đi.
Mau đi đi." cô vừa nói vừa kéo Cầm Liên đi lại chỗ tuấn mã
"Còn người?"
"Ta đâu còn nơi nào để đi.
Người đi đi.
Giúp ta một chuyện cuối.
Thả Tiểu Hắc về lại thảo nguyên."
"Nương nương..."
"Ta nói mau đi.
Nếu còn không đi thì cả ta và người đều phải quay về đó.
Mau đi!"
"Nương nương...!người bảo trọng." Cầm Liên tuy không nỡ nhưng vẫn làm theo để thực hiện nguyện vọng cuối của cô, trước khi lên ngựa còn dúi vào tay cô một chiếc túi nhỏ
Cầm Liên cưỡi tuấn mã, tay còn cầm dây cương Tiểu Hắc đi ngày càng xa.
Đồng thời tiếng vó ngựa của nhóm Bạch Phong cũng gần ngay bên cạnh.
"Hoàng hậu nương nương, thần mong người cùng thần hồi cung."
"Không có xe ngựa sao?"
"Dạ?" Bạch Phong tưởng mình nghe lầm mà hỏi lại
"Ta hỏi xe ngựa đâu?" cô vừa dứt câu Bạch Phong liền vẫy tay, một chiếc xe ngựa đơn giản tiến đến "Hồi cung thôi." cô nói một cách vô hồn rồi bước vào trong xe khiến toàn bộ binh lính ngơ người
Khi xe ngựa bắt đầu đi thì cô mới mở túi vải nhỏ kia ra xem.
Bên trong là lá của cây đoạn trường thảo, Cầm Liên đưa cô cái này là để giúp cô giải thoát chính mình sao!
Cô cầm lên một nắm năm sáu lá mà cho vào mồm ăn.
Độc tính của cây phát tát nhanh chóng.
Mới vài phút trôi qua mà cô đã thấy khát nước, cảm thấy chóng mặt, họng khô, buồn nôn.
Sau đó nhanh chóng thân nhiệt cô hạ thấp, tụt huyết áp, thậm chí sùi bọt mép nhưng răng cắn ngậm chặt.
Dần dần cơn đau lan đến bụng, nhịp tim cũng yếu dần đi và cô đã được giải thoát.
Không một ai phát giác cho đến khi quay lại kinh thành.
Triệu Minh Triết chính tay mở cửa xe để đón cô thì đã thấy cô dựa vào xe mà ra đi.
Tang lễ của cô được tổ chức long trọng.
Sau khi cô mất, Triệu Minh Triết cũng không lập hậu.
Tộc Mông Cổ thấy Triệu Đế si tình nên dù cô đã ra đi vẫn giữ mối quan hệ giao hảo với Triệu Quốc.
Cho đến rất lâu về sau.
Khi Triệu Minh Triết băng hà, thân xác của hắn được chôn cất cùng lăng mộ với cô.
Tuy cô không chết tại thâm cung kia nhưng cho dù cô có chết thì cô vẫn không thể về nơi thảo nguyên mà cô hằng mong nhớ.
............
Thiên Giới.
Cô quay lại thân xác của mình nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn với những gì đã xảy ra.
Kiếp của Cố Ngọc Hoa là trôi qua nhẹ nhàng nhất cũng do các ca ca cô nhúng tay vào.
Hai kiếp còn lại tuy các ca ca cô vẫn thay phiên nhau