A Mẫn bất ngờ, trong phút chốc cô liền đưa tay chạm mặt Ngạo Thiên mà nhớ đến người quan trọng kia.
Nhưng nhanh chóng thôi cô liền rút tay lại: "Dù sao anh cũng là lão đại, không nên bị thương vì chuyện của tôi.
"
"Sau này đừng liều lĩnh, mất mạng rồi tôi không trả nổi đâu"
Lời Ngạo Thiên nói hình như có chút không vui, cũng có vẻ như là đang trách A Mẫn quá liều lĩnh.
Ngạo Thiên xử lý luôn vết thương ở hông cho A Mẫn rồi nhìn cô: "Hôm đó em giết A Thất, một trong chín người của tổ chức Zero phải không?"
A Mẫn gật đầu, cô không giết cậu ta thì cậu ta cũng sẽ giết cô.
Nếu cậu ta lựa chọn bỏ qua cho cô thì cô cũng không phải giao đấu đến bị thương thế này.
Tiếc rằng cậu ta định ám sát Ngạo Thiên, nhưng gặp phải cô mới ra cớ sự này.
"Tại sao lúc ở bến cảng em lại biết có bắn tỉa? Hơn nữa sao em lại nghĩ tên bắn tỉa đó sẽ băn tôi mà không phải em?"
Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi, anh thật ra có điều tra qua rồi nhưng vẫn muốn chính A Mẫn xác nhận lại thông tin.
A Mẫn nhìn Ngạo Thiên hồi lâu mới trả lời câu hỏi của anh: "Lý do tôi không thể nói, nhưng chỉ cần có nguy hiểm tôi sẽ biết.
Tôi chỉ theo cảm nhận mà đỡ đạn thôi, không biết chắc người tên bản tỉa kia nhằm vào là ai.
"
A Mẫn có lẽ biết, nhưng lại không nói ra.
Từ lúc cô rời biệt thự cho đến bến cảng tên bản tỉa kia luôn đi theo mà không ra tay.
Vậy thì có thể hiểu người bị nhảm đến là Long Ngạo Thiên chứ không phải cô.
Tên bản tỉa đi theo A Mẫn là vì hắn biết cô sẽ đến bến cảng.
Mà ở nơi này Ngạo Thiên sẽ đến để cứu bạn cô và không ở lại biệt thự.
Nếu hôm đó Ngạo Thiên ở lại biệt thự, anh cũng sẽ bị ám sát.
Anh đi đến bến cảng đầy nguy hiểm, anh cũng bị ám sát.
Nhưng có một điều không thể ngờ tới rằng cô lại giải quyết hai vấn đề đó cho Ngạo Thiên.
"Nghỉ ngơi một chút đi! Lát nữa tôi đem cháo lên cho em.
Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ ở cạnh em cho đến khi em khỏe lại.
Ngạo Thiên đứng lên cầm hộp y tế sau đó nói với A Mẫn.
"Nếu vì việc đỡ đạn mà áy náy thì không cần đâu.
"
A Mẫn nhìn Ngạo Thiên, cô không thích người khác báo đáp mình như thế này.
Ngạo Thiên đi đến cửa thì nở nụ cười nhìn cô: "Đây là nghĩa vụ của người chồng mà nhỉ?"
Anh nói rồi rời đi, cánh cửa đóng lại chỉ để một mình A Mẫn thẫn thờ.
Nụ cười của Ngạo Thiên như ánh nắng sưởi ấm con tim cô.
Cô bất ngờ vì nụ cười đó, trong phút chốc trái tim đã loạn nhịp.
A Mẫn đưa tay đặt lên ngực nơi trái tim đang hỗn loạn mà suy tư, liệu rằng cô đã động lòng với Ngạo Thiên? Có lẽ vì cô đối với người tên Thiên trong quá khứ không thể buông bỏ, cho nên mới đối với Ngạo Thiên có chút khác biệt.
Có những lúc A Mẫn cảm thấy Long Ngạo Thiên rất giống người con trai tên Thiên lúc nhỏ cô hay gặp, hay chơi chung và nói chuyện chung.
Nhưng mà tính cách thì lại có chút khác biệt.
Bởi người cô biết không có lạnh lùng, cũng không khiến người khác có cảm giác nguy hiểm.
Còn Long Ngạo Thiên thì luôn tỏa ra lạnh lùng, khiến cô không muốn dây vào sự nguy hiểm này.
Suy nghĩ mãi A Mẫn vẫn có cảm giác giữa người cô biết và Long Ngạo Thiên có một điểm giống nhau, đó chính là ánh mät.
Khi Long Ngạo Thiên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn A Mẫn thì cô khẳng định rằng đó là người con trai năm đó cứu mình khỏi lửa.
Nhưng cô không dám khẳng định, bởi vì toàn bộ hồ sơ năm đó cô điều tra qua chỉ ghi lại còn mỗi cô sống sót.
[!
Sau khi đóng cửa phòng thì Ngạo Thiên đi xuống lầu.
Dưới lầu lúc này mọi người đã ngồi vào bàn ăn.
Vừa thấy anh đi xuống thì Kỳ Thiên Như đã vẫy tay: "Con trai, mau lại đây ăn cơm nào!"
Anh lại gân kéo ghế ngồi xuống.
Tiểu Lan đem các món ăn được nấu xong đặt lên bàn sau đó nói: "Chúc mọi người ngon miệng!"
"Tiểu Lan! Cháo đã nấu xong chưa?"
Ngạo Thiên nhìn Tiểu Lan hỏi, hình như có chút bận tâm.
Tiểu Lan cười đáp: "Xong rồi ạt"
Thiên Như thấy con mình có vẻ không tập trung lắm thì mới khẽ nhắc nhở: "Ăn đi rồi hãy nghĩ đến chuyện khác! Trên bàn toàn là những món con thích không đấy"
Ngạo Thiên gật đầu, lúc nào anh