A Mẫn không thân thiết với ai ngoài bạn của Ngạo Thiên và anh.
Cô cũng không có mối quan hệ gì với Long Gia thì tại sao lại có thể ngồi chung một bàn với bọn họ.
Bạn của Ngạo Thiên là những người cùng anh vào sinh ra tử nhiều năm cho nên họ ngồi tự nhiên là bình thường.
Thấy A Mẫn không trả lời thì không khí lúc này lại căng thẳng lên.
Long Ngạo Vương chợt nhìn A Mẫn hỏi: Sợ cái gì mà không ngồi ghế?"
"Nếu Long lão gia đã mở lời thì Mẫn Nhi xin phép ngồi.
"
A Mẫn nói rồi ngồi cạnh Ngạo Thiên.
Sau đó cô lại nhìn sang Kỳ Thiên Như lịch sự: "Lúc nãy không trả lời câu hỏi của phu nhân, thật thất lễ.
Chắc phu nhân và lão gia sẽ không vì chút chuyện này mà trách phạt đâu nhỉ?"
Thiên Như cười sau đó ra hiệu cho Đại Lan đem tô cháo lại đây.
Đại Lan chỉ thâm câu mong cho A Mẫn an toàn qua cửa ải này.
"Sao có thể phạt được! Nếu có phạt thì chỉ phạt Long Ngạo Thiên biết rõ quy tắc mà vẫn phạm sai lầm.
"
Thiên Như nhìn A Mẫn, dường như đang tính toán gì đó.
Đại Lan đặt tô cháo trước mặt A Mẫn sau đó lùi lại vài bước đứng, chuyện này phận người làm không thể xen vào.
Long Ngạo Vương lại thêm một câu: "Long Ngạo Thiên chấp nhận chịu phạt vì cháu, vậy nên cháu không cân lo lắng đâu.
"
"Là thật?"
A Mẫn quay sang hỏi nhỏ Ngạo Thiên thì nhận được cái gật đầu từ anh.
Đột nhiên A Mẫn đập tay xuống bàn nhìn hai người kia: "Vô lý! Cho dù Long Gia có quy tắc đi nữa cũng phải xem xét đúng sai chứ"
Cái đập tay xuống bàn của cô khiến mọi người có chút bất ngờ.
Bốn người bạn của Ngạo Thiên chỉ biết than trời mà thôi.
A Mẫn đúng là ăn gan trời rồi mới dám nói như vậy.
Long Ngạo Vương dựa lưng vào ghế nhìn A Mẫn: "Vậy thì cháu nói cho ta biết! Ngạo Thiên là đúng hay sai?"
"Đúng! Đem cháu về đây là sai, nhưng vì cứu cháu Ngạo Thiên mới làm vậy.
Nếu bắt buộc phải phạt, thì phạt cháu mới đúng.
A Mẫn thẳng thắn đáp lại, trước giờ cô chưa từng để ai vi mình mà chịu thiệt.
Ngạo Thiên tuy không nói gì nhưng trong lòng lại có chút vui.
Cũng không biết A Mẫn tại sao lúc này lại ngốc như vậy.
Kỳ Thiên Như vỗ tay cười: "Hay! Cháu nói hay lắm! Vậy thì cháu nên ngoan ngoãn mà trị thương đi, đó là hình phạt.
"
Hả??? A Mẫn đơ người, như vậy cũng gọi là hình phạt sao? Cô quay sang nhìn Long Ngạo Vương, ông nhìn cô: "Vợ ta là người quyết định! Cũng cảm ơn cháu vì lúc đó đỡ đạn cho Ngạo Thiên.
"
A Mẫn có nghe nhầm không vậy, Long Ngạo Vương đang nói cảm ơn cô sao? Cô cười trừ: "Không cần phải cảm ơn đâu.
Dù sao thì Ngạo Thiên cũng từng cứu cháu rồi.
"
"Về sau sửa đổi cách xưng hô đi! Con dâu nào lại đi xưng hô với ba mẹ chồng là cháu chứ.
"
Thiên Như cười cười, bà nhìn A Mẫn rất thân thiện.
A Mẫn có đi nhầm nhà không? Tại sao lời đồn lại khác xa như vậy chứ.
Mà cô có cảm giác hình như lời đồn không sai, nhưng sao cách ba mẹ Ngạo Thiên tiếp đãi cô có chút nhân từ nhỉ? Ngạo Thiên kéo tô cháo lại chỗ mình sau đó nhìn A Mẫn: "Ăn đi kẻo nguội, tôi giúp em"
A Mẫn bất ngờ, hình như sau khi hôn mê tỉnh lại thì cách cư xử của Ngạo Thiên cũng khác đi.
Tuấn Kỳ đứng dậy nhìn A Mẫn: "Ngạo Thiên đích thân xuống bếp đấy, hơn nữa nấu rất ngon nha.
"
Tuấn Kỳ nói xong thì chào ba mẹ Ngạo Thiên rồi ra sau vườn cùng Bắc Phong và Phương Minh.
Gia Dĩnh đi cuối đến chỗ A Mẫn thì cười nham hiểm: "Mẫn Nhi Cô giỏi thật đấy, đúng là vợ của lão đại mà"
Long Ngạo Vương cũng đi về phòng, Thiên Như trước khi rời đi thì vỗ nhẹ vai A Mẫn: "Người khiến Ngạo Thiên bỏ tất cả để lo lắng chắc chỉ có con thôi.
Cố lên nhé!"
Tất cả mọi người đều đi hết chỉ còn mỗi A Mẫn và Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên bón từng muỗng cháo cho A Mẫn, cô cũng im lặng ăn mà không nói gì.
Sau khi ăn xong thì anh nhìn cô: "Có muốn đi dạo một chút không?"
A Mẫn gật đầu, mấy hôm nay cô hôn mê nên chưa được ra ngoài.
A Mẫn làm sát thủ, cho nên cô không thể nào mà không vận động liên tục.
Nếu muốn bản thân linh hoạt thì A Mẫn phải thường xuyên tập luyện.
Đây cũng là cơ hội tốt để cô nói chuyện riêng với Ngạo