Một nhánh hoa, nhẹ rơi trong mộng cũ
Chợt tỉnh giấc, gửi đến người ra sao?
.
Đạt đặt ly nước lọc lên mặt bàn cạnh giường, cạnh đó là chiếc đồng hồ đếm ngược quen thuộc. Hai năm sống ở Đại Việt của quá khứ, không ít lần tôi nằm mơ thấy tiếng tít tít đáng sợ của nó, khi choàng tỉnh lại không rõ mình đã quay trở về với thế kỷ hai mươi mốt hay chưa.
Lúc này đây, nhìn thấy thằng em trai bằng xương bằng thịt đang nheo mắt dò xét, cả chiếc áo phông yêu thích mặc nhiều tới mức hơi ngả màu... rốt cuộc tôi cũng chấp nhận được sự thật rằng mình đã thoát ra khỏi giấc mộng Đoàn Niệm Tâm rồi.
Tôi chống tay xuống giường ngồi dậy, uống một hơi hết ly nước lọc, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi phần.
"Tâm làm em sợ chết khiếp." Đạt không đứng yên một chỗ, nó chộp lấy chiếc đồng hồ rồi nhét vào túi quần, như thể đang sợ tôi sẽ đeo lên tay lần nữa. "Tự dưng lại gào lên tên của danh nhân lịch sử, lâu không được vượt thời gian nên bà ngáo rồi hả?"
Hai bên thái dương giật giật không ngừng, tôi hít một hơi khó nhọc, hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Bao lâu gì?" Đạt ngẩn người.
"Từ lúc chị ngất ấy."
Từ phản ứng của Đạt, có thể thấy rằng thời gian tôi "biến mất" không hề dài, thậm chí có thể chỉ mới vài ngày trôi qua mà thôi.
Đạt rút điện thoại ra liếc một cái, nhàn nhạt đáp: "Ngất cái gì chứ... hiện tại là mười một giờ ba mươi lăm phút, bình thường giờ này Tâm còn chưa đón bình minh cơ mà."
Như sét đánh ngang tai.
Giọng điệu trêu ngươi của thằng em trai láo toét không hề khiến tôi nổi giận mà thay vào đó, tôi chỉ biết chết trân, tròn mắt nhìn nó.
Hai năm tại Hoàng triều Trần, đổi lại là hơn mười tiếng đồng hồ ở thế kỷ hai mốt.
Thậm chí, tôi cũng không hề bị giật điện như mình đã tưởng.
Đạt nói, sau khi đeo đồng hồ vào tay thì tôi lăn đùng xuống đất bất tỉnh nhân sự. Nó phải dùng sức ba bò chín trâu mới có thể vác được tôi về phòng, nghe tiếng thở đều mới nhận ra tôi chỉ đơn giản là đang ngủ say như chết chứ chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Ngày hôm sau, khi Đạt nhớ ra để vào phòng tôi lấy đồng hồ thì bắt gặp cảnh tượng tôi nói mớ. Ban đầu rất bình thường, chỉ là một, hai câu chửi bậy kiểu: "Con mẹ nó, lại ngã xuống sông rồi." Sau đó nghe thấy tôi gọi tên Đoàn Nhữ Hài thì nó mới phát hoảng mà lay tôi dậy.
Tôi không nhẫn tâm khiến bộ não bé nhỏ của Đạt phải chịu thêm áp lực nên quyết định giấu nhẹm chuyện mình đã sống ở Đại Việt những hai năm trời, chỉ lấp liếm cho qua rằng ngủ mơ thấy các nhân vật dưới thời vua Trần Anh Tông.
Đạt khinh bỉ nhìn tôi: "Gớm, cứ giả vờ giả vịt. Thôi được rồi, vài tháng nữa sửa xong Rosie thì em sẽ ưu tiên cho Tâm một chuyến về chơi với công chúa Huyền Trân nhá!"
Nghe vậy tôi chỉ biết cười khổ, không biết nên đáp lời ra sao.
"Tâm dậy đánh răng rửa mặt đi, em xuống cắm cơm. Tí em phải call với leader báo cáo nên Tâm luộc ít rau bắp cải trước rồi chờ em. Hôm nay ăn với gà chiên mắm, okay?" Đạt liến thoắng phân công nhiệm vụ, không quên nhắc nhở thêm. "Đừng có mà ngủ cố nữa, dậy luôn đi đấy."
Mặc dù tràn ngập lồng ngực tôi là một cảm giác hụt hẫng muốn rơi nước mắt, nhưng không thể phủ nhận được cuộc sống tiện nghi của thời hiện đại vẫn là số một.
Đạt ra khỏi phòng, kéo cửa rầm một cái. Tôi lục tìm điện thoại dưới gối, nhanh chóng mở Google ra tìm tên Trần Anh Tông rồi lướt một lượt từ trên xuống dưới.
Lưỡng lự hồi lâu trước mục Gia quyến, tôi tắt điện thoại, vứt lên bàn.
Nếu đã trở về rồi thì không nên để tâm quá làm gì, nhỉ?
Nghe tiếng Đạt xì xà xì xồ ở phòng bên, tôi lười biếng ngả lưng xuống đệm, trộm nghĩ mỗi lần nó họp đều mất cả tiếng đồng hồ. Bây giờ dù chợp mắt thêm ba mươi phút rồi mới dậy rửa rau thì cũng không muộn.
Cuộn mình trong chăn, trên người tôi vẫn là bộ váy có thêu hình hoa cúc ở vạt dưới. Đương nhiên là thằng Đạt không dám tự thay đồ cho tôi rồi.
Mí mắt nặng trĩu, tôi bỏ ngoài tai mấy lời dặn dò của Đạt, tay mò mẫm đặt giờ báo thức trên điện thoại rồi kéo chăn chùm kín đầu, trong chốc lát đã chìm sâu vào giấc ngủ.
...
"Tiên sư mày!"
Dội vào tai tôi là một câu chửi bậy vô cùng truyền cảm và duyên dáng.
Mở trừng hai mắt, tôi ngồi bật dậy như mới gặp phải ác mộng.
Không còn tấm poster Super Junior dán trên tường, cũng chẳng hề có giá sách nhỏ cạnh cửa sổ với chiếc rèm màu ghi đen.
Tôi đang mặc áo giao lĩnh trắng, ngoài ra còn được đắp một chiếc chăn mỏng, che kín gót chân.
Trước mắt tôi là người phụ nữ với mái tóc ngắn lởm chởm, thân mặc viên lĩnh tối màu, dưới chân không đi dép. Mặt đất tung toé những loại lá cây mà tôi không biết tên, còn có một cái thúng đang nằm úp.
Bà ta sững người nhìn tôi rồi gào lên: "Đông Ly!"
Giọng bà ta còn trầm hơn cả Chiêu Văn vương nữa.
Cửa phòng bị đạp tung, Đông Ly xuất hiện với mái tóc được búi cao, trên tay vẫn đang ôm một rổ trứng gà. Trên mặt nó lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ hây hây như vừa phải đứng dưới nắng thật lâu.
"Cô cả? Cô tỉnh rồi!" Con bé vội đặt rổ trứng xuống đất, lao tới ôm chầm lấy tôi.
Ôi... giấc ngủ ba mươi phút ấy đã lại đưa tôi quay về với Đại Việt bảy trăm năm trước, với Đông Ly đang bù lu bù loa, sờ nắn tay chân của tôi như muốn xác nhận rằng tôi không chỉ là ảo ảnh.
Tôi dở khóc dở cười, kéo nó ra bảo: "Ô kìa, làm sao đấy?"
Con bé cứ khóc mãi không thôi, nước mắt nước mũi tùm lum.
Người phụ nữ lạ mặt khi nãy không thèm để ý tới chúng tôi nữa, ngồi xổm dưới đất, tay nhặt từng cọng lá vào cái thúng cắp bên nách.
Và... đây hoàn toàn không phải là phòng tôi ở phủ họ Đoàn.
"Nào, nghe ta hỏi cái đã." Tôi dùng tay áo lau nước mắt cho Đông Ly, nghiêm mặt ra lệnh.
Con bé sụt sà sụt sịt đáp: "Dạ. Tại em vui quá thôi..."
Tôi lắc lắc ngón tay: "Đây là nơi nào, hơn nữa..." Sau đó chỉ về phía người phụ nữ. "Bà cô kia là ai? Quan gia đâu?"
Trong đầu tôi vô thức tái diễn lại tình cảnh tại hồ Nhật Thịnh.
Khi ấy, bao quanh mặt trời là một quầng sáng lớn, rung động dữ dội. Không biết vì lý do gì mà lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt, toàn thân rã rời. Tôi muốn đứng lên nhưng không có chút sức lực nào, cứ thế mà ngã xuống lòng hồ, hồn phách quay trở về với thân thể của Nguyễn Từ Niệm Tâm.
Theo trí nhớ của tôi, trước khi tôi bất tỉnh thì Trần Thuyên cũng đã lao xuống theo... vậy có nghĩa anh là người vớt tôi lên.
Xem nào, vượt thời gian bằng linh hồn và thể xác không hề giống nhau. Thời gian mà tôi sống ở Đại Việt dưới thế kỷ mười ba là hai năm, nhưng song song với đó chỉ là mười tiếng đồng hồ tại thế kỷ hai mốt. Câu hỏi được đặt ra ở đây là liệu sự chênh lệch này có chút logic nào để tôi dựa vào đó mà phân tích hay không?
Đông Ly quệt nước mũi, đáp: "Quan gia... Quan gia quay về kinh thành được gần mười ngày rồi ạ. Còn vị kia là thầy của thái y Bân..."
Nơi này không phải là Thăng Long?
Người phụ nữ mà Đông Ly gọi là "thầy của Phạm Bân" tiến đến gần, híp mắt quan sát tôi một lượt. Tôi cũng không để yên, liền nghiêng đầu nhìn bà ta không chớp mắt. Đúng là người đẹp tuổi xế chiều, chỉ có điều yết hầu quá lớn và còn có dáng dấp của đàn ông.
Trong lúc tôi âm thầm đánh giá giới tính của người phụ nữ, bà ta hắng giọng một cái, Đông Ly vô cùng ăn ý kéo tay trái của tôi ra, đặt lên một chiếc gối. Người phụ nữ khẽ chạm lên cổ tay tôi, hơi ấn nhẹ, vẻ mặt suy nghĩ. Được một lát thì đổi phía, ba ngón tay trái của bà ta chạm vào cổ tay phải tôi, lực ấn tương tự như vừa rồi.
Cuối cùng người phụ nữ hất tay tôi xuống, ôm cái thúng vào bụng rồi bỏ ra ngoài. Trước đó bà ta còn lẩm bẩm: "Đúng là cái đồ kỳ quặc..."
Người phụ nữ đi được một lát lại ló đầu vào, mắng: "Con ranh kia, đi ra đây!"
Đông Ly giật nảy người, cẩn thận đứng dậy, dặn tôi cứ yên tâm nghỉ ngơi rồi chạy theo bà ta.
...
Phải chờ đến tối mới có cơ hội được nói chuyện với Đông Ly, con bé mất tăm mất tích cả chiều, vô cùng bận rộn. Tôi nằm trong phòng thi thoảng còn nghe thấy tiếng chửi bới Đông Ly của người phụ nữ nọ, vô cùng đáng sợ.
Xin lỗi, tôi nhầm, là người đàn ông mới đúng.
Tôi gần như không có chút sức lực nào, chỉ ngồi trên giường, tay run rẩy xúc từng miếng cháo. Thân thể này tựa như mới trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh, mới từ cõi chết trở về.
Tướng mạo Đông Ly có gì đó khang khác, bớt đi vài phần tươi tắn, tăng thêm nét phiền muộn bên khoé mắt.
Đáy lòng như có lửa đốt, tôi đưa bát cháo cho Đông Ly, dè dặt hỏi: "Hiện tại là năm nào?"
Con bé liền ngưng động tác, hít một hơi thật sâu rồi đáp: "Hưng Long năm thứ mười một ạ."
Còn chưa kịp phản ứng, nó đã hạ giọng, tiếng nói như nghẹn lại: "Cô cả... cô đã ngủ suốt ba năm qua đấy..."
Trực tiếp bỏ qua những câu hỏi kiểu: "Cái gì, ba năm là sao?" rồi vật vật vã vã mất thời gian, tôi thấy mình đã đủ vững vàng, không còn bị những thông tin như vậy khiến cho bàng hoàng nữa.
Ba năm trước, tôi được Trần Thuyên kéo lên từ dưới hồ, hai mắt nhắm nghiền. Phạm Bân đang trực trong cấm cung bị Thành An lôi cổ đến, sau khi chẩn mạch thì không thấy có gì bất thường, phán đoán rằng do cơ thể mệt mỏi nên tôi mới rơi vào giấc ngủ sâu mà thôi. Thái y mà ăn nói luyên thuyên gớm.
Trần Thuyên không an lòng, ở lại cạnh tôi suốt ba ngày ba đêm.
Sau đó anh phải hồi cung, chính sự không thể bỏ lỡ chỉ vì một người.
Ba ngày, nửa tháng, tôi vẫn không tỉnh lại.
Phạm Bân bó tay chịu chết, đành phải viết thư nhờ vả thầy mình là Dương Gia - cha của Dương Thu Nguyệt mà tôi từng gặp ở phủ họ Đỗ. Ban đầu Dương Gia từ chối, phần vì ông ta không thích dính dáng tới hoàng thất, còn lại là bởi Dương Gia mới chuyển nhà lên núi, muốn sống một cuộc đời cô độc cho đến khi chết, tránh tiếp xúc với quá nhiều người.
Dù Trần Thuyên có hứa hẹn bao nhiêu vàng bạc thì Dương Gia cũng phớt lờ. Cho đến khi biết được tôi mắc phải "bệnh lạ", cảm thấy cái danh thần y của mình bị thách thức thì ông ta mới đồng ý.
Để tránh gây "hoang mang dư luận", Đoàn Nhữ Hài thông báo với mẹ, em dâu Vân Phi của tôi và tất cả mọi người rằng tôi ốm nặng nên phải về quê tĩnh dưỡng. Bằng tài thuyết khách của mình, cậu ta khiến mẹ phải yên lòng ở lại kinh thành, Đỗ Chi không bù lu bù loa, và tránh được một phen khó xử với vợ chồng Chiêu Văn vương.
"Chứng bệnh" của tôi không bình thường nên phải giữ kín, ngoài Đông Ly đi theo chăm sóc thì cũng chỉ có Trần Thuyên, Thành An, Phạm Bân và em trai Đoàn Nhữ Hài là tỏ tường.
Ba năm trôi qua, thế sự đổi thay.
Cùng năm tôi gặp nạn, Hưng Đạo đại vương qua đời tại phủ đệ Vạn Kiếp. Tuy rằng ông trở bệnh đã lâu nhưng đây vẫn là một tổn thất rất lớn với Đại Việt, Trần Thuyên vô cùng đau lòng. (1)
Vợ chồng Đoàn Nhữ Hài đã có một cậu con trai kháu khỉnh, đặt tên là Lâm Vũ. Mẹ là Vân Phi - tức mây bay, con là Lâm Vũ, mưa trên rừng. Còn gì hoà hợp hơn thế? (2)
Quay trở lại với Dương Gia, dù ông ta có y