Nếu xâu chuỗi gần hết những dữ kiện hiện có trong đầu tôi lại thì khả năng cao trò ma sói phiên bản Đại Việt kia có liên quan rất chặt chẽ tới tôi, mặc dù tôi không rõ bản thân mình đang đóng vai trò gì.
Người phụ nữ Thượng hoàng Trần Khâm đã gặp hơn hai mươi năm trước là ai? Cô ta có quan hệ như thế nào tới Thái An vương Trần Thừa Ân?
Và... vì sao cô ta lại nhắm tới tôi? Hoặc là, tôi có thật sự là mục tiêu đang bị nhắm tới hay không?
Để trả lời cho những câu hỏi trên, trước hết tôi phải bắt đầu từ trò ma sói, hay nói đúng hơn là từ Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn.
Trước đó cậu ta chỉ đưa ra những thông tin nửa vời nhưng đã đủ khiến tôi dễ dàng tiết lộ toàn bộ vốn hiểu biết của mình, vậy mà đến khi Đông Ly đến phủ Huệ Vũ vương chuyển lời cho một buổi gặp mặt thì cậu ta lại lập tức từ chối.
Lần thứ nhất, gia nô báo rằng Huệ Vũ vương đi vắng.
Lần thứ hai, Huệ Vũ vương bị cảm, vừa đau đầu lại vừa đau họng nên không thích hợp để gặp người ngoài.
Lần thứ ba, tôi dặn Đông Ly nhắc tới Trần Thuyên để doạ dẫm, cuối cùng cũng đổi lại được cái hẹn ở một quán trà vô danh gần phủ họ Đoàn.
Cứ tưởng như vậy là xong, ngờ đâu chờ gần hai khắc đồng hồ vẫn không thấy Trần Quốc Chẩn đâu, tôi day day trán, đồ rằng bản thân đã bị cậu ta cho leo cây mất rồi.
Đông Ly mím môi, thầm thì: "Cô cả chớ có tức giận. Mấy ngày nữa gặp Quan gia rồi, lúc ấy hai ta song kiếm hợp bích, nói rằng Huệ Vũ vương bắt nạt cô là xong chuyện ngay. Xem Quan gia xử lý vương như thế nào!"
Đang bực bội mà tôi cũng phải phì cười trước vẻ mặt hào hứng của Đông Ly, trông ngóng người khác gặp hoạ.
"Cô cả yên tâm, đã có em ném đá giấu tay, thêm mắm dặm muối, mượn gió bẻ măng thì vương không thoát khỏi tội đâu!" Càng nói, con bé càng tỏ ra hùng hồn, tay đập xuống bàn cái rầm.
Tôi dở khóc dở cười hỏi: "Em có thù oán gì với Huệ Vũ vương à?"
Đông Ly lắc đầu quầy quậy đáp: "Vương đã có chuyện nhờ vả cô cả mà không biết điều báo đáp, đúng là đồ xấu tính!"
Nghe vậy, tôi rưng rưng nhìn con bé. Nếu tôi muốn đập kẻ nào đó một trận thì Đông Ly sẽ là người duy nhất không đòi lý do, chỉ hỏi nên dùng gậy hay roi mây mà thôi!
Mải nói chuyện, tôi và Đông Ly không để ý có người đã tiến lại gần từ lúc nào. Và tất nhiên, đó không phải là Trần Quốc Chẩn.
Công chúa Huyền Trân ăn vận trang phục của nam giới, tóc búi cao, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao ngạo nhìn xuống.
"Công..." Đông Ly bật dậy hành lễ.
Tôi vội nhắc: "Gọi là cậu."
Huyền Trân vô cùng hài lòng.
"Nghe nói hôm nay chị hẹn anh Chẩn ở đây."
Do cô đã cải trang thành nam giới nên tôi cũng cố tình lờ đi việc phải hành lễ, ngồi yên tại chỗ gọi phục vụ mang thêm một ấm trà mới.
"Công chúa nghe ai nói vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Huyền Trân nhún vai: "Dĩ nhiên là gia nô trong phủ anh Chẩn rồi."
Sau đó cô lầm bầm: "Vậy mà vẫn không thấy đâu."
Tôi có thể tạm đoán rằng Trần Quốc Chẩn vẫn bận bịu việc riêng mà tránh mặt Huyền Trân, trước sau bày ra một cú lừa để qua mặt cả hai chúng tôi, thành công trốn ở một nơi nào đó.
Công chúa Huyền Trân yên lặng, ngẩn người nhìn về phía trước với ánh mắt như xuyên thẳng qua tôi. Tựa như mọi sự ngạo mạn mà trước đây tôi từng chứng kiến đều đã biến mất tăm mất tích.
Tôi khẽ vỗ vào tay Huyền Trân, thì thầm hỏi thăm: "Công chúa không sao chứ?"
Cô giật mình như vừa tỉnh khỏi cõi mộng, khẽ nghiêng đầu: "Chị không sợ Quan gia biết à?"
Tôi nhíu mày thay cho câu hỏi. Huyền Trân lại cười bảo: "Biết là chị hẹn hò với anh Chẩn ở chốn này ấy."
"Công chúa dừng nói linh tinh!" Tôi hạ giọng, chán nản đáp lời. "Tôi có mấy câu muốn hỏi Huệ Vũ vương mà thôi..."
Này này, chính anh trai hoàng đế của cô cho phép, tạo điều kiện để chúng tôi gặp riêng! Chẳng qua tên nhãi Trần Quốc Chẩn lại chơi trò ăn nói nửa chừng, còn tôi thì không thích việc cậu ta trèo tường vào nhà giữa lúc trăng treo nên mới hẹn ở ngoài. Nói gì thì nói, đó vốn là thói quen của Trần Thuyên cơ mà!
Huyền Trân khẽ cười, tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm vô cùng tao nhã. Nay cô ăn ăn vận không khác gì một người con trai, vẻ ngoài trông giống anh trai Quốc Chẩn tới bảy phần.
"Sao chị không hỏi Quan gia? Điều anh Chẩn biết, chẳng lẽ Quan gia lại không?" Huyền Trân nhướn mày, tinh nghịch trêu đùa.
Đâu phải tôi chưa từng thử, chỉ có điều Trần Thuyên chỉ nói đơn giản rằng vấn đề từ ai thì đi hỏi người đó, tôi hoàn toàn không có lý do để tìm đến anh.
Tôi cứ mãi trầm ngâm không đáp lời Huyền Trân, cô hừ một tiếng rồi nói: "Chị Tâm này, chị phải một lòng một dạ với Quan gia, biết chưa? Tốt nhất là không nên lặp lại việc hẹn riêng với đàn ông như thế này nữa."
Suýt chút nữa tôi đã bị nhồi máu cơ tim vì câu dặn dò hết sức nghiêm túc của Huyền Trân.
Trước hai con mắt sắp lòi ra của tôi, cô phá lên cười: "Chuyện của chị và Quan gia là do anh Chẩn kể cho ta nghe. Yên tâm, ta không tiết lộ với người khác đâu. Quan gia mà biết thì ta no đòn!"
Tôi đồ rằng kiếp trước mình đã gây ra tội nghiệt gì ghê gớm lắm để đổi lại kiếp này phải sống một cuộc đời chịu sự chi phối của mấy anh em nhà họ Trần. Ai bảo họ là hoàng thân quốc thích, là con cháu đế vương, tôi đâu có lá gan để lúc nào cũng gân cổ lên cãi lộn với họ được.
Vậy là trước hào quang của cành vàng lá ngọc Huyền Trân, tôi cung kính cúi đầu: "Công chúa dạy phải, dân nữ thật thấy hổ thẹn."
Thái độ nịnh nọt giả tạo của tôi lại khiến Huyền Trân vui mừng hết sức, cô được nước lấn tới, tiếp tục rao giảng: "Ta nói cho chị nghe nè, Quan gia thích nhất là người thẳng thắn và thông minh. Như Huy Tư đó, được sủng ái nhất hậu cung đâu phải chỉ vì diện mạo xinh đẹp."
Tôi biết là mình không nên ở cùng một chỗ với anh em Huệ Vũ - Huyền Trân quá lâu mà. Ví như lúc này đây, cô công chúa mười bảy mười tám tuổi vẫn vô tư nhắc đến hậu phi của Trần Thuyên, không để ý tới sự bất mãn mà tôi đang cố tình thể hiện ra mặt.
Huyền Trân lay lay cánh tay tôi: "Này, sao sắc mặt chị kém thế? Chị nên ăn uống tẩm bổ thêm đi, Quan gia chỉ yêu thích những người có vẻ ngoài tươi tắn thôi. Như Huy Tư Hoàng phi..."
Tôi vội ngắt lời: "Công chúa từng có tình cảm với ai bao giờ chưa?"
"À... cũng nhiều. Sao thế?"
"Ý tôi là tình cảm nam nữ ấy!"
"Thì đúng rồi. Ta thích nhiều người lắm, làm sao?"
Câu trả lời của Huyền Trân thật sự ngoài dự đoán của tôi.
Vì quá chán ngán với câu chuyện về Huy Tư Hoàng phi, tôi giả vờ ho khan mấy tiếng rồi lấy cớ ra về. Đại khái do Trần Quốc Chẩn không xuất hiện nên Huyền Trân cũng chẳng còn hứng thú ngồi lại nữa, phóng khoáng sai tỳ nữ thanh toán tiền trà cho cả tôi rồi phất áo đi trước.
Tôi dắt Đông Ly bước theo sát phía sau, vừa ra đến cửa thì thấy tỳ nữ thân cận của Huyền Trân hô lên rất khẽ: "Công chúa, cậu Quân Trì kìa!"
Thực ra tôi chỉ nghe bập bõm được mấy từ, là Đông Ly ghé tai "phiên dịch". Thính giác của người tập võ đúng là lợi hại.
Huyền Trân không buồn quay lại nói thêm với tôi câu nào, lập tức dẫn tỳ nữ lao thẳng ra ngoài. Tôi và Đông Ly cũng xách váy chạy theo nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng hai chủ tớ đã khuất sau con hẻm phía trước.
Tôi hỏi lại Đông Ly: "Ban nãy em không nghe nhầm chứ?"
Con bé quả quyết: "Chắc chắn ạ."
Đem cái đầu đầy mớ bòng bong về tới phủ họ Đoàn, tôi nằm ngửa trên chõng tre, nheo mắt nhìn những chùm hoa nắng nhảy nhót trên tán lá.
Huyền Trân, Quân Trì.
Theo cách hai chủ tớ công chúa Huyền Trân đuổi theo người có-thể-là-Quân-Trì thì có vẻ như gặp gỡ anh ta không phải là việc dễ dàng. Nhưng vì cớ gì mà Huyền Trân lại khăng khăng muốn gặp Quân Trì như thế?
Tôi cảm thấy vô cùng bức bối, rõ ràng bản thân cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng nghĩ muốn nát óc cũng không tìm ra được điểm kỳ lạ là ở đâu.
Huyền Trân và Quân Trì là hai anh em?
Đúng, nhưng không phải điều này. Vậy là cái gì?
Đông Ly mang một nải chuối tới, ngọt ngào bảo: "Cô cả ăn một quả cho vui."
Đuôi câu "cho vui" này là học từ tôi.
Tôi bất giác hỏi: "Đông Ly này, Quân Trì năm nay bao nhiêu tuổi?"
Con bé đáp rất nhanh: "Cậu Trì trạc tuổi Quan gia ạ."
Vậy là anh ta khoảng ba mươi tuổi.
"Còn Thần phi rời cung khi nào?"
Câu hỏi này khiến Đông Ly phải suy nghĩ mất một lúc.
"Nếu em nhớ đúng thì là vào năm Thiệu Bảo thứ nhất đó cô."
Con bé giải thích ngay khi nhận được ánh mắt đầy sương mù từ phía tôi: "Là hơn hai mươi lăm năm trước ạ."
Lời vừa dứt, Đông Ly ngẩn người ra nhìn tôi, tỏ vẻ không tin nổi.
Tôi đưa ngón trỏ lên dí vào thái dương con bé một cái, khẽ mắng: "Mang tiếng là Dạ Hành!"
Rõ ràng, độ tuổi của Quân Trì hiện tại và thời gian Thần phi Bùi Thị Lan xuất cung không hề khớp. Tính toán một chút, nếu Quân Trì là con trai của Thần phi và Thượng hoàng thì vào năm Thiệu Bảo thứ năm, anh ta đã được khoảng bảy, tám tuổi rồi. Trong khi đó, Thần phi rời bỏ phi vị bởi thân thể bệnh tật, không thể sinh con...
Vậy là những thông tin liên quan tới Quân Trì mà Đông Ly từng điều tra được trong lần trước không đủ logic, con bé cũng không hề xác nhận thêm mà cứ thế báo cho tôi, còn tôi thì mặc định ám vệ của Trần Thuyên đã điều tra thì có đúng nên chẳng nghĩ tới chuyện hỏi lại.
Tôi thở dài một hơi, dù rằng từng là một thành viên của Dạ Hành nhưng có lẽ Đông Ly không giỏi trong việc hành động một mình cho lắm.
Rốt cuộc Quân Trì năm nay bao nhiêu tuổi? Sự thật phía sau anh ta là gì?
Những câu hỏi này còn dây mơ rễ má tới mối quan hệ của Quân Trì và Chiêu Văn vương. Trần Nhật Duật là một người đã trải qua bao trận đổ máu, chắc chắn sẽ không để Quân Trì đi theo mình nếu như chưa nắm rõ thân phận thật sự của anh ta.
Nhưng điều này vẫn không phải cái mà tôi đang muốn làm sáng tỏ.
Nhờ hành động của Huyền Trân khi nãy tôi mới nhận ra rằng mình có suy nghĩ quá nông cạn, đặc biệt là đối với những người thân thiết.
Và cụ thể là... Trần Thuyên.
Điều này không có gì xấu, ít nhất còn thể hiện được tôi không bao giờ tính toán với người bên cạnh mình. Nhưng mà... nó cũng đồng nghĩa với việc tôi rất dễ bị che mắt.
Trước tiên cần phải liệt kê ra vài điểm cần chú ý:
Một, dựa vào thái độ của Chiêu Văn vương cũng như Trinh Túc phu nhân, quận chúa Thánh An, quận vương Thánh Nô đối với Quân Trì thì có thể thấy rằng anh ta đã đi theo Chiêu Văn vương rất lâu rồi.
Hai, tôi từng chứng kiến cách Trần Thuyên và Chiêu Văn vương trò chuyện với nhau, khẳng định mối quan hệ ông cháu giữa hai người là vô cùng khăng khít.
Ba, đến Huyền Trân còn biết Quân Trì thì không lý nào Trần Thuyên lại chưa từng nghe về anh ta.
Cẩn thận ngẫm lại, trong lần gần nhất tôi và Trần Thuyên vô tình chạm mặt Quân Trì, Trần Thuyên đã thể hiện rất rõ rằng mình không hề quen anh ta. Thậm chí, anh còn đặc biệt dặn dò tôi rằng Quân Trì là kẻ có điểm kỳ lạ, tôi không nên gần gũi.
"Đông Ly này, em có thể lại về châu Gia Lâm một lần nữa không?" Tôi ngập ngừng, cảm thấy mình đòi hỏi hơi quá đáng đối với Đông Ly.
Con bé tròn mắt: "Cô cả nói gì vậy! Đông Ly vốn là hầu gái riêng cho cô cả, lời của cô cả chính là trách nhiệm của em mà!"
Tôi cảm động nắm tay Đông Ly: "Vị trí của em trong lòng ta tuyệt đối không hề thấp hơn Đỗ Chi hay Vân Phi đâu."
Con bé cũng nắm chặt lấy tay tôi, vành mắt ửng đỏ. Dường như kể từ thời điểm được Trần Thuyên giao nhiệm vụ thì Đông Ly đã thật sự vứt bỏ thân phận Dạ Hành, toàn tâm toàn ý đi theo và bảo vệ tôi.
Hai chúng tôi dành cả buổi tối bàn bạc, cuối cùng rút ra được hai vấn đề to lớn nhất cần được xác minh: Thứ nhất đương nhiên là thân phận thật của Quân Trì và thứ hai, là mối quan hệ của Chiêu Văn vương và Thần phi.
Đây sẽ là bước đầu giải quyết những khúc mắc trong lòng tôi.
...
Trời về cuối thu, đến vạt nắng cũng khắc khoải gầy guộc, tôi đếm từng ngày chờ Đông Ly quay về.
Trong lồng ngực tôi luôn hiện hữu một ngọn lửa thiêu đốt, nhiều đêm trằn trọc, đến khi trời hửng sáng mới dần chìm vào giấc ngủ trong khó khăn.
Không rõ là do thời tiết quá buồn thảm hay tiềm thức tôi đang cảnh báo rằng dạo có quá nhiều vấn đề xuất hiện đây...
Nhà thơ Huy Cận từng viết:
"Sầu thu lên vút, song song.
Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.
Non xanh ngây cả buổi chiều,
Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia." (1)
Thế là tôi quyết định mò ra ngoài dạo chơi cho khuây khoả.
Đương nhiên, tôi rất biết điều. Bởi không có Đông Ly bên cạnh nên tôi chỉ dám quanh quẩn ở gần phủ họ Đoàn, cho rằng dù có bất kỳ vấn đề gì thì vẫn có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng được.
Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.
Khi ấy tôi đang đứng tụm năm tụm ba với mấy bà cô, hóng hớt đủ thứ chuyện. Đại khái trên đời này có người này kẻ nọ, tuy tôi bị mấy chị gái xinh đẹp khinh bỉ vì lớn tuổi mà chưa được xuất giá nhưng tình cảnh này lại nhận được sự thương cảm của những người phụ nữ luống tuổi chân chất sống gần phủ họ Đoàn.
"Nom con bé Tâm cũng trắng trẻo xinh gái mà không có mối nào nhỉ!" Bác A lên tiếng nhận xét, hoàn toàn không có ý móc mỉa nên nhận được sự đồng tình của cả hội.
Cô B liền bổ sung: "Ông Tơ bà Nguyệt se thiếu một sợi duyên rồi chăng?"
Mọi người, bao gồm cả tôi đều cười ồ lên.
"Đến khi cháu lấy được chồng giàu, nhất định sẽ tặng mỗi nhà một con lợn nái!" Tôi hùng hồn tuyên bố. Các bà thím nghe vậy thì đều vui vẻ chúc tụng, dù có lẽ trong lòng ai cũng đã chắc như đinh đóng cột rằng con gái mà quá hai mươi lăm thì thôi xác định ở nhà cho xong chứ cưới xin gì nữa.
Hội tám chuyện vừa đi thì xui xẻo tìm đến.
"Bẩm cô."
Một giọng nam gãy gọn truyền, tôi quay đầu lại liền thấy có hai tên con trai vận tứ điên tối màu đang chắp tay, người cúi thấp.
"Ông nhà con có lời mời cô Niệm Tâm." Tên gia nô có dáng người nhỏ thó lên tiếng.
Tôi ù ù cạc cạc, vô thức hỏi lại: "... Ông nào cơ?"
"Dạ bẩm, là Thái An vương ạ."
Tôi nghe mà đần cả người.
Ấn tượng của tôi về vị Thái An vương Trần Thừa Ân này không được tốt cho lắm. Vừa mới gặp đã nhận nhầm tôi là người khác, chẳng hề có lễ nghi của người đọc sách mà tóm chặt lấy tay tôi không chịu buông, cố tình giằng co giữa phố xá.
Hơn nữa, gương mặt dữ tợn của hắn khiến tôi khá gai người, thậm chí có hơi sợ hãi. Cảm giác này tôi đã từng trải nghiệm khi chạm mặt Hành khiển Trần Khắc Chung ở đám cưới Đỗ Chi - Phạm Bân. Và dĩ nhiên, tôi hoàn toàn tin tưởng trực giác của mình, cho rằng đây đều là những người mà tôi không nên lại gần.
"À..." Tôi cười khan. "Thái An vương, được rồi, vương mời cái gì cơ?"
Hai tên gia nô vẫn giữ nguyên tư thế, đều đều đáp lời: "Mời cô theo chúng con ạ."
Thái độ thể hiện rõ ràng rằng sẽ không tiết lộ cho tôi biết địa điểm ở đâu.
Tôi chỉ là một đứa con gái tay yếu chân mềm, lại chỉ có một thân một mình, nếu đồng ý gặp riêng vị Thái An vương kia thì khác nào tự nhảy xuống đầm cá sấu.
"Nhờ hai anh chuyển lời xin lỗi của tôi tới vương, giờ tôi lại có việc bận phải về phủ gấp. Xin được hẹn vương lần khác!" Tôi nhẹ nhàng nói, không quên chớp chớp mắt mấy cái.
Chỉ tiếc gia nô của Thái An vương chưa từng ngẩng đầu lên, mỹ nhân kế có muốn