Chớm đông, từng đụn mây lững lờ trôi dạt trên nền trời cao vút mênh mang, ráng chiều tà đang phai dần, chỉ còn tầng tầng lớp lớp những gam màu nhạt nhoà đằng tây.
Ở phía bên kia hồ Nhật Thịnh, bụi tre bên bờ nước khẽ động, như có con vật nhỏ nào vừa mới ngó ra mà bị dọa cho hoảng sợ, phải quay đầu chạy trốn.
Gương mặt thanh tú hơi ửng đỏ, tóc búi lơi phía sau gáy, Triêu Lộ vận một chiếc viên lĩnh vạt dài màu tía, trước ngực và cầu vai đều được trang trí hoa văn uốn lượn. Cổ tay đeo vòng đồi mồi, miệng mỉm cười, nàng từng bước tiến gần tới đình hóng mát.
Triêu Lộ lưỡng lự trong giây lát, cuối cùng vén váy ngồi xuống đối diện tôi, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Hai chúng tôi cứ thế yên lặng nhìn nhau, không khí có chút gượng gạo.
Trong lòng tôi khẽ than, vừa mới phát hiện ra thân phận thật sự của Triêu Lộ, còn chưa biết tìm nàng ra sao mà nàng đã tự mình xuất hiện. Chẳng lẽ Thánh An và Triêu Lộ có qua lại với nhau, tất cả những gì cô nói với tôi trước giờ đều là do Triêu Lộ nhờ chuyển lời?
Chuyện này hợp lý mà, Thánh An lấy chú của Triêu Lộ, hai người vốn có quan hệ họ hàng.
Người xưa đã dạy: Tiên phát chế nhân, tuy rằng chưa chắc tôi đã làm nên trò trống gì nhưng cứ im lặng mãi cũng không phải là cách hay, vẫn cần một người lên tiếng trước. (1)
"Chị Nguyệt Liên." Tôi hé môi, gọi nàng bằng tên thật.
Nét mặt Triêu Lộ thoáng sững lại, hai mắt mở lớn, khẽ hít vào một hơi thật dài.
Nàng bật cười, trông khoé mắt không hề có chút vui vẻ: "Cứ tưởng khi nãy mình nghe nhầm..."
Thì ra Triêu Lộ vốn không biết tôi đã tỏ tường thân phận của nàng.
"Xin em hãy cứ gọi chị là Triêu Lộ. Còn Nguyệt Liên... mười năm trước... cô ấy đã biến mất khỏi cõi đời này rồi." Nàng cụp mắt, giọng nhẹ bẫng như đang nói về ai khác chứ không phải bản thân mình.
Chỉ một câu đã khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi bốc hơi sạch sành sanh, nhất thời không biết nên nói gì thêm.
Hỏi về Trần Thuyên, về lý do Triêu Lộ bị phế? Mà chuyện này thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ...
Vậy là sau khi tôi đồng ý không tiếp tục gọi nàng là Nguyệt Liên, cả hai chúng tôi lại ngậm chặt miệng, ngượng ngùng nhìn nhau.
Triêu Lộ, Nguyệt Liên.
Sương buổi sớm, hoa sen dưới ánh trăng.
Trước khi bản thân kịp suy tính, tôi đã nghe thấy mình cất lời: "Chị này, cái tên Triêu Lộ của chị..."
Đang ngẩng đầu nhìn tầng không cao vút, Triêu Lộ dần hạ ánh nhìn, không nhanh không chậm ngân nga:
"Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỷ hà:
Thí như triêu lộ,
Khứ nhật khổ đa." (2)
Nàng mỉm cười, giải thích: "Nhân có ly rượu trong tay, ta ca một bài. Đời người có bấy nhiêu đâu: Ngắn ngủi như sương sớm, những ngày qua đã khổ đau nhường nào."
Tôi không tỏ thái độ gì đặc biệt.
"Vào cái ngày chị chính thức bước chân vào Đông cung, Quan gia đã đọc đoạn thơ này. Nhân sinh triêu lộ... chị cứ suy nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc ý của ngài là gì..." Triêu Lộ khép hờ đôi mi, hồi tưởng về những ngày tháng cũ. "Chị là đoá sen dưới ánh trăng, nhưng lời của Quan gia lại nói về giọt sương mai thanh khiết, tan biến khi ánh dương rực rỡ chiếu rọi."
Vậy ra cái tên Triêu Lộ này chính xác là từ Trần Thuyên, thảo nào anh chỉ cần nghe qua cũng đoán được người mà tôi gặp chính là Văn Đức phu nhân.
"Hẳn là chị đã nghe về mối quan hệ giữa em và Quan gia rồi." Tôi nói thẳng, không chút do dự.
Triêu Lộ gật đầu, mày khẽ chau lại trong khoảnh khắc.
Tôi bỗng thấy có gì đó không hợp lý, liền hỏi: "Ngày còn ở Quy Hoá, chị vội vã trốn về phòng khi Quan gia tới thăm em, khi ấy chị mới biết hay là..."
Lần này Triêu Lộ im lặng rất lâu, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Trong lòng tôi trùng xuống, cảm giác thất vọng len lỏi quấn vào tim. Nàng biết từ trước đó rồi, sau đó mới cố tình tiếp cận với tôi sao?
"Chị Triêu Lộ, chúng ta nên thẳng thắn với nhau thì hơn. Nếu em đoán không lầm thì trong lần gặp trước đây, chị đã cố gắng hỏi em về Quan gia. Chị yên tâm, có thể tiết lộ điều gì thì em chắc chắn sẽ nói thật với chị."
Triêu Lộ thở hắt ra một hơi, khẽ lắc đầu: "Không cần thiết."
Một tay nàng từ từ đưa lên, nắm nhẹ lấy bên vai còn lại, người hơi rụt về phía sau. "Đích thực... chị đã biết đại khái về Quan gia và em, trước cả khi được cứu về nhà Dương Gia."
Tuy rằng đã đoán được nhưng tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Triêu Lộ và Trần Thuyên quả đúng là vợ chồng, che giấu mọi thứ quá xuất sắc!
Thời gian trước đây, người của Triêu Lộ mang về tin tức rằng Trần Thuyên cứ vài tháng lại rời khỏi thành Thăng Long để lên núi một lần. Nàng có nghi ngờ của riêng mình, quyết định bám theo Trần Thuyên nhưng nhiều lần bị mất dấu.
Phải biết rằng mỗi khi Trần Thuyên xuất thành sẽ chỉ có duy nhất một Dạ Hành đi theo hộ tống - hoặc Đỗ Quân hoặc Thành An - và dù là ai thì cũng là kẻ đứng đầu đội ám vệ, có khả năng bỏ lại bất cứ kẻ nào bám đuôi.
Bên cạnh Triêu Lộ chỉ có một tỳ nữ và một hộ vệ thân thiết, vốn đã chẳng phải đối thủ của Dạ Hành, không dưới năm lần bị lạc trên núi, có khi không tìm được nơi tá túc mà phải ngủ lại giữa cảnh màn trời chiếu đất.
Cho đến khi đám Triêu Lộ tìm được một ngôi chùa nhỏ, sau đó gặp được Dương Gia và vô tình nghe ông ta chửi bới về một con nhãi chỉ biết nằm một chỗ để người khác chăm sóc. Linh cảm của nàng vô cùng mạnh mẽ, cho rằng người mà Dương Gia nhắc đến nhất định chính là lý do Trần Thuyên rời Thăng Long.
Và thế là nàng quyết định lén lút bám theo Dương Gia về.
"Thầy Gia cao ngạo, chưa từng để ai vào mắt nên không nhớ đã từng gặp chị trên chùa. Hơn nữa, trông ông ấy có vẻ lớn tuổi nhưng thân thủ rất khá, leo sườn vượt núi không thành vấn đề. Cuối cùng bọn chị vẫn bị thầy bỏ lại ở phía sau." Triêu Lộ cười khổ.
Chuyện tiếp theo thì tôi đã biết. Đám Triêu Lộ thật sự đã gặp phải thổ phỉ, thị nữ và hộ vệ vì bảo vệ nàng mà bị chém chết, nàng trốn dưới thân mình đầy máu me của thị nữ, may mắn thoát được một mạng.
Nàng di di ngón tay trỏ lên cột đình, không rõ đang vẽ những hình thù gì. "Năm lần bảy lượt đều không thể tìm được nơi chốn Quan gia thường ghé tới, ấy thế mà cuối cùng lại được tỳ nữ của em cứu về. Có lẽ chúng ta nhất định phải gặp mặt, là Trời Phật đã an bài."
Tôi có chút nghẹn giọng, hồi lâu mới lên tiếng: "Đông Ly là em gái em, không phải tỳ nữ."
Trong mắt Triêu Lộ loé lên thứ ánh sáng kỳ dị, chỉ đáp ngắn gọn: "Ừ. Chị biết rồi."
Nàng lại nói: "Dù sao thì... được tận mắt thấy Quan gia tới gặp em, chị đã có thể xác nhận được em chính là cô gái mà Quan gia chở che suốt nhiều năm qua."
Sâu kín đáy lòng, tôi thầm kinh ngạc. Lẽ nào tình cảm của Triêu Lộ dành cho Trần Thuyên sâu nặng đến thế, dẫu bãi bể nương dâu, xa cách hơn mười năm vẫn không suy chuyển? (3)
Ngày ấy ở Quy Hoá, Triêu Lộ từng kể mình bị hôn phu lợi dụng lừa gạt, tuy tôi không còn nhớ rõ nét mặt, cử chỉ của nàng nhưng có thể chắc tới chín phần là nàng không nói dối. Rõ ràng, vị hôn phu trong câu chuyện của Triêu Lộ là Trần Thuyên.
Thân phận cháu gái Hưng Đạo vương của Triêu Lộ có điểm gì để Trần Thuyên lợi dụng đây?
Tôi đang tập trung suy nghĩ, không kiểm soát được biểu cảm trên mặt, chỉ thấy Triêu Lộ giật nảy, vội xua tay: "Em đừng hiểu nhầm. Chị chỉ muốn làm rõ một vài vấn đề mà thôi." Nàng ngưng lại trong một hơi thở, hạ giọng: "Xem ra em cũng không biết gì cả, chi bằng gặp mặt người trong cuộc thì hơn."
"Người trong cuộc?" Tôi chau mày. Với cả, tôi không biết điều gì cơ?
Triêu Lộ khẽ gật, nhướn mày một cái, ánh mắt hướng về phía sau lưng tôi, khoé miệng kéo lên thành một nụ cười mơ hồ.
Tôi quay đầu, Thành An xuất hiện từ khi nào, lưng dựa vào gốc xoan cao lớn cách đình hóng mát tầm hơn chục thước. Ánh mắt y đăm đăm nhìn vào tôi, hay chính xác hơn là Triêu Lộ.
Tuy đã thấy Thành An nhưng Triêu Lộ chẳng hề vội vàng, chỉ thở dài: "Chị quay lại Thăng Long không phải vì đòi lại công bằng hay để ngăn cản em và Quan gia. Chỉ là... muốn hỏi Quan gia vài câu."
Tôi hít một hơi: "Câu gì ạ?"
Ngón tay khẽ chạm lên chóp mũi, nàng chớp chớp mắt: "Rằng Quan gia đã bao giờ thấy có lỗi với chị, hay với nàng ấy chưa?"
"Nàng ấy?" Cả người tôi run lên.
Giọng Triêu Lộ bình thản tới không ngờ, âm điệu trong suốt như suối trên ngàn cao.
Chạy dọc sống lưng tôi là một cảm giác băng giá, tay chân như đóng băng, bỗng chốc chỉ còn lại sự luống cuống.
Triêu Lộ đứng dậy, chậm rãi rời khỏi đình hóng mát, đi về phía Thành An. Tôi bừng tỉnh khỏi cõi mộng, tất tả chạy theo.
Đến gần hơn, tôi trông rõ trán y hơi nhăn lại, hẳn là không mấy hài lòng với sự xuất hiện của tôi bên cạnh Triêu Lộ.
Thành An gật đầu chào tôi, nói thật nhanh, không chút giấu diếm: "Ta cho người giữ chân Hồ Yên tại chợ Báo Thiên một lát, phiền tiểu thư chờ thêm."
Y không muốn Hồ Yên trông thấy cuộc gặp gỡ lúc này.
Đoạn, Thành An chuyển ánh mắt về Triêu Lộ, thái độ thay đổi 180 độ, không còn khách khí như với tôi khi nãy: "Phu nhân."
Ngay từ đầu, cả người y đã hướng về phía Triêu Lộ, nàng mới là mục đích cuối cùng của y.
Tôi nghe tiếng Triêu Lộ cười rộ lên vui vẻ: "Thị vệ An nói quá rồi, ta đâu còn là Văn Đức phu nhân nữa."
Ồ, vậy ra hôm nay mới là lần đầu tiên Thành An gặp được Triêu Lộ.
Nụ cười mỹ nhân thu vào tầm mắt, mặt Thành An đỏ như gấc chín, giọng khàn đi đôi chút: "Tiểu thư... Triêu Lộ. Tôi cũng rút khỏi thân phận ngân bài thị vệ bên cạnh Quan gia rồi."
Quả đúng là như vậy, vị trí Nhất đẳng ngân bài thị vệ hiện do Đỗ Quân nắm giữ, còn Thành An chỉ đơn giản là một Dạ Hành, không rõ cấp bậc ra sao.
Tuy nhiên, có vẻ như Triêu Lộ không biết đến sự tồn tại của đội ám vệ này nên Thành An mới không nhắc đến.
Y lại nói: "Tôi tìm tiểu thư vất vả quá."
Tôi suýt nữa cắn vào lưỡi.
Đông Ly của tôi... thua rồi!
"Ta biết. Bởi vậy hôm nay ta mới cố tình lộ diện tại nơi này."
Thành An nói: "Để tôi đưa tiểu thư về."
Triêu Lộ đồng ý, dịu dàng xoay người: "Mong rằng sẽ được gặp lại em, khi chị đã tháo gỡ được tất cả vướng mắc bấy lâu nay."
Đoạn, hai người sóng bước, tôi nghe rõ Thành An thấp giọng: "Giá như khi ấy tôi đồng ý với tiểu thư..."
Triêu Lộ nghiêm nghị đáp: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Đây không phải lý do ta gặp anh."
Bầu trời chỉ còn vài tia sáng lẻ loi từ đằng tây, một lát sau, Hồ Yên trở về với gói bánh hạt sen nguội ngắt.
...
Mấy ngày gần đây, không khí tại Chương Đức viên có gì đó kỳ lạ.
Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật vẫn hiền hoà và vui vẻ. Ông nằm nghiêng trên sập, khuỷu tay chống vào chồng gối gấm, vẫy vẫy ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế dưới rồi bảo nếu rảnh rỗi thì khi nào cùng ông niệm kinh.
Tôi sợ tới đổ mồ hôi đầy lưng, tìm cách từ chối ngay lập tức.
Người khiến tôi lo lắng là Trinh Túc phu nhân, bà rất hay mất tập trung, thường không để ý tới người khác nói gì, phải hỏi tới lần thứ ba.
Đợi Trinh Túc phu nhân rời khỏi phòng đi tìm Trần Mạnh, tôi lén lút hỏi thăm sức khoẻ của bà với Chiêu Văn vương.
Ông từ tốn đặt sách xuống án, bình thản đáp: "Không hề gì. Thánh Sinh sắp phải trở về cấm cung, bà ấy buồn là điều đương nhiên."
"Dạ, về... cung ấy ạ?" Tôi thảng thốt.
"Ừ." Chiêu Văn vương nhìn tôi như người ngoài hành tinh. "Ta cứ nghĩ Quan gia sẽ nói trước với con chứ, ai mà không biết Thánh Sinh thân thiết với con nhường nào."
Tôi chỉ đành cúi đầu, cười một cái gượng gạo.
Từ đêm tôi giận dỗi Trần Thuyên đến nay đã mười ngày nửa tháng, anh cũng không thèm chuyển lời qua Đoàn Nhữ Hài nữa là quay trở lại gặp tôi.
Khi ấy đúng là tôi đã giận quá mất khôn, quên mất anh là hoàng đế, sao có thể năm lần bảy lượt dỗ dành tôi vô duyên vô cớ gắt gỏng được.
"Cô Tâm ơi, cô Tâm!"
Tiếng gọi lảnh lót như ca ngâm này là của Trần Mạnh. Tôi hướng mắt ra cửa, thấy thằng bé ngồi vắt vẻo trên vai Quân Trì, hai mắt tít lại.
Trinh Túc phu nhân đi ngay cạnh, tay giơ lên muốn đỡ, miệng nhắc nhở liên hồi: "Cẩn thận, cẩn thận kẻo ngã!"
"Cô Tâm ơi, khi nãy Quân Trì tung con lên trời đấy! Thích lắm luôn ạ!" Trần Mạnh cười sằng sặc khoe khoang.
Trinh Túc phu nhân sầm mặt: "Ta đã nói không được lặp lại mà?"
Quân Trì liền cười xoà: "Phu nhân thứ tội, cũng chẳng mấy mà cậu nhà không được chơi đùa thoải mái như vậy nữa."
Dứt lời, gương mặt Trinh Túc phu nhân như già đi mấy tuổi.
"Tâm, con theo Quân Trì và Thánh Sinh ra vườn chơi đi. Ta có chút chuyện cần bàn bạc riêng với phu nhân." Chiêu Văn vương ngồi dậy xếp bằng, lên tiếng đuổi tôi ra ngoài.
Tôi đi đến gần, Trần Mạnh lập tức giãy dụa, trèo từ trên vai Quân Trì sang tay tôi, đòi tôi bế bằng được. Hai chân thằng nhóc đã quặp chặt vào người, tôi chỉ còn cách choàng tay ôm ngang lưng Trần Mạnh, tiện thể dụi mặt vào cổ nó.
"Thánh Sinh xa cô rồi có buồn không?" Tôi bảo.
Trần Mạnh vội rướn người về đằng sau, hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy má tôi, giọng vô cùng nghiêm trọng: "Cô Tâm sắp phải đi đâu ạ?"
Bên cạnh, Quân Trì khẽ lắc đầu.
Xem ra chính bản thân Trần Mạnh cũng không biết mình sẽ phải rời khỏi Chương Đức viên.
Tôi ôm Trần Mạnh trong tay, cùng Quân Trì đi vào vườn cây phía sau gian chính. Tỳ nữ đã sớm dọn qua sân, trên chõng tre đặt sẵn ấm trà, vài ba cái chén cùng một đĩa bánh đậu xanh.
Trần Mạnh nhón một cái rồi tụt xuống, chạy ra giữa sân tự mình nô đùa.
Tôi thở dài, chép miệng: "Đã về cấm cung rồi thì chắc không còn cơ hội gặp lại nữa."
Quân Trì rót trà, đẩy chén về phía tôi: "Không tránh được. Năm sau sẽ tiến hành lễ sắc phong thái tử."
Tôi giật mình, thằng bé mới bốn, năm tuổi mà đã trở thành Đông cung thái tử rồi sao?
Sống tại Chương Đức viên tự do tự tại biết bao, vào cung cấm rồi sẽ phải theo Quan giáo thụ học chữ nghĩa, cả ngày vùi mặt giữa đống sách trong Quốc Tử Giám.
Nhưng chính xác như Quân Trì nói, đây là điều không tránh khỏi. Chỉ chừng mười năm sau, Trần Thuyên sẽ thoái vị, nhường ngôi cho con trai mình. Trần Mạnh trở thành vị vua thứ năm của Hoàng triều Trần, tự xưng Ninh Hoàng, đổi niên hiệu là Đại Khánh.
Tôi còn nhớ mình từng đọc được về Trần Mạnh sau khi lên ngôi, được sứ giả nhà Nguyên khen là "thanh thoát như thần tiên".
Đến khi về nước, sứ giả mô tả lại dáng vẻ thanh tú của Ninh Hoàng cho mọi người biết. Ít lâu sau, sứ nước ta sang Nguyên, có người hỏi lại việc ấy, sứ ta liền trả lời: "Đúng như thế, song cũng là tiêu biểu cho phong thái cả nước." (4)
Trần Mạnh đang ngồi xổm dưới sân, một tay nhét bánh đậu xanh vào miệng, tay kia đập cái bộp xuống nền đất rồi quẹt thẳng lên trán. Chẳng mấy chốc mặt mũi thằng bé đã lấm lem hết cả.
Tôi nhận lấy khăn tay từ bà vú, tất tả chạy đến lau mặt lau tay cho Trần Mạnh. Cậu nhóc cười khúc khích, xoè bàn tay về phía Quân Trì. Anh ta hiểu ý cậu hoàng tử nhỏ, bưng đĩa bánh đậu xanh tới gần rồi tự tay bón cho thằng bé một miếng.
"Từ từ kẻo nghẹn." Tôi nghiêng người, định bụng quệt đi vụn bánh bên khoé miệng Trần Mạnh thì cậu nhóc vụt đứng dậy, đuổi theo cánh bướm vừa bay qua.
Hẫng một cái, tôi mất đà ngã ngửa về phía sau. Quân Trì đang khom người bên cạnh, cánh tay rắn rỏi nhanh chóng đỡ lấy vai, kéo tôi đứng dậy.
Anh ta do dự trong giây lát rồi dứt khoát rụt tay về, không phản ứng gì với lời cảm ơn của tôi.
Nhớ lại đêm qua, tôi nhận được lá thư thứ hai từ Đông Ly. Trên nền giấy chỉ có một vòng tròn màu đen và báo với tôi rằng khoảng chừng mười ngày nữa con bé sẽ quay về Thăng Long.
Vòng tròn kia đồng nghĩa với chữ "có", Chiêu Văn vương và Thần phi Bùi Thị Lan có liên quan đến nhau.
Vậy là Quân Trì đi theo Chiêu Văn vương, khả năng cao là bởi sự nhờ vả từ Thần phi.
Xét lại, ai ai cũng thấy rõ Trần Mạnh và Quân Trì có mối quan hệ thân thiết không kém gì với tôi cả.
Trần Thuyên đã thấy Quân Trì không ổn, thì không lý nào chỉ dặn dò mình tôi phải tránh xa. Chuyện anh ta sống tại Chương Đức viên đâu phải bí mật, người Trần Thuyên lo lắng phải là con trai của anh mới đúng chứ!
Chỉ có thể suy ra rằng Trần Thuyên biết điều gì đó ở Quân Trì, có liên quan trực tiếp đến tôi, cái anh muốn là giữ tôi tránh xa khỏi nó mà thôi.
...
Cái bụng của Vân Phi lớn dần, người lớn trong phủ dựa vào đó mà bày đủ trò trêu Lâm Vũ, khiến thằng bé tức đến khóc lạc cả giọng.
Những câu đại khái kiểu "mẹ Phi đẻ em bé rồi, không còn thương cậu Vũ nữa", "Lâm Vũ sắp ra rìa rồi nhé", hay là "sau này cậu Vũ phải nhường cha mẹ cho em rồi"... tưởng rằng chỉ là lời nói đùa vô hại, nhưng thực tế lại mang ý nghĩa rất ác độc đối với trẻ thơ, trực tiếp khoét dao vào tâm lý của chúng.
Ban đầu tôi tưởng Lâm Vũ đến tuổi nghịch ngợm nên mới khóc lóc nhằm lôi kéo sự chú ý của mọi người, nhưng rồi một lần nghe được Dư Nương ôm Vũ trong tay mà trêu ghẹo mới hay sự vụ. Mà cũng bởi chính Vân Phi không lên tiếng ngăn cản nên đám người dưới mới càng đùa giỡn quá đà hơn, ảnh hưởng vô cùng tiêu cực tới Lâm Vũ.
Tôi mời mẹ Sinh ra ngoài gian chính, để bà ngồi trên sập cao, Vân Phi bế Vũ một bên còn bản thân ngồi ở phía còn lại, chậm rãi uống trà. Dĩ nhiên, mắng kẻ dưới chỉ là chuyện nhỏ, nhắc nhở mẹ lẫn em dâu để ý Lâm Vũ hơn mới là điều quan trọng.
Dư Nương cùng đám tỳ nữ, gia nô trong phủ xếp hàng dưới sân, ngơ ngác không hiểu vì sao một nhân vật lười nhác, "thoắt ẩn thoắt hiện" như tôi lại tự nhiên làm rùm beng lên như thế.
Không trách họ được, thường ngày tôi vốn không quan tâm bất cứ thứ gì. Đứng đầu phủ là Đoàn Nhữ Hài, nhưng chuyện nhà là do mẹ Sinh và Vân Phi cùng nhau giải quyết, tôi giống như phận ăn gửi nằm nhờ, chỉ cần ngày được