Vừa vào cung chưa được bao lâu mà đã được diện kiến hai bà vợ lớn của Trần Thuyên rồi? Vận may của tôi đúng là không tệ.
Thánh Bà phu nhân, Huy Tư Hoàng phi và cậu nhóc hoàng tử Trần Mạnh vẫn đang bị Trần Quốc Chẩn ngăn lại ở ngoài điện Đại Minh, nhưng chắc là không được bao lâu nữa.
Tôi sợ tới nhảy dựng, vội vươn tay búi lại tóc, đội mũ Toàn Hoa lên như cũ, nhanh chóng lùi sang một bên cúi đầu thật thấp.
Chỉ nghe tiếng Trần Thuyên thở dài: "Không cần thiết đâu, cả Thánh Bà và Mạnh đều biết mặt nàng, tránh sao nổi?"
"Thế..." Tôi nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Trần Thuyên hơi nghiêng đầu, hướng mắt về Cao Nghiệp: "Trẫm đã dậy rồi nhưng không muốn gặp ai cả. Ngươi ra ngoài truyền lời, dặn phu nhân dẫn hoàng tử tới dùng bữa cùng trẫm sau buổi triều sáng mai."
Vị trung quan già hiểu ý Trần Thuyên, cung kính vái một cái rồi chầm chậm lui ra ngoài. Tiếng nói chuyện thưa dần rồi dừng hẳn, cuối cùng chỉ còn sự yên ắng.
"Quan gia vẫn còn ốm mà, sao đã vội lên triều thế ạ?" Trong lòng tôi xót xa, nhỏ giọng hỏi Trần Thuyên.
Anh mỉm cười, ngón tay khẽ gạt sợi tóc mai đang vương trên gò má tôi, đáp: "Ta đã nghỉ ngơi quá lâu rồi. Mà... sáng sớm đã đến thăm ta thế này, nàng đã ăn gì chưa?"
"Em ăn ở phủ rồi ạ." Tôi nhìn Trần Thuyên không chớp mắt, nhỏ giọng đáp.
Thượng hoàng Trần Khâm lên núi xuất gia, tránh xa bụi đời. Trần Mạnh - hoàng tử duy nhất thì còn nhỏ dại, chưa đủ khả năng trợ giúp phụ hoàng trị quốc. Trần Thuyên... đang phải một mình gồng gánh Đại Việt, trách nhiệm nặng nề biết bao.
Tôi đỡ Trần Thuyên ngồi dậy, kéo gối ra phía sau để anh tựa lưng cho thoải mái. Khăn sạch được đặt sẵn trên tráp đối diện, tôi giúp anh lau bớt mồ hôi trên trán, lại rót thêm một cốc nước ấm rồi đưa tới tay Trần Thuyên.
Anh nhấp một ngụm nhỏ, lông mi khẽ chớp: "Mấy việc này... ta gọi cung nữ vào cũng được..."
Một thoáng bất mãn len lỏi, tôi chỉ mím môi, khẽ cúi đầu đáp: "Vâng ạ."
Nhưng Trần Thuyên không cho truyền bất cứ ai tiến vào.
Do đang bị bệnh, và cũng có thể lo lắng cho chuyện triều chính bị trễ nải mất mấy hôm nên sắc mặt Trần Thuyên không được tươi tắn cho lắm. Tôi kéo ghế lại gần hơn, lôi bảy bảy bốn mươi chín câu chuyện vụn vặt ở phủ họ Đoàn ra từ trong trí nhớ, hy vọng có thể giúp tinh thần Trần Thuyên phấn chấn hơn phần nào.
Tóc Trần Thuyên vẫn được búi chặt trên đỉnh đầu, tới một sợi tóc thừa rơi xuống cũng không có. Trong điện có đốt than sưởi ấm nên dù anh chỉ khoác trên người duy nhất một chiếc áo giao lĩnh màu trắng thì cũng không lo lắng về việc bị nhiễm lạnh. Tôi có thể trông rõ lồng ngực anh phập phồng lên xuống dưới lớp áo mỏng manh, bỗng chốc không biết nên nói tiếp điều gì.
"Quen biết bao lâu nay... mà đây mới là lần đầu tiên em được tới thăm chàng ốm." Khẽ cụp mắt, tôi lí nhí nói với Trần Thuyên.
Không biết đã có bao nhiêu lần anh bị bệnh phải nằm yên trong điện Đại Minh, còn tôi ở ngoài lại giận dỗi trách móc anh không đến gặp mình nhỉ?
"Nàng có mang theo vật trẫm từng tặng không?" Trần Thuyên lên tiếng, hỏi một câu không liên quan cho lắm.
Tôi ngẩn người, vội dâng con dao găm vẫn dắt ở bên hông lên bằng hai tay.
Anh nhận lấy, bật cười: "Giỏi lắm, dám mang vũ khí vào gặp hoàng đế. Nàng muốn hành thích trẫm hả?"
Tự dưng lại đùa một câu nhạt nhẽo, tôi trừng mắt lườm Trần Thuyên.
Nét cười chưa phai, anh chậm rãi tháo vỏ, ngón trỏ lướt trên lưỡi dao rồi dừng lại ở vị trí gần chuôi, dịu dàng chạm nhẹ hai cái.
"Là tên của em đúng không ạ?"
Thấy miệng anh khẽ hé như đang chuẩn bị nói gì đó, tôi lại cướp lời: "Em... đã được Chiêu Văn vương giải thích ý nghĩa của thứ này cho rồi ạ."
Không hiểu vì lý do gì mà tôi bỗng cảm thấy sợ hãi, không dám để Trần Thuyên lên tiếng. Anh khẽ mỉm cười, từ từ tra dao vào vỏ rồi ngẩng lên, đặt lại nó vào tay tôi. Ánh mắt anh tựa như hồ nước sâu hun hút chẳng nhìn thấy đáy, xoáy chặt vào tôi phía trước.
"Niệm Tâm... hãy kiên nhẫn, chờ ta thêm một thời gian nữa... được không?"
Một cảm giác kỳ quặc chạy dọc sống lưng, len lỏi trong lớp áo trung quan khiến cả thân mình tôi rét run.
Tôi... không biết nên đáp lại Trần Thuyên như thế nào cả.
"Bẩm Quan gia, đã tới giờ rồi." Một lời của Cao Nghiệp từ phía ngoài vọng vào giúp tôi thoát khỏi tình cảnh gượng gạo.
Trần Thuyên chưa hề rời mắt khỏi tôi. Trong tích tắc, tôi như trông thấy một thứ ánh sáng lạ lùng vụt qua khi anh chớp mi.
Tôi lật đật đứng dậy, định lùi sang một bên để nhường chỗ cho Cao Nghiệp thì ông ta nói: "Tiểu thư cứ ngồi đi ạ."
Bên cạnh, Trần Thuyên không tỏ thái độ gì đặc biệt. Tôi giữ tư thế nửa đứng nửa ngồi được một lúc thì thấy mỏi, đành phải ngồi xuống.
Trần Thuyên yên lặng ăn cháo, chỉ mất tầm nửa khắc đồng hồ đã giải quyết xong xuôi. Theo lệnh của Cao Nghiệp, một cô cung nữ tiến vào, bưng theo một bát thuốc khói nghi ngút.
Cô cung nữ kia như người máy, cả quá trình không ngẩng đầu lên lấy một lần, đặt khay xuống bàn nhỏ, nhanh chóng dọn dẹp những vật dụng đã được dùng qua rồi lui ra ngoài.
Cao Nghiệp nói: "Dạ bẩm, Thái y Bân đã dẫn học trò lên chùa Am Tượng luyện thuốc, dặn rằng Quan gia chỉ cần uống thuốc hết ngày hôm nay là có thể ngưng." (1)
Thì ra Phạm Bân đã đi công tác rồi, thảo nào mấy hôm trước cái Tị lại truyền lời Đỗ Chi mời tôi sang chơi.
Trần Thuyên gật đầu, tỏ vẻ đã nhận thông tin.
"Bát thuốc kia..." Cao Nghiệp hơi ngập ngừng.
"Trung quan cứ để tôi." Tôi mỉm cười, nhận lấy nhiệm vụ
Ông ta khẽ gật, làm động tác cảm ơn tôi: "Vậy trăm sự nhờ tiểu thư. Già xin phép lui trước."
Tôi nhìn theo bóng lưng Cao Nghiệp rời khỏi tẩm điện, từ từ chuyển tầm mắt về phía chiếc bát men xanh ngọc ngả vàng đang đặt trên khay. Bỗng tôi nhớ về cái ngày mình vượt thời gian gặp được Thượng hoàng Trần Khâm ở hành cung Tức Mặc, từng có mong muốn ngửa tay xin vài món đồ mang về thời hiện đại. Chớp mắt một cái, đã hơn mười lăm năm trôi qua đối với bọn họ rồi.
"Cao Nghiệp là người đứng đầu đám trung quan của cung Quan Triều, ngoài ra cũng là thầy dẫn dắt trực tiếp của Phước Lộc." Trần Thuyên nhàn nhạt nói, cung cấp thông tin cho tôi. Anh nhắc đến rồi tôi mới nhớ ra thằng bé trắng trẻo mập mạp, có lẽ vì nó trẻ trung nhanh nhẹn nên mới hay được theo hoàng đế xuất cung.
"Nhưng mà từ lúc đến tới giờ em không nhìn thấy Phước Lộc ở đâu thì phải."
"Ừ, nó phạm lỗi nên bị phạt trượng, có lẽ giờ đang phải nghỉ ngơi dưỡng thương rồi." Anh hơi cau mày, thái độ không hài lòng.
Tôi giật mình hỏi: "Ôi chao, sao thế ạ?"
Trần Thuyên đáp: "Hôm qua... trong lúc ta ngủ còn Cao Nghiệp không có ở cung Quan Triều, nó tự ý dẫn Hoàng phi vào trong tẩm điện."
Hoàng phi... Huy Tư Hoàng phi?
Vậy là không có sự cho phép của hoàng đế thì bất cứ ai cũng không được tiến vào khu vực tẩm điện. Chậc, khi nãy Thánh Bà và Huy Tư đều không chịu đi, có lẽ cũng bởi đã có tiền lệ. Mà nếu nói thư thế thì... việc hôm nay Trần Quốc Chẩn đưa tôi tới đây là được Trần Thuyên ngầm cho phép rồi?
"Ngày trước Cao Nghiệp là nội quan bên cạnh Thượng hoàng, về sau được chuyển tới hầu hạ tại ta. Ông ấy đã đi theo ta từ thuở niên thiếu, bởi vậy lời nói của Cao Nghiệp rất có trọng lượng. Sự việc hôm nay... kể cả không phải truyền lời của ta thì ngay cả Thánh Bà cũng không dám đôi co thêm với ông ấy." Anh vừa nói vừa hướng mắt về phía bát thuốc, tôi vội đứng dậy bưng lại gần.
Trần Thuyên uống một ngụm nhỏ, môi hơi mím lại, xem chừng thuốc rất đắng.
Tôi muốn di dời sự chú ý của anh liền tỏ ra quan tâm: "Chắc chẳn Cao Nghiệp và chàng có mối quan hệ rất thân thiết."
"Ừ." Trần Thuyên gật đầu, hồi tưởng lại chuyện cũ. "Ông ấy từng cứu ta và Huyền Trân, ta luôn ghi nhớ điều này."
Không đợi tôi tròn mắt ngạc nhiên, anh nhanh chóng kể lại chuyện cũ: "Có một lần Huyền Trân tới Đông cung thăm ta, nghịch ngợm trèo lên cây rồi mắc kẹt trên đó. Con bé khóc mãi, dù ai muốn lên cứu cũng không chịu, cuối cùng ta phải đích thân trèo lên để đỡ xuống. Ai ngờ..."
Ai ngờ Trần Thuyên không bế nổi đứa em gái mới chỉ bốn, năm tuổi, cả hai trượt chân rơi từ trên cành cao xuống. Cũng may phía dưới Cao Nghiệp dang tay đón, thành công trở thành cái đệm cho hai anh em.
"Khi ấy Cao Nghiệp cũng không còn trẻ trung gì, xương cốt bị ảnh hưởng, đến tận bây giờ vẫn đau nhức mỗi khi trái gió trở trời." Anh chép miệng đầy thương cảm.
Tôi cười: "Xem ra tính cách nghịch ngợm của công chúa đã hình thành từ khi còn nhỏ."
"Phải. Khi ta lên ngôi hoàng đế, Huyền Trân vẫn còn đang học cầm bút, nắn nót từng nét chữ. Tuy ta và con bé không cùng một mẹ sinh ra nhưng vị trí của ta và Quốc Chẩn trong lòng Huyền Trân vẫn luôn ngang bằng... Huyền Trân là em gái út, từ khi sinh ra đã được cả hoàng cung nuông chiều... Chỉ cần con bé không vừa lòng cái gì thì nhất định sẽ chạy tới tìm anh trai thái tử để mách chuyện..." Chậm rãi nói từng câu từng chữ, Trần Thuyên thở dài rồi một hơi uống hết bát thuốc đắng.
Anh em họ Trần quả thực rất yêu thương nhau, điều này đã được chứng minh qua sử sách.
Trần Thuyên dùng khăn sạch lau miệng, uống thêm một ít nước ấm rồi ngả lưng tựa vào thành giường, yên lặng nhìn tôi. Hồi lâu sau anh mới lên tiếng: "Nàng nói xem..."
"... khi Huyền Trân biết mình sẽ bị gả tới Chiêm Thành... liệu con bé có hận ta không?"
Tôi ngẩn người, hoá ra đây chính là chuyện khiến Trần Thuyên bận lòng bấy lâu nay. Nhất thời tôi chỉ biết nghẹn họng. Vấn đề ở đây không phải là "nên gả hay không" mà hoàng đế đã ra quyết định, chỉ là hơi đau đầu về phương diện tình thân.
Chẳng trách nãy giờ Trần Thuyên chỉ gọi em gái bằng phong hiệu chứ không phải cái tên Diễm Tiên như cách anh gọi Trần Quốc Chẩn. Huyền Trân không thể cứ mãi là đứa em gái nhỏ hay khóc hay cười, đòi hỏi được anh chị yêu thương, cô buộc phải thực hiện trách nhiệm của công chúa Đại Việt.
Thứ cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng cuối cùng cũng tiêu tan, hai tay tôi phủ lấy bàn tay Trần Thuyên, nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều vì lợi ích của quốc gia, công chúa sẽ hiểu cho tấm lòng của Quan gia thôi ạ."
Hai mày Trần Thuyên nhướn lên tỏ rõ sự ngạc nhiên, trong lòng tôi theo đó mà giật thót một cái. Từ từ, hậu thế trăm năm sau ai ai cũng rõ chuyện Chiêm Thành lấy châu Ô châu Lý làm sính lễ rước công chúa Huyền Trân... nhưng hiện tại thì sao?
Cũng may khi nãy tôi nói chuyện kiểu mập mờ, không để lộ ra rằng cái gì mình cũng biết rõ. Công chúa hòa thân tất nhiên là vì mối bang giao giữa hai nước, đều là "ích nước lợi nhà".
Trần Thuyên thản nhiên nói: "Ta cứ nghĩ Quốc Chẩn đưa nàng vào để xin xỏ cho Huyền Trân chứ?"
Tôi há hốc miệng: "Sao chàng biết?"
"Đơn giản thôi." Anh phì cười. "Cậu ta sẽ không làm điều thừa thãi đâu. Nàng tưởng Quốc Chẩn thật sự quan tâm tới chuyện tình cảm của người khác à?"
Đáp lại Trần Thuyên, tôi chỉ cười gượng gạo.
"Hôn sự của Huyền Trân đã được quyết định từ bốn năm trước, Quốc Chẩn phí công rồi." Anh đưa tay lên xoa xoa ngực, khó nhọc nói.
Bốn năm trước... là năm Hưng Long thứ chín, khi Thượng hoàng Trần Khâm vân du khắp nơi, tiện thể qua thăm Chiêm Thành.
Trần Quốc Chẩn cũng chỉ là muốn bảo vệ em gái của mình mà thôi.
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc thì thuốc bắt đầu có tác dụng, Trần Thuyên mơ màng chợp mắt. Một tay tôi vẫn nắm chặt tay anh, tay kia vỗ về lên mặt chăn dày, chỉ cần hơi ngưng lại là trán Trần Thuyên sẽ nhăn tít lại, tỏ vẻ khó chịu.
Mất chừng một khắc đồng hồ, xác định Trần Thuyên đã ngủ sâu thì tôi mới dám khẽ khàng rút tay, rón rén rời khỏi tẩm điện.
Tôi cùng Quốc Chẩn theo đường cũ mà đi, chưa ra tới cửa thứ nhất đã nghe thấy giọng một người phụ nữ cất lên: "Huệ Vũ vương tới thăm Quan gia sao?"
Tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng, thế quái nào tránh được trong tẩm điện mà ra ngoài lại vẫn đụng độ Thánh Bà với Huy Tư vậy hả?
Mà khoan... hỏi thế kia thì không thể là hai bà vợ lớn của Trần Thuyên được, hẳn là một vị phi tần khác!
Lại nghe Trần Quốc Chẩn đáp: "Đúng thế, giờ ta xuất cung đây."
Hay lắm, còn không thèm chào hỏi gì mà chỉ tỏ rõ ý của mình: Mau mau tránh ra cho ta đi.
"Ấy, kia là trung quan của cung Quan Triều phải không? Mặt mũi lạ quá, ta chưa gặp bao giờ thì phải..." Vẫn là giọng của người phụ nữ khi nãy, kèm theo vài câu phụ hoạ của ai đó. Vậy là có hẳn hai cô phi tần ở đây, bởi đám cung nữ sẽ không dám hô to gọi nhỏ ở trước mặt một vị đại vương như Huệ Vũ Quốc Chẩn.
Trần Quốc Chẩn có thể giận dữ cãi nhau tay đôi với tôi cũng vì tôi chỉ là một đứa dân đen hèn kém, hiện tại trước mặt cậu ta là hai nàng vợ nhỏ của anh trai, lực sát thương lớn hơn nhiều.
"À..." Rốt cuộc Trần Quốc Chẩn vẫn như gà mắc tóc, không biết nên đáp lời cô phi tần kia như thế nào.
Chậc chậc, liệu tôi có bị xé xác ra ở đây không nhỉ?
"Làm gì mà tụ tập ở đây thế này?" Thêm một người phụ nữ xuất hiện, tình cảnh quả thực gay cấn. Chẳng lẽ hôm nay tôi sẽ được diện kiến toàn bộ hậu cung của Trần Thuyên?
Ôi chao, chuyện xui rủi đâu ai muốn người ơi!
Cả đám, bao gồm Trần Quốc Chẩn và hai cô phi tần kia thi nhau lên tiếng chào: "Phu nhân an khang", "bái kiến phu nhân",... các kiểu. Trong lòng tôi thầm ồ lên một tiếng, cả cấm thành chỉ có duy nhất một vị phu nhân là Thánh Bà mà thôi.
"Huệ phi, thay vì dành thời gian săm soi mặt mũi từng tên nô tài ở cung Quan Triều thì cô nên tới giúp Thục phi chăm sóc Huệ Chân đi." Không chút nể nang, câu thứ hai của Thánh Bà đập thẳng vào mặt phi tần được gọi là Huệ Phi.
Nếu tôi đoán không lầm thì đây là Văn Tĩnh Huệ phi Phạm Sơ Nguyệt, chị gái của Vân Phi, em dâu tôi. Tôi chưa từng nghe về Thục phi, nhưng theo lời Thánh Bà nói thì khả năng cao cô này là mẫu phi của công chúa Huệ Chân.
"Còn Sung nghi, ta nhớ hạn cấm túc của cô là ngày mai mà nhỉ?"
"Bẩm... bẩm phu nhân, em lo cho sức khỏe của Quan gia quá nên là..." Đây là người phụ hoạ cho Huệ phi khi nãy, ra cô ta ở bậc Sung nghi, thuộc cửu tần.
"Phu nhân thứ tội, chúng em..." Huệ phi run run lên tiếng chen ngang. Chắc hẳn hai cô này đứng cùng một chiến tuyến.
Thánh Bà không để yên cho Huệ phi nói hết câu, chỉ lạnh lùng bảo: "Thôi, lui hết cả đi."
Giữ nguyên tư thế cúi thấp đầu nên không nhìn ngó được dung mạo hai cô vợ nhỏ của Trần Thuyên, tôi chỉ biết thất vọng, nghe tiếng bước chân xa dần.
"Huệ Vũ vương, có thể để ta nói chuyện với tiểu thư Niệm Tâm một lát được không?" Giọng Thánh Bà mềm mỏng trở lại, giống hệt nhiều năm về trước - khi tôi gặp cô ta lần đầu tiên ở Tức Mặc.
Chỉ thấy thân mình Trần Quốc Chẩn đang đứng chắn trước tôi khẽ run lên, mãi sau mới cất bước, tránh sang một góc tạo không gian riêng cho tôi và Thánh Bà.
"Tiểu thư có thể ngẩng đầu lên rồi." Thánh Bà nhẹ nhàng nói.
"Bái kiến phu nhân." Tôi không vội đứng thẳng người, trước tiên cứ phải hành lễ cái đã. Nhưng mà... sao cô ta lại biết là tôi nhỉ?
Thấy tôi không giấu được vẻ kinh ngạc, Thánh Bà nheo mắt nói: "Huệ Vũ vương tới thăm Quan gia nhưng lại chặn ở bên ngoài, hẳn là trong tẩm điện có ai đó không muốn bị người khác bắt gặp. Huy Tư vốn chân chất, tin rằng Quan gia đang nghỉ ngơi nên đã dẫn hoàng tử về trước, còn ta... Ta nghĩ... trong lúc Quan gia mệt mỏi, hẳn sẽ cần một người ở bên... Vì vậy ta mới cố ý nán lại, hy vọng sẽ gặp được cô."
"Được phu nhân quan tâm là phúc phận của Niệm Tâm rồi ạ." Tôi nhàn nhạt nói.
Thánh Bà tỏ ra ngạc nhiên trước cách nói chuyện của tôi, cô ta bật cười: "Ta nào có quan tâm tới tiểu thư. Quan gia buồn phiền đã lâu, ta cũng chỉ mong ngài được thoải mái mà thôi."
Nói như thể tôi là thứ để giải trí ấy nhỉ. Nhưng đúng là không thể phủ nhận, Thánh Bà và Triêu Lộ có vài nét khá tương đồng, đặc biệt là khi cả hai cùng nhếch mép cười.
"Niệm Tâm, cô đừng hiểu lầm." Còn đang bận đánh giá Thánh Bà trong lòng thì cô ta đã lên tiếng, lần này biểu cảm vô cùng chân thật. "Ta không biết vì lý do gì mà Quan gia vẫn trì hoãn việc đón cô vào cung, dù sao chuyện này ta cũng không thể can thiệp. Nhưng mà nếu có lần sau... cứ nhắc Huệ Vũ vương tới tìm ta trước."
Nhất thời, tôi không tài nào nhận ra được Thánh Bà đang có ý mỉa mai mình hay thật sự có lòng muốn giúp đỡ.
"Phải rồi, lần tới cô đừng quên ghé cung Phúc Thái của ta thăm Mạnh nhé. Hoàng tử nhắc tới cô nhiều lắm." Thánh Bà thả lại một câu cuối cùng, cũng chẳng chờ tôi trả lời rồi thướt tha đi mất.
Sau đó, quãng đường rời khỏi cấm cung hoàn toàn yên ổn, không có bất cứ ai nhảy ra ngáng chân.
Trần Quốc Chẩn vốn không quan tâm tới cuộc hội thoại giữa tôi và Thánh Bà phu nhân, nhận được cái lắc đầu của tôi liền thất vọng, sai trạo nhi khiêng kiệu rời khỏi phủ họ Đoàn.
Chậc, biết làm sao được. Chuyện của Huyền Trân... tôi hoàn toàn không có khả năng giúp cậu ta chứ đừng nói là thay đổi được lịch sử.
...
Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi tiếp theo, kinh thành Thăng Long xảy ra vô số sự kiện.
Đáng kể nhất phải nói đến sự xuất hiện của vương thất Chiêm Thành cùng hơn trăm bộ hạ, một mặt diện kiến hoàng đế Đại Việt thăm hỏi