Đại hành khiển Trần Khắc Chung – người mà sau này sẽ tới Chiêm Thành để cướp công chúa Huyền Trân về rồi lênh đênh trên biển tới tận một năm, bị gán cho tội tư thông với công chúa, để ngàn đời sau vẫn bị dè bỉu.
Trần Khắc Chung vốn tên thật là Đỗ Khắc Chung, do có công lớn trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông đã được vua Trần ban cho quốc tính, đổi họ thành Trần Khắc Chung.
Người được quan gia ban cho quốc tính là Trần Khắc Chung chứ không phải gia đình của ông ta, cho nên vợ con anh em vẫn giữ nguyên họ.
Đó cũng là lý do vì sao mà họ tên con gái của ông vẫn là Đỗ Khiết Tâm chứ không phải Trần Khiết Tâm.
Đỗ Khiết Tâm là cháu họ xa của anh em Đỗ Quân và Đỗ Chi, năm nay mới mười lăm tuổi, nghe phong thanh rằng cô bé ấy đang có tình cảm với Đỗ Quân.
Mới đầu nghe Đỗ Chi kể tôi hơi choáng váng vì họ là chú cháu, nhưng rồi nhớ ra hiện tại đang là thời nhà Trần – việc lấy người trong họ cũng là điều bình thường mà thôi.
"Mất tích lúc nào?" Tôi cắn môi, cảm thấy cổ họng khô khốc.
Trần Thanh rót cho tôi một chén trà rồi đáp: "Chiều ngày hôm qua."
Chiều hôm qua? Không phải là Khiết Tâm còn ghé qua phủ ngồi chơi một lúc rồi mới về hay sao? Tôi nói lại suy nghĩ này với Trần Thanh, anh liền thở dài một tiếng vô cùng nặng nề.
"Rất có khả năng nó bị bắt cóc trên đường trở về phủ đệ."
Cả người tôi lập tức nổi lên một tầng da gà, sau lưng lạnh buốt.
Rõ ràng Đỗ Khiết Tâm không hề đi một mình.
Con bé còn có một nô tỳ, hai tên gia nhân cao lớn đi cùng nữa cơ mà.
Trần Thanh lắc đầu: "Mấy đứa người dưới báo lại rằng Tâm...!Khiết Tâm mất tích sau khi cả đám đi vào chợ Quảng Hàn, khi ấy cũng là lúc đang đông người qua lại."
Tôi nhíu mày nhìn anh: "Vậy là khi đi vào chợ thì bằng cách nào đó, Khiết Tâm đã bị tách ra khỏi đám gia nhân.
Sau đó...!thì mất tích."
"Hung thủ nhất định là người có quen biết với Khiết Tâm." Trần Thanh trầm giọng.
Tôi gật đầu đồng tình.
Chợ là nơi đông người qua lại, khả năng Đỗ Khiết Tâm bị bắt cóc bằng vũ lực thực sự không cao.
Người qua đường nhất định sẽ chú ý tới một cô gái giãy giụa, phản kháng đối với người bên cạnh mình.
Bởi vậy hẳn là con bé đã bị thuyết phục để đi theo tên hung thủ.
Trần Thanh lại khẽ khẽ khoát tay.
Người đàn ông với bộ dáng hung dữ nãy giờ vẫn đang đứng cạnh anh liền đi lên một bước, cúi đầu chắp tay chào tôi.
"Người này là Hồ Nguyên Đức – tụng quan dưới quyền Đại an phủ sứ Trần Thì Kiến." Trần Thanh giới thiệu qua loa.
Tôi vội vã đứng dậy, cúi đầu chào theo.
Hồ Nguyên Đức lúc này mới lên tiếng.
Gã đứng thẳng người, mắt chỉ nhìn Trần Thanh.
"Thêm một người mất tích, hơn nữa lại là con gái Ngự sử đại phu, Quan gia trong lúc nóng giận đã ra lệnh nếu trong vòng mười lăm ngày không bắt được hung thủ sẽ..." Gã ngập ngừng.
"...!lấy đầu toàn bộ phủ Kiểm pháp để tạ tội với dân chúng."
Tim tôi đập "thịch" một cái thật mạnh.
Quan gia...!Trần Thuyên? Cậu bé có đôi mắt lấp lánh ánh nắng ngày đó của tôi...!hôm nay ra lệnh chém đầu tất cả người trong phủ Kiểm pháp ư?
Một tay đặt lên tim, một tay tôi chống lên bàn dồn trọng tâm xuống.
Tôi thật sự sợ mình sẽ choáng váng tới mức ngã xuống đất.
Liếc sang Trần Thanh đang ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt anh như đang phủ một tầng băng mỏng, lạnh lùng và quyết liệt.
"Tâm." Anh khẽ quay đầu sang phía tôi, chỉ gọi tên tôi như vậy cũng đủ khiến tim tôi rung lên một nhịp.
Hẳn là anh đang sợ hãi lắm.
Hoàng đế chỉ cần một câu cũng có thể lấy mạng kẻ khác, nay anh lại biến thành con cá nằm trên thớt.
Mười ngày sau nếu không bắt được hung thủ...!anh sẽ phải chết sao?
"Ngoài việc hung thủ là người quen của Đỗ Khiết Tâm thì phía phủ Kiểm Pháp không có chút manh mối nào." Trần Thanh chầm chậm nói.
"Anh Đức ở đây giúp ta cùng nàng phân tích lại vụ án từ đầu."
Tôi biết vì sao Trần Thanh lại tìm đến tôi.
Cách suy nghĩ của tôi khác với họ, qua vụ án hoa nương Hoài Đoan, án Tấm Cám...!Trần Thanh đã có thể thấy được điều đó.
Và...!đây cũng là lý do mà Hồ Nguyên Đức có mặt ở đây.
Gã là người của quan phủ, nắm trong tay tất cả những dữ liệu cần thiết của vụ án.
Giờ chỉ cần tôi và Trần Thanh sắp xếp lại thì rất có khả năng sẽ phác hoạ được chân dung kẻ giết người.
"Vậy thì chúng ta quay lại từ nạn nhân đầu tiên đi." Tôi chạy vào gian phòng Đoàn Nhữ Hài, lấy ra một ít giấy bút nhằm ghi lại thông tin cho mạch lạc hơn.
Để không làm Trần Thanh cùng Hồ Nguyên Đức ngạc nhiên về thứ ký tự kỳ lạ, tôi giải thích rằng mình không biết chữ nên phải "vẽ" ra để có thể nhìn nhận vấn đề dễ dàng.
Tôi viết số Một cùng cái tên của nạn nhân thứ nhất: Triệu Thị Mai.
"Trước tiên cần phải xác định được đây là một tên tội phạm có tổ chức rõ ràng.
Hắn thông minh và cũng rất tự tin rằng mình sẽ không bị bắt."
Tôi mở đầu, chấm một chấm màu đen xuống tờ giấy và viết "tội phạm có tổ chức".
Trần Thanh gật đầu: "Ừm, vì thế hắn vẫn tiếp tục gây án trong kinh thành, thậm chí cách thức y hệt nhau."
"Bắt cóc và giết từng ấy nạn nhân...!đến nay là năm người chết phải không?" Tôi quay sang Hồ Nguyên Đức.
Gã trả lời: "Là bốn người chết.
Người thứ năm vẫn bị mất tích."
"Vậy rất có thể người thứ năm vẫn còn sống.
Bốn nạn nhân trước đều là tìm thấy xác rồi khoảng nửa tháng tới một tháng tiếp theo mới có người mất tích..." Tôi ngẫm nghĩ rồi nói.
Trần Thanh đồng tình: "Hung thủ luôn luôn suy tính và lên kế hoạch rõ ràng trước khi gây án.
Thời gian nạn nhân tiếp theo bị bắt cóc là từ một cho tới hai tháng, đó cũng là thời gian cần thiết cho hung thủ đem vứt xác nạn nhân trước đó và theo dõi mục tiêu tiếp theo.
Có nghĩa là hiện tại hung thủ đã rút ngắn thời gian lại."
Hồ Nguyên Đức đứng cạnh chăm chú lắng nghe, gắng ghi nhớ tất cả những gì cần thiết.
Tôi nhắm mắt, tay khoanh tròn vào số "một" trên tờ giấy.
"Nạn nhân đầu tiên là quan trọng nhất, muốn bắt được hung thủ phải dựa vào cô ấy."
Hồ Nguyên Đức mở to mắt, ngạc nhiên hỏi lại vì sao.
Tôi khẽ cười, giải thích với gã: "Bởi đây là một kẻ thông minh, giữa những lần phạm tội của mình hắn sẽ cải tiến, nâng cấp cách thức gây án.
Vậy nên càng về sau các dấu vết càng ít ỏi.
Lần đầu tiên sẽ lộ ra tất cả những lỗ hổng, khuyết điểm của hắn.
Hơn nữa, thông thường hung thủ sẽ chọn nạn nhân gần với nơi mình sống.
Các anh có biết là với những thám tử giỏi, họ chỉ cần đứng ở hiện trường vụ án là có thể phác hoạ hoàn chỉnh hung thủ có vẻ ngoài như thế nào, hắn đã giết nạn nhân ra sao..."
Trần Thanh khẽ chạm vào tay tôi, ra hiệu tôi dừng lại.
Tôi nuốt nước bọt, nếu anh không ngăn lại thì có lẽ tôi sẽ tiếp tục lảm nhảm những thứ không liên quan mất.
Anh không nhìn sang Hồ Nguyên Đức, chầm chậm hỏi: "Các ngươi đã điều tra được những gì về Triệu Thị Mai?"
Dáng người to lớn lại cúi xuống: "Bẩm cậu, năm nay Triệu Thị Mai mới tròn mười sáu tuổi, gia đình thuộc tầng lớp trung nông.
Thị Mai có tính tình nhút nhát, hiền lành, không phải là người mà kẻ khác dễ dàng bắt chuyện."
"Còn nơi tìm được xác nạn nhân có phải hiện trường ban đầu không?"
"Bẩm cậu, hẳn là Triệu Thị Mai đã chết từ trước đó rồi mới bị vứt ra ngoài ngõ hẻm ít người qua lại.
Còn một điểm nữa là, nạn nhân không phải là bị giết chết mà là...!bị bỏ đói cho tới chết."
Tôi lại ghi vào tờ giấy: "Bị bỏ đói tới chết".
"Trên xác nạn nhân có điểm gì lưu lại không? Ví dụ dấu vết bị đánh đập, vết thương do hung khí...?"
Hồ Nguyên Đức ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
"Hoàn toàn không có, trên cơ thể nạn nhân chỉ có dấu vết bị trói mà thôi."
"Còn dấu hiệu bị xâm..."
Chưa hỏi hết câu, Trần Thanh đã trả lời thay Hồ Nguyên Đức: "Không có." Sau đó còn nhìn tôi một cách ý nhị.
Tôi cụp mắt, từ đầu tới giờ đều là Trần Thanh giúp tôi không trở nên kỳ lạ trước mặt người khác.
Nếu tôi hỏi thẳng ra rằng nạn nhân có dấu vết bị xâm hại hay không chắc chắn sẽ bị Hồ Nguyên Đức đánh giá.
Dù sao tôi cũng là con gái, không nên động đến các vấn đề nhạy cảm quá.
Riêng việc Trần Thanh tới đây để có thể cùng tôi nói về vụ án đã là không thể chấp nhận được rồi.
"Vậy tổng kết lại là từ lúc nạn nhân bị bắt cóc cho tới khi tìm thấy xác là khoảng một tháng.
Trên người nạn nhân ngoài vết trói ra thì không còn dấu vết nào khác, nguyên nhân gây nên cái chết là do bị bỏ đói phải không?"
Hồ Nguyên Đức gật đầu: "Đúng là như vậy."
"Bắt cóc về nhưng lại bỏ đói tới chết, cả bốn nạn nhân đã tìm được xác đều như vậy à?"
Trần Thanh nhìn tôi, thay cho câu trả lời.
Tôi viết hai chữ "mục đích" xuống tờ giấy.
Vậy rốt cuộc hung thủ bắt cóc các nạn nhân để làm gì? Không có bất kỳ dấu vết đánh đập hay xâm hại, nạn nhân chỉ bị bỏ đói cho tới chết.
Chết rồi vô dụng, hung thủ mới vứt xác nạn nhân ra những địa điểm không có ý nghĩa gì như chân cầu, ngõ hẻm...!
Phần lớn những tên tội phạm giết người có tổ chức đều có một ảo tưởng nhất định về hành động của mình.
Bởi vậy hung thủ không thể "bắt chơi" một vài người con gái về để bỏ đói họ mà không có mục đích gì rõ ràng.
Cũng chính vì thứ "ảo tưởng" đó mà cách chọn nạn nhân của hung thủ cũng rất đặc biệt.
Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu lên hỏi: "Nạn nhân đầu tiên mất tích ở đâu?"
Hồ Nguyên Đức liền trả lời: "Lần cuối cùng nạn nhân được nhìn thấy là ở chợ Báo Thiên.
Nạn nhân mỗi ngày đều cắp hai giỏ trứng ra chợ bán từ sáng cho tới quá trưa mới trở về."
"Vậy nạn nhân ngồi một chỗ bán hay đi rao khắp chợ?"
"Ngồi một chỗ."
"Phía an phủ các anh đã thu thập lời khai của những người ngồi bán cạnh nạn nhân chưa?"
Bị tôi hỏi mấy câu liên tiếp, Hồ Nguyên Đức hơi khựng lại một chút nhưng vẫn trả lời đầy đủ: "Họ đều khai rằng trước khi bị mất tích, nạn nhân không có gì kỳ lạ cả."
Nghe vậy, tôi nhíu mày: "Đây là rất cả những gì mà các anh biết về Triệu Thị Mai?"
Vậy mà tôi cứ nghĩ đám người dưới quyền Trần Thì Kiến làm ăn hiệu quả lắm.
Thấy khuôn mặt tôi lộ vẻ thất vọng, Trần Thanh nghiêng đầu thì thầm: "Đại an phủ sứ Trần Thì Kiến mới nhậm chức chưa được bao lâu."
Tôi gật đầu.
"Anh Đức, nhờ anh quay về bẩm báo lại với Đại an phủ sứ và sắp xếp người tới nhà Triệu Thị Mai điều tra lại.
Xem cô ấy có thói quen đi bán trứng như thế nào, đồng thời xét lại lời khai của những người ngồi bán cạnh cô ấy.
Điều tra xem trước khi cô ấy mất tích có gặp ai khả nghi không.
Phải tra hỏi cho rõ ràng, không được hời hợt như trước nữa."
Giọng tôi có hơi nặng nề, khiến Hồ Nguyên Đức tỏ vẻ bất mãn.
Gã liếc mắt sang Trần Thanh, xem chừng rất muốn hỏi vì sao gã phải nhận lệnh từ một cô gái là tôi.
Trần Thanh không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Tôi cũng không muốn làm không khí căng thẳng thêm, đành cúi đầu rồi nói thêm một câu: "Mong anh cố gắng."
Hồ Nguyên Đức trước mặt Trần Thanh không tiện tỏ ra khó chịu nữa, cũng cúi đầu, chắp tay với tôi.
Chúng tôi tiếp tục bàn bạc về năm nạn nhân, trong đó bốn người đã tìm thấy xác, người thứ năm vẫn tiếp tục mất tích.
Đối tượng bắt cóc của hung thủ là những thiếu nữ tuổi từ mười lăm tới mười tám tuổi, tính tình tương đối giống nhau.
Dù sao thì ở thời cổ đại thế này, các cô gái chưa lấy chồng phần lớn đều nhút nhát, thẹn thùng, không phóng khoáng như hiện đại.
Nghe Hồ Nguyên Đức nói, phần thông tin điều tra về các nạn nhân trước đều rất sơ sài, mãi cho tới gần đây khi Trần Thì Kiến nhậm chức thì việc ghi chép mới đầy đủ hơn.
Lửa giận trong lòng tôi muốn bùng cháy, không biết tên khốn kiếp nào lại dám làm ăn vô trách nhiệm tới như thế.
Ngay ở kinh thành, dưới chân thiên tử mà dám bỏ qua một vụ án động trời, để hơn nửa năm rồi chưa bắt được hung thủ.
Trần Thuyên ở trong cung cấm kia nghe được làm sao có thể không tức giận cơ chứ?
Trần Thanh thay mặt tôi, giao cho Hồ Nguyên Đức nhiệm vụ điều tra lại một lượt về tất cả các nạn nhân.
Không phải là chúng tôi muốn vẽ việc cho phía phủ Kiểm Pháp, nhưng để phác hoạ được chân dung hung thủ giết người liên hoàn thì ít nhất cần phải biết được điểm chung càng chi tiết càng tốt giữa các nạn nhân.
Biết được cách hắn chọn đối tượng cũng sẽ hiểu được ảo tưởng của hắn hơn.
Chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện tưởng chừng có một lát mà trăng đã lên cao từ khi nào.
Tôi lộ vẻ mệt mỏi, Trần Thanh liền khoát tay bảo rằng hôm sau tiếp tục, dù sao cũng phải chờ phủ Kiểm Pháp điều tra thêm về các nạn nhân.
Lo cho cái đầu anh trước kia kìa, đang treo lủng lẳng trước gió mà không biết sợ.
Tôi thầm nghĩ.
Hồ Nguyên Đức do không thân thiết gì nên đã xin phép về trước, còn lại tôi và Trần Thanh ngồi đó trầm ngâm.
À nhầm, chỉ có Trần Thanh trầm ngâm mà thôi, còn tôi đang đợi anh ta rời khỏi dòng uy nghĩ của mình mà hỏi một câu là anh có muốn ăn cơm không?
May thay, đúng khi ấy thằng Dần xông vào phòng thông báo Đỗ Quân đã về.
Nó còn nháy mắt với tôi một cái rồi chỉ chỉ vào bụng mình nữa.
Hỡi ôi! Trên đời này ai hiểu được Niệm Tâm bằng Dần?
Tôi mỉm cười cảm kích với nó, không chần chừ một giây liền kêu toáng lên: "Dần, vậy mau mau dọn cơm lên cho cậu Quân ăn.
Chắc cậu Quân đói lắm rồi!"
Ý là: Mau dọn cơm lên cho tôi ăn nữa, bụng tôi lép kẹp cả rồi.
Cái đầu của Trần Thanh đành để sang một bên, tôi cần phải nạp năng lượng trước cái đã.
Thằng Dần vừa quay người định chạy đi, tôi liền gọi với theo: "Nhớ dọn thêm một bộ bát đũa nhé."
Phù, may quá.
Nếu nói chậm một chút, Dần không nghe thấy lại dọn cơm đủ cho Đỗ Quân ăn thôi thì tôi thảm mất.
Chỉ nghe phía sau có tiếng hắng giọng: "Thêm một bộ nữa."
Tôi quay đầu, thấy Trần Thanh đang nheo mắt nhìn mình.
"Anh không về sao? Muộn thế này rồi mà..." Tôi ngạc nhiên hỏi Trần Thanh.
Anh ho húng hắng, giọng gượng gạo: "Ta cũng cảm thấy hơi đói..."
Lúc này tôi mới chột dạ, đáng ra khi nãy tôi phải lịch sự mời Trần Thanh ở lại cùng ăn cơm mới đúng.
Chậc chậc, để người ta phải mở mồm ra đòi ăn cùng đúng là...!
Đỗ Quân bước vào phòng, mắt mở to khi nhìn thấy Trần Thanh.
Đấy, tôi đã nghĩ hai người này có gian tình mà.
Nghiên cứu đã nói, khi nhìn thấy người hoặc vật mà mình thích thì con ngươi sẽ mở to hơn bình thường.
Xem vẻ mặt của Đỗ Quân kìa, tôi