"Tống Chí Khiêm muốn gặp tiểu thư Niệm Tâm."
Thiếu chút nữa tôi đã bị sặc, vị đắng ngắt của thuốc như bám chặt cổ họng khiến tôi không chịu nổi mà nhón thêm vài miếng mứt của Trần Thanh nuốt vội.
Anh nhíu mày, đứng bật dậy rồi rót cho tôi một bát nước.
Tôi vỗ vỗ ngực, gật đầu cảm ơn Trần Thanh.
"Cái gì cơ? Hắn muốn gặp tôi à? Ngài đùa hả?" Tôi nhăn mũi, trong đầu hiện lên một triệu câu hỏi vì sao.
Hồ Nguyên Đức bối rối nhìn lại tôi.
Trần Thanh bình thản đút cho tôi thêm một thìa thuốc, nhàn nhạt nói: "Chuyện này làm sao có thể đùa cợt được.
Không hiểu vì lý do gì, Tống Chí Khiêm nói rằng chỉ muốn gặp nàng."
Tôi liền gật đầu với Hồ Nguyên Đức: "Được, vậy tôi sẽ đến phủ Kiểm pháp gặp Tống Chí Khiêm."
Trước đó Hồ Nguyên Đức dường như sợ tôi sẽ từ chối, nghe tôi đáp ứng một cách đơn giản như vậy liền thở phào một cái thật là to.
Trông gã chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu cảm ơn tôi nữa.
Quan gia từng hạ lệnh đòi chém đầu cả phủ Kiểm Pháp vì vụ án này, không sợ mới lạ đó.
"Để vài ngày nữa, đến khi nào sức khỏe hồi phục thì đi." Trần Thanh nói, giọng đều đều nhưng lại mang ý tứ ra lệnh rõ ràng.
Tôi tuy sốt ruột, nhưng lời này của Trần Thanh rất hợp lý.
Hồ Nguyên Đức ôm quyền nói: "Về phía chúng tôi cũng sẽ tiếp tục tìm cách, dù phải sử dụng nghiêm hình cũng phải bắt Tống Chí Khiêm khai ra bằng được.
Hơn nữa...!Đại an phủ sứ có nói, tiểu thư Niệm Tâm từng bị hắn bắt cóc, tốt nhất vẫn là để hắn tránh xa tiểu thư một chút..."
Tôi mỉm cười: "Cảm ơn Đại an phủ sứ đã quan tâm như vậy, tôi ổn mà."
Không ổn! Hoàn toàn không ổn! Tôi còn sắp chết đây này!
"Không cần cố gắng thêm đâu." Trần Thanh nói.
"Tống Chí Khiêm sẽ không khai bất cứ điều gì.
Dặn dò đám cai ngục, trong thời gian tới cứ coi hắn là một phạm nhân bình thường mà trông coi."
Trông kìa, trông một thư lại lên mặt với tụng quan kìa.
Tôi khẽ bĩu môi, lúc Quan gia hạ lệnh chém đầu, anh có bình tĩnh được như vậy đâu cơ chứ.
"Này, anh chỉ nói đúng một phần thôi."
Mày Trần Thanh khẽ nhướn lên, chờ đợi tôi nói tiếp.
"Không thể coi Tống Chí Khiêm là phạm nhân bình thường được.
Hắn là hung thủ giết người hàng loạt đó.
Tuy...!cách thức có hơi kỳ lạ một chút, nhưng hắn là một kẻ thông minh."
Trong chốc lát suy nghĩ, Trần Thanh như đã hiểu ra điều tôi muốn nói.
Anh gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
"Cần phải biệt giam Tống Chí Khiêm.
Hơn nữa, căn dặn tất cả cai ngục mỗi lần tiếp xúc thì phải tỏ thái độ mặc kệ hắn, coi hắn như không khí vậy."
Hồ Nguyên Đức ù ù cạc cạc, hỏi tại sao.
Tôi nhíu mày, hít một hơi dài: "Như tôi đã nói, Tống Chí Khiêm là một kẻ vô cùng thông minh.
Trong suốt một năm vừa qua, hắn bắt cóc, giết hại các thiếu nữ mà không hề bị lộ hành tung, khiến phía phủ Kiểm Pháp của ngài điêu đứng."
Hồ Nguyên Đức cúi đầu, tỏ rõ sự xấu hổ.
"Thứ nhất, tuy tôi mới chỉ tiếp xúc với Tống Chí Khiêm vài lần nhưng có thể thấy rõ được đây là một kẻ rất tự cao, ưa thích sự chú ý.
Hắn hay thể hiện, lại rất biết cách lôi kéo sự chú ý của người khác.
Bên cạnh hắn còn có Đặng Bá, một tên hầu sùng bái chủ nhân, hẳn đây cũng là do hắn dạy dỗ mà ra."
Trần Thanh gật đầu đồng tình: "Rất có lý."
"Thứ hai, hãy thử xét lại mà xem.
Tất cả xác chết đều bị vứt một cách bừa bãi, không thèm chôn cất hay tìm cách giấu giếm, chứng tỏ Tống Chí Khiêm cũng có ý muốn thách thức Đại an phủ sứ nói riêng, và...!cả triều đình nói chung."
"Hắn dám?" Hồ Nguyên Đức há hốc mồm.
"Có gì mà không dám?" Trần Thanh bật cười lạnh lùng.
"Những kẻ như vậy thường rất tự tin vào bản thân.
Có lẽ hiện giờ hắn vẫn không dám tin rằng mình đã bị bắt.
Biệt giam vài hôm cho hắn chấp nhận thực tại đi."
Tôi mím môi tiếp lời: "Bị bỏ quên là điều hắn không hề mong muốn.
Tôi nghĩ, thi thoảng cứ quên không cho hắn ăn, khi gặp thì tỏ thái độ bình thường là được.
Phải để hắn biết rằng hắn không hề quan trọng."
Trần Thanh thả vào lòng bàn tay tôi viên mứt cuối cùng.
Tôi ngước lên nhìn anh, cả hai cùng mỉm cười.
Tâm ý tương thông.
...!
Trước đây không lâu, tôi bị trúng độc nặng, cơ thể vốn đã vô cùng yếu ớt.
Thêm vài ngày bị bỏ đói, ăn phải thuốc mê liên tục, Phạm Bân liền kê cho tôi một đơn thuốc dài cả cây số, chẩn đoán: Suy nhược nghiêm trọng.
Đâu cần hắn phải nói, tôi hiện tại đi đứng cũng khó khăn, người như cây liễu phất phơ trước gió.
Và vì lý do này, tôi trở thành mục tiêu chăm sóc của "đại gia đình".
Tiếp tục chuỗi ngày Đỗ Chi cầm roi ép tôi ăn uống, Phạm Bân thì giám sát uống thuốc không thiếu một thang.
Đoàn Nhữ Hài chịu trách nhiệm đưa tôi đi dạo xung quanh, hít thở khí trời.
Tên nhóc này xem ra cũng có chút tình người, tỏ ra vô cùng quan tâm tôi.
Kể từ khi tôi bị bắt cóc trở về, cậu ta ngoan ngoãn hẳn, không còn võ mồm với tôi như trước.
Đỗ Quân dạo này lại khá bận rộn, ít khi về nhà.
Tuy nhiên mỗi lần về cũng đều không quên mua đồ ăn cho tôi và Đỗ Chi, khi là vịt nướng, lúc lại bánh ngọt.
Có ông anh trai thế này đúng là hết nấc.
Chỉ là thuốc vẫn đắng như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng có mứt của Trần Thanh.
Kể cũng lạ, chỉ là một thư lại mà Trần Thanh bận rộn đến thế, mấy ngày trời mới ghé thăm một lần.
Mỗi lần đến lại mang theo biết bao nhiêu thuốc bổ, Phạm Bân thay tôi nhận, mặt đổ đầy mồ hôi.
Tên Phạm Bân "lương y như từ mẫu" nhưng đối với tôi thì dữ như quỷ.
Hắn dựa vào việc mình là thái y, nói rằng bản thân không có thời gian rảnh nên ép tôi một hơi uống hết bát thuốc.
Lần nào cũng vậy.
Tôi uống thuốc trong phẫn nộ, nhưng người xưa đã có câu: Không nên đối phó với kẻ tiểu nhân và mấy tên người yêu của bạn thân mình, thôi thì cứ tạm bỏ qua.
Sau này nhất định tính sổ với hắn!
...!
Ngày thứ mười.
Đỗ Quân bắt đầu dạy tôi những bài quyền cơ bản trong thời gian rảnh rỗi.
Tôi nhận ra rằng tập thể dục rất quan trọng đối với sức khỏe, và đặc biệt so với những điều tôi đã trải qua thì học chút võ vẽ phòng thân là điều nên làm.
Cơ thể tôi khỏe lên trông thấy, mà Tống Chí Khiêm bị biệt giam kia chắc cũng muốn phát điên rồi.
Tôi nhờ Đoàn Nhữ Hài đến phủ Kiểm pháp báo một tin, sáng sớm mai tôi sẽ tới gặp Tống Chí Khiêm.
Đương nhiên rồi, tôi tò mò muốn chết.
Không hiểu vì lý do gì mà hắn chỉ chịu mở miệng với một mình tôi? Đó là điều thứ nhất.
Đặc biệt là có thể gặp và trực tiếp nói chuyện với một "nhân vật phản diện" đã bị "tháo mặt nạ" xuống như vậy, không phấn khích thì cũng là nói dối.
Đây là một cơ hội tốt để tôi quan sát hắn và từ đó sẽ học được nhiều điều.
Sáng nay, cả phủ im ắng.
Tôi vệ sinh cá nhân một cách nhanh lẹ, nhấc váy chạy một đường ra phòng khách.
Chân vừa bước vào phòng, cũng là lúc Trần Thanh nâng chén trà lên, lặng yên thưởng thức.
Động tác thanh tao, gương mặt hiền hòa.
Trước mắt tôi như mờ như ảo, bỗng dưng muốn khoảnh khắc này dừng lại dù chỉ một lát.
Lắc đầu thật mạnh để chấn chỉnh tinh thần, tôi nhoẻn miệng cười: "Ái chà, hôm nay thư lại Trần Thanh đích thân tới đón tôi cơ à?"
Trần Thanh không bị giọng điệu trêu ngươi của tôi chọc tức, anh bật cười vui vẻ.
"Ừ.
Sáng nay không có việc gì quan trọng, ta cũng rảnh rỗi nên nhận nhiệm vụ hộ tống nàng tới phủ Kiểm pháp."
"Vậy tôi cảm ơn trước." Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện Trần Thanh.
"Những người còn lại đâu rồi?"
Cái Tị từ đâu xuất hiện, đặt xuống trước mặt tôi vài cái bánh rán: "Cô Đỗ Chi đi thăm cô Khiết Tâm, còn cậu Hài mất dạng từ sáng sớm ạ."
Tị là một trong số những người ít ỏi bị lây cách nói chuyện hiện đại của tôi.
Tuy rằng không có vấn đề gì to tát nhưng nếu cứ duy trì như vậy cũng không ổn, cần phải chấn chỉnh lại.
Tôi nghĩ thầm, gật đầu ghi nhận thông tin.
Đỗ Quân vẫn bận rộn với quân vụ, Phạm Bân phần lớn thời gian là ở trong cung.
So với nhiều ngày trước thì hiện giờ căn nhà này đã vắng vẻ đi nhiều lắm.
...!
Cánh cổng lớn của phủ Kiểm pháp đã hiện ra trước mắt, có tụng quan Hồ Nguyên Đức đứng chờ sẵn từ khi nào.
Trên đường dẫn tôi và Trần Thanh vào ngục giam, gã tỏ ra khá lúng túng.
Hồ Nguyên Đức kể rằng ba ngày đầu tiên bị biệt giam, đúng như dự liệu, Tống Chí Khiêm tỏ ra rất giận dữ, luôn mồm chửi bới.
Gã còn tưởng chưa gì mà kế sách của tôi và Trần Thanh đã thành công rồi.
Ngờ đâu khi gã vào thẩm vấn thì Tống Chí Khiêm lập tức trở nên yên lặng.
Về sau ai nói gì hắn cũng chỉ cười lạnh, cái gì cần đáp thì đáp, không hề nhiều lời.
Tôi nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Thanh, không ngờ đúng lúc này anh cũng quay sang nhìn tôi.
Chúng tôi thở dài cùng một lúc, đều ngầm hiểu.
Tống Chí Khiêm là một kẻ thông minh, vô cùng thông minh.
Không mất quá nhiều thời gian mà hắn đã nhận ra được việc biệt giam kia cũng chỉ là một cái kế để chọc tức hắn.
Tống Chí Khiêm cứ như vậy mà chấp nhận "hình phạt" này.
Hắn biết rõ, là chúng tôi cần lời khai của hắn.
Trước tiên, tôi và Trần Thanh quyết định chưa gặp Tống Chí Khiêm vội.
Chúng tôi đứng trong góc, quan sát hắn từ xa.
Đúng như Hồ Nguyên Đức nói, Tống Chí Khiêm mang dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại, như thể hắn không phải là đang bị tống giam mà đang ngồi ở hội quán vậy.
Điều này, thực tế cũng không vượt quá khỏi suy đoán của tôi và Trần Thanh.
Trước khi đến nơi, do còn nhiều khúc mắc nên tôi và Trần Thanh quyết định dừng chân tại một quán trà nhỏ để trao đổi lại một lượt về vụ án này.
Anh còn mua thêm cho tôi một bát cháo ở gánh hàng rong bên cạnh đê ăn thêm nữa.
Tôi vừa húp cháo, vừa điểm lại những thông tin mình đã biết một lượt.
Thứ nhất, đã xác định được hung thủ, kẻ chủ mưu trong vụ án này là Tống Chí Khiêm.
Còn có Mặt đen – tức Đặng Bá, đã chết vì bảo vệ chủ - là một tay sai đắc lực.
Ngoài ra, xuất hiện thêm một Thục Đoan vai trò không rõ ràng, nhưng khả năng cao là có liên quan.
Thứ hai, thủ đoạn của hung thủ rất đơn giản.
Bắt cóc thiếu nữ, nhốt họ dưới hầm, bỏ đói và đánh thuốc mê.
Những nạn nhân trước đây đều chết vì suy nhược cơ thể.
Về danh tính của những người này thì không cần bàn đến nữa.
Trần Thanh nghe tôi nói một lượt, gật đầu đồng tình rồi bổ sung thêm: "Về phần Đỗ Khiết Tâm khi được cứu ra, trong miệng vẫn còn một miếng sâm lớn."
Tôi nhíu mày: "Sâm? Vì sao lại có sâm trong miệng con bé?"
Trần Thanh nhấp một ngụm trà, đáp: "Hẳn là để duy trì tính mạng."
Ở các xác chết trước đây, đúng là trong miệng một hai người vẫn còn sót lại ít nhiều sâm chưa tan hết.
Nhưng nếu đúng là Tống Chí Khiêm dùng nó với mục đích duy trì tính mạng của nạn nhân, thì...!vụ án này đang càng ngày càng trở nên rắc rối rồi đây.
Và những điều khó hiểu không chỉ dừng ở đó.
Khi đám người Trần Thanh, Đỗ Quân xông xuống tầng hầm cứu được tôi và Đỗ Khiết Tâm ra còn phát hiện cả hai chúng tôi đang bị trói cứng vào một cái ghế dựa bằng đá, mỗi chân đạp lên một thỏi bạc vuông lớn.
Tôi rùng mình, da gà da vịt nổi lên đầy người.
Trên đời này, chẳng có chuyện gì xảy ra mà không có nguyên nhân.
Tên Tống Chí Khiêm này e là còn tà đạo hơn những gì chúng tôi phát hiện được.
Nhắc tới căn hầm, tôi chợt nhớ lại câu chuyện mà Đoàn Nhữ Hài kể lại mấy hôm trước.
Vào hôm tôi mất tích, Đoàn Nhữ Hài nhất nhất làm theo lời dặn dò của tôi mà bám theo Tống Chí Khiêm không rời nửa bước.
Tuy rằng trước đó cậu ta cũng nghi ngờ Tống Chí Khiêm không phải là một người bình thường, nhưng chưa có chứng cứ gì cụ thể nên hoàn toàn không dám manh động, phải cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.
Chờ tới chiều tối không thấy tôi về thì cậu ta mới nhận ra rằng tôi đã mất tích.
Đoàn Nhữ Hài cuống cuồng, không màng tới lễ nghi gì xông vào phòng Đỗ Chi gào toáng lên, lúc sau bị Phạm Bân từ phòng bên cạnh chạy sang xách cổ kéo ra ngoài.
Cả ba người thay vội trang phục, nửa đêm kéo nhau ra ngoài, đúng lúc gặp Đỗ Quân đang từ trong cung trở về.
Đoàn Nhữ Hài đem câu chuyện ở hội quán kể lại, đồng thời nhắc tới nghi ngờ của mình đối với Tống Chí Khiêm.
Đỗ Quân nghĩ ngợi giây lát rồi khuyên ba người kia quay về nhà đợi, riêng y sẽ trực tiếp đến nhà riêng của Tống Chí Khiêm bí mật theo dõi xem có gì khả nghi không.
Ngoài dự đoán của bọn họ, Tống Chí Khiêm hoàn toàn không có gì bất thường cả.
Đêm ngủ say, sáng dậy ăn uống rồi đến hội quán ngồi đàm thơ luận văn, khi Đoàn Nhữ Hài xuất hiện, hắn còn rất vui vẻ chào hỏi.
Cái tên khốn kiếp.
Bắt cóc giết người nhưng vẫn sống tốt thế à?
Hai ngày trôi qua không có một chút manh mối.
Đoàn Nhữ Hài đã nộp đơn báo mất tích lên phủ Kiểm Pháp, nhưng đương nhiên rồi, đợi nó đến được tay Đại an phủ sứ vẫn phải mất một chút thời gian.
Theo dõi Tống Chí Khiêm không mang lại kết quả gì, suýt chút nữa cậu ta đã bỏ cuộc, kết luận rằng mình nghi ngờ sai người.
Cho đến khi Trần Thanh xuất hiện, khi đó đã là sáng ngày thứ ba.
"Anh ở trong phủ Kiểm Pháp làm cái gì vậy? Tôi mất tích ba ngày rồi mới đến!" Tôi vét miếng cháo cuối cùng trong bát, không ngại trách móc một phen.
Trần Thanh cười khổ: "Gia đình có việc, đến lúc ấy ta mới dứt ra nổi.
Nghe tin nàng gặp nạn liền chạy đến ngay mà."
Tôi bĩu môi.
Trần Thanh cười cười, lắc đầu.
Đám Đoàn Nhữ Hài muốn chuyển mục tiêu điều tra, nhưng Trần Thanh không nghĩ thế.
Anh nói rằng vừa mới có người mất tích mà Tống Chí Khiêm đã tỏ ra "bất bình thường", thì chưa chắc đã có thể thoát khỏi tay Đại an phủ sứ đến giờ.
Đâu phải tự nhiên mà Trần Thanh lại nhờ Đoàn Nhữ Hài bí mật theo dõi hắn.
"Là anh nói em trai tôi theo dõi Tống Chí Khiêm?" Tôi há mồm thắc mắc.
"Ừ." Trần Thanh đáp.
"Nhờ mấy lần nàng cùng ta phác họa chân dung kẻ gây án, ta dựa vào đó, lập được một danh sách tình nghi.
Tống Chí Khiêm cũng nằm trong đó, tuy rằng hắn