Sau khi từ lộ Bắc Giang trở về kinh đô, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, cứ như tôi mới chỉ chớp mắt một cái mà tháng Chạp đã đủng đỉnh đi tới.
Một ngày lạnh giá cuối đông, tôi cuộn tròn trong chăn ấm suy nghĩ về quãng thời gian qua, cuối cùng không biết nên tỏ thái độ gì ngoài việc thở dài.
Dẫu đã ở nơi này hơn nửa năm rồi nhưng tôi lúc nào cũng mang tâm thế mình sẽ trở về với cuộc sống của Nguyễn Từ Niệm Tâm bất cứ lúc nào.
Bởi vậy mà tôi luôn tỏ ra rất lạc quan, không quá lo lắng cho cuộc sống của bản thân.
Cho đến hôm qua, Đỗ Chi bỗng thủ thỉ với tôi rằng cô và Phạm Bân sắp thành hôn.
Nguyên văn như sau: "Ra Giêng là tròn một năm thử thách mà quan gia đặt cho hai bọn em, trước đó cũng đã chọn được ngày tốt để làm lễ Thân Nghinh rồi."
Tục cưới của người Việt ta khi xưa đương nhiên không đơn giản như thời hiện đại.
Thường nghe rằng: Lục lễ bất trị, trinh nữ bất hành, cũng chính là nói nếu không có đủ sáu lễ thì đám đàn ông đừng hòng mà cưới được vợ hiền.
Trong sáu lễ ấy, lễ Thân Nghinh là lễ rước dâu - nghi lễ cuối cùng.
Đôi phu phụ Chi – Bân cũng gọi là gấp gáp, chỉ chờ được hết Tết Nguyên Đán để về với nhau.
Nhìn Đỗ Chi nằm bên cạnh ríu rít kể chuyện, lòng tôi lại trĩu xuống.
Nếu đây là thời hiện đại thì tôi đã chẳng mảy may lo lắng, nhưng sống trong thân xác Đoàn Niệm Tâm dưới thời phong kiến như thế này...!tôi thật sự muốn phát điên lên.
Chỉ sợ rằng tên Đoàn Nhữ Hài kia lấy vợ xong sẽ ném người chị hờ là tôi đây ra đường, sống chết mặc bay.
Không thể để chuyện như vậy xảy ra được, từ mai tôi nhất định sẽ phải đối xử tốt với Đoàn Nhữ Hài gấp đôi, không...!phải là gấp mười! Dù gì tương lai sau này hắn cũng sẽ trở thành quan lớn, là trợ thủ đắc lực cho Trần Anh Tông!
Nghĩ ngợi rồi quyết tâm các kiểu nên tôi bị mất tập trung vào câu chuyện của Đỗ Chi trong chốc lát, lúc này cô đã thao thao bất tuyệt về mối tình đầu của Phạm Bân và "hành trình" bắt tay hợp tác với cô gái đó nhằm khiến Phạm Bân phải thừa nhận tình cảm của mình.
Không ngờ quá khứ của mối tình đầy mật ngọt giữa hai người đã từng là cả biển nước mắt, mâu thuẫn và tổn thương.
Tôi ngẩn người, một Đỗ Chi ăn to nói lớn, thà đánh người cũng không chịu rơi một giọt nước mắt của hiện tại cũng không ít lần khóc lóc thảm thương, uống rượu say mèm chỉ vì một người đàn ông.
Tôi rất xúc động, liền nắm lấy tay Đỗ Chi nghiêm túc nói: "Tuy chúng ta mới quen biết không lâu nhưng chị thật lòng quý mến em.
Ở nơi này cũng chỉ có em là người yêu thương và ủng hộ chị vô điều kiện tới vậy.
Chị không có món đồ nào quý giá để tặng em, nhưng nếu một ngày tên Phạm Bân kia làm em tổn thương, chị nhất định sẽ đập hắn một trận nhừ tử, đánh đến mức cả nhà hắn không nhận ra mặt hắn nữa.
Sau đó em muốn bỏ trốn thì chị sẽ đi cùng em, chúng ta du lịch...!à nhầm, ngao du giang hồ.
Sống một cuộc đời không phiền muộn!"
Đỗ Chi rưng rưng nước mắt nhìn tôi: "Chị yên tâm, em sẽ không rời bỏ Công Bân đâu!"
Tôi: "..."
Không có yên tâm được tí nào hết!
"Nếu chàng làm chuyện có lỗi với em..." Đỗ Chi quả quyết.
"Em sẽ đích thân tiễn chàng đến Tây Thiên rồi đi cùng chàng luôn!"
Tôi rùng mình, tình yêu này quả là không đùa được đâu.
Tuy có hơi tiêu cực nhưng về tư tưởng cũng bảy phần giống như một cô gái thế kỷ hai mốt, tôi lại có đôi chút ủng hộ.
Kể từ ngày hôm ấy, tối nào Đỗ Chi cũng mò vào phòng tôi đòi ngủ cùng.
Cô tâm sự chuyện trên trời dưới bể, đương nhiên phần lớn vẫn là xoay quanh tình yêu với Phạm Bân.
Đỗ Chi thủ thỉ: "Em đã từng nghĩ...!nếu Công Bân muốn, chàng có thể lấy thêm vài thị thiếp...!Ai mà chẳng muốn con đàn cháu đống phải không chị Tâm? Mẹ Công Bân trên trời cao nhìn xuống có lẽ cũng không đồng ý nếu em cứ giữ chặt chàng cho riêng mình.
Nhưng chị biết không, chính chàng cũng đã nói rằng ngoài em ra, chàng không thiết tha một ai nữa.
Chàng được thầy Gia nuôi lớn, tận mắt thấy người vợ duy nhất của thầy ngã bệnh ra đi...!kể từ đó thầy cũng không hề đi bước nữa mà chỉ tận tân nuôi dạy Công Bân và con gái..."
Nghe Đỗ Chi nói, tôi có chút kinh ngạc.
Cô cười: "Chàng bảo với em, con cái là trời cho, không thể cưỡng cầu.
Quan trọng là được ở cạnh người mà mình thương yêu thật lòng.
Như vậy cũng đủ rồi, phải không chị?"
Không ngờ tên Phạm Bân đáng ghét đó cũng biết suy nghĩ phết.
Tôi không nghĩ nhiều, gật đầu đồng tình.
...!
Còn chưa đầy một tháng nữa là tới Tết Nguyên Đán.
Sống dưới Hoàng triều Trần được một thời gian, cuối cùng tôi cũng sắp được đón cái Tết đầu tiên và nếu tôi không nhầm thì đây cũng là lần đầu Đoàn Niệm Tâm được đón Tết tại kinh thành.
Bởi vậy, tôi không do dự mà vứt hết liêm sỉ để nhận sự chu cấp âm thầm từ "mạnh thường quân" Trần Thuyên.
Tôi cứ như vậy mà thoải mái vung tiền ăn chơi trác táng, đồng thời không quên sắm sửa quần áo trang sức cho năm mới.
Tới 99% đây chỉ là chiêu trò thu phục lòng người của Anh Hoàng đối với em trai Đoàn Nhữ Hài, tôi đây chẳng qua cũng chỉ muốn hoàn thành tư cách một người chị gái tốt mà thôi.
Có lẽ bởi dành hết thời gian chơi bời với Đỗ Chi mà tôi đã quên rằng kể từ khi trở về từ lộ Bắc Giang, Trần Thuyên không hề xuất hiện lấy một lần.
Hoàng đế bận rộn chính sự, không có thời gian xuất cung vi hành là chuyện đương nhiên.
Tôi đã nói như vậy với Đỗ Quân khi y mang tới một bọc mứt quả và chuyển lời của Trần Thuyên rằng đây là món ngon từ nước Sách Mã Tích tiến cống.
Hai ba tháng Chạp, việc cúng bái là trách nhiệm của gia chủ, tôi và Đoàn Nhữ Hài đều không can dự.
Nhân lúc chỉ có hai chị em tại bàn ăn, cậu ta bình thản thông báo "mẹ chúng tôi" – tức bà Thị Sinh sẽ trở về kinh thành vào tối ba mươi.
Bươn chải buôn bán bên ngoài suốt cả năm trời, ai mà chẳng muốn được đón năm mới bên cạnh gia đình.
Nghe nói Đỗ Quân đã hào phóng sai người dọn dẹp ngay một phòng lớn cho mẹ Đoàn Nhữ Hài.
Và điều này có nghĩa là gia đình ba người chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục sống nhờ trong phủ anh em họ Đỗ thêm một thời gian nữa.
Đoàn Nhữ Hài mỉm cười: "Hiện tại chị chính là Đoàn Niệm Tâm, không ai có thể nghi ngờ điều đó.
Đừng lo lắng quá."
Đúng thế, tôi thật sự có chút sợ hãi đối với việc phải gặp mặt bà Thị Sinh.
Tôi đâu phải con gái bà ta, sơ xảy một chút là có thể xảy ra chuyện không hay.
"Cuộc sống của chị tôi trước đây đã quá khổ sở rồi.
Bệnh tật liên miên, tưởng rằng tìm được cọng rơm cứu mạng thì lại bị ruồng bỏ...!Nếu không có chị...!thì dù có còn sống, chị tôi cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi." Cậu ta vỗ vỗ lên vai tôi mấy cái, tỏ ý an ủi.
"Cọng rơm cứu mạng" mà Đoàn Nhữ Hài nhắc tới là Trần Thì Công.
Đoàn Niệm Tâm khi ấy đã coi Trần Thì Công là ánh sáng của đời mình, để đến khi hắn rời đi thì tất cả chìm vào bóng tối và chính cô cũng ngã gục hoàn toàn.
Hốc mắt cay xè, tôi khịt mũi một cái: "Cảm ơn cậu."
Đoàn Nhữ Hài bật cười: "Biết phải nói với chị bao nhiêu lần nữa đây? Chị của hiện tại và tương lai...!vẫn sẽ là Đoàn Niệm Tâm, là chị gái của Hài tôi."
Tôi cũng cười theo, thu tay thành nắm đấm gõ nhẹ lên vai cậu ta: "Này, phủi phui cái mồm.
Tôi còn phải về nhà nữa chứ."
"Ý chị là gì?" Chỉ trong tích tắc, ánh cười không còn trên gương mặt của Đoàn Nhữ Hài nữa.
"Chị sẽ đi đâu?"
Cả người tôi cứng đơ, khôn ngờ Đoàn Nhữ Hài lại phản ứng đáng sợ như thế.
Sau khi sống lại thay Đoàn Niệm Tâm, tôi vẫn hay nói với Đoàn Nhữ Hài rằng mình có một cuộc sống khác ở một nơi vô cùng xa xôi.
Thay thế chị gái cậu ta, chỉ là chuyện tạm thời.
Tôi chắc chắn mình rồi sẽ phải quay về với Nguyễn Từ Niệm Tâm, về với bố mẹ và Đạt.
Đoàn Nhữ Hài đã nghe tôi lảm nhảm rất nhiều, có lúc cậu ta tỏ ra cảm thông, có khi lại mặc kệ.
Thời gian qua đã xảy ra không ít biến cố, mối quan hệ giữa chúng tôi tuy đã thân thiết hơn nhưng lại hoàn toàn không có thời gian ở gần nhau.
Có khi nào Đoàn Nhữ Hài đã quên mất rằng tôi không thuộc về thế giới này?
Tôi mím môi, tất cả suy nghĩ trong đầu trở nên rối loạn.
Đúng lúc ấy, từ phía ngoài vang lên tiếng cười nói rộn ràng.
Sự căng thẳng giữa tôi và Đoàn Nhữ Hài được cởi bỏ trong chốc lát khi Đỗ Chi xông vào phòng, theo sau là Phạm Bân cùng một nam một nữ lạ mặt.
Đỗ Chi cười rộ lên: "Tết năm nay nhà ta đông vui quá."
Cô nàng như một ngọn gió mát rượi của mùa hè, thổi đến đâu khiến người ta thấy dễ chịu đến đó.
Tôi và Đoàn Nhữ Hài liếc mắt nhìn nhau, ngầm đồng ý sẽ tạm cất đi câu chuyện còn dang dở (mà đáng lẽ ra sẽ gây nên một cuộc tranh cãi không hề nhỏ).
Đỗ Chi tiến đến gần, một tay kéo tôi dậy, tay kia nắm lấy bàn tay của cô gái mới đến có ý muốn giới thiệu.
Tôi trộm quan sát, trong lòng phải khen một tiếng: Gái đẹp đây rồi! À quên, theo cách nói của người xưa phải là "Quả là một mỹ nhân" mới đúng.
Trên mặt toàn là ý cười, Đỗ Chi tủm tỉm: "Chị Tâm, đây chính là Thu Nguyệt mà em đã từng kể với chị."
Cô gái kia vô cùng phối hợp, hướng về phía tôi mà gật đầu chào: "Em là Dương Thu Nguyệt, chị hẳn là Niệm Tâm mà Đỗ Chi thường hay nhắc tới trong thư gửi em."
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng như rót đường vào tai.
Đứng trước một mỹ nhân xinh như ngọc bích, tôi