Thời điểm đất trời tranh tối tranh sáng, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Không nên đi một mình, không quyết định những chuyện đại sự...!và đặc biệt là không ra đình hóng mát vào một buổi chiều mùa đông.
Như tôi và Trần Thuyên.
Thân hình cao lớn che chắn phía trước, tay phải anh vẫn quàng hờ ra sau giữ lấy tôi.
Khoảng cách thu hẹp, hương trà nhàn nhạt lại khiến tôi tỉnh táo phần nào.
Biết rõ có nguy hiểm nhưng Trần Thuyên không mảy may xao động, thế mới thấy khí thế đứng trên vạn quân của người con trai này không phải trò đùa.
Từ đám cây um tùm cách đình hóng mát vài mét xuất hiện bốn, năm gã đàn ông dữ tợn, tóc tai bù xù.
Với cách bọn họ tiếp cận chúng tôi, vẻ mặt sung sướng như bắt được vàng ấy thì đương nhiên đây không phải là chuyện tốt rồi.
Chẳng cướp của thì cũng là giết người.
Tôi và Trần Thuyên, đối nghịch lại năm gã hung tợn.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy bất lực.
Dù Trần Thuyên có võ công cái thế đến đâu thì cũng không dễ dàng địch nổi từng ấy người, mà lại còn phải bảo vệ cả tôi nữa.
Vì sao cứ gặp chuyện là Dạ Hành lại không đi theo bảo vệ Trần Thuyên nhỉ? Tôi đau khổ nhủ thầm trong lòng, xin được hát câu này bằng một giọng ca cải lương.
Đám người kia dừng lại cách chúng tôi không xa, sau đó một tên mặt mũi khá hiền hoà thì tiếp tục bước đến gần hơn.
Tôi đồ rằng gã là người phát ngôn chính thức cho đám kia.
Khi gã đi qua tên nhỏ con bị chột mắt đứng giữa có chút sợ sệt, đầu khẽ cúi và không dám nhìn thẳng.
Vậy là tên hiền hoà sẽ chỉ đóng vai trò truyền đạt thông điệp, còn kẻ quyết định cuối cùng không phải gã.
Tôi tạm đặt tên cho gã là tên cướp số 01.
"Hèm.." Trước khi nói, tên cướp số 01 không quên hắng giọng một cái thật dài.
"Trên người có bao nhiêu tiền bạc thì giao hết ra, bọn tao chỉ cướp tiền không cướp sắc!" Gã hùng hồn nói.
"Phụt..." Tôi vội úp mặt vào lưng Trần Thuyên, ngăn cho bản thân không phá lên cười.
Không nói đến việc phát âm rất khó nghe...!Mà hay cho sự thẳng thắn ấy, vì sao bọn gã phải thông báo như vậy cơ chứ?
Ôi chao, đúng là sắp đến Tết nên ai ai cũng phải chăm chỉ kiếm sống, kể cả trộm cướp cũng vậy.
Hai vai Trần Thuyên rung rung, khẳng định cũng đang nín cười một cách khó khăn! Anh cũng hắng giọng "hừm hừm" vài tiếng, thì thầm nói với tôi: "Chú ý thái độ."
Tôi gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
"Này...!hai đứa chúng mày có nghe thấy không đấy?" Tên cướp số 01 gào lên, nghe chừng hơi mất bình tĩnh khi thấy chúng tôi không tỏ ra sợ sệt hoảng hốt như dự đoán.
Trần Thuyên đành đáp lời: "Có...!khụ, đã nghe rất rõ ràng."
Một lần nữa xin được khẳng định, anh ta chắc chắn đã suýt phì cười khi trả lời gã cướp kia.
"Thế chúng mày còn làm cái gì mà chưa nộp tiền ra đây?" Tên cướp số 01 hất hàm ra lệnh.
Tôi liền thì thầm: "Quan gia có tiền chứ nhỉ?"
Trần Thuyên vô cùng nghiêm túc lắc đầu: "Ta chưa bao giờ giữ bạc trong người."
Câu nói ngắn gọn ấy suýt đã khiến tôi lăn ra ngất.
Hay rồi hay rồi, đám cướp kia "muốn tiền không muốn sắc", còn chúng tôi ngoài "sắc" ra thì chẳng có gì.
Gió thổi mạnh, cây lá xào xạc, chim từng đàn bay về tổ.
Vầng thái dương đã sắp nhường chỗ lại cho bóng tối, cảnh vật xung quanh hiu quạnh tới mức đáng sợ...!Càng tô điểm thêm cho nỗi bất hạnh của tôi và Trần Thuyên lúc này.
Chúng tôi tuy có đôi chút cợt nhả nhưng đâu có nghĩa là tôi không biết sợ hãi? Câu này tôi xin đổi sang một giai điệu nhạc Bolero nhẹ nhàng sâu lắng.
Trong lúc Trần Thuyên đối đáp vài câu với tên cướp, tôi tranh thủ ngó nghiêng tứ phía.
Xung quanh không một bóng người, thật sự quá yên ắng.
Căn cứ vào tình huống như hiện tại thì tới chín mươi chín phần trăm đám cướp kia đã theo dõi tôi và Trần Thuyên từ trước, khả năng là sau khi chúng tôi tách khỏi mấy người Đỗ Chi Phạm Bân.
Xa xa phía hồ nước có một chiếc thuyền lớn đang đậu nhưng có lẽ cũng không giúp ích gì được.
Nghe tiếng nhạc vọng đến chưa từng dứt một nhịp thế kia chắc là một tên nhà giàu ăn không ngồi, giáp Tết buồn chán nên mò ra hồ chơi bời mà thôi.
"Thế rốt cuộc chúng mày có đưa tiền đây không?"
Tôi không rõ Trần Thuyên đã nói gì, nhưng nhất định đã chọc giận tên cướp số 01.
Lại nghe anh bình tĩnh trả lời: "Nhưng...!bọn ta không có bạc thật mà."
Tên cướp số 01 có chút bất lực, mếu máo quay lại nhìn đồng bọn.
Tôi huých vào tay Trần Thuyên tỏ ý lo lắng, anh ta thế mà lại quay đầu lại ung dung nói: "Không sao, còn có ta đây."
Không sao cái con khỉ.
Tuy rằng không biết vua Trần Anh Tông băng vào năm nào, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không chết trẻ và vẫn tiếp tục sống mạnh khoẻ thêm vài chục năm nữa.
Số phận của Đoàn Niệm Tâm mới càng khó nói, tuy đúng là do tôi giành giật lại từ tay của Quỷ Dẫn Đường...!nhưng tiếp theo là sống hay chết thì tôi không quản được.
Những suy nghĩ lướt qua vài giây, tôi chợt nhớ ra một điểm vô cùng quan trọng.
Tên nhóc Trần Thuyên kia lúc nào cũng tỏ ra tuỳ hứng khiến tôi quên bẵng đi rằng anh ta chính là hoàng đế.
Hôm nay anh đi với tôi một cách bí mật, không có bất cứ một Dạ Hành nào theo sát bảo vệ.
Điều này cũng có nghĩa rằng tôi là người phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Trần Thuyên.
A Di Đà Phật! Anh ta là ai cơ chứ? Không cần nói xa xôi, chỉ cần anh bị xây xát chút xíu hay mất một cọng lông thôi là cái đầu của tôi và cả Đoàn Nhữ Hài cũng không giữ được rồi!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức toát một tầng mồ hôi hột.
Sợ đám cướp thì ít mà lo mình mất mạng vì để sự an nguy của hoàng đế bị tổn hại thì nhiều.
Không chút do dự, tôi lách người, bước lên chắn giữa Trần Thuyên và mấy gã đàn ông đòi "cướp tiền không cướp sắc" kia.
Quác...!quác...!tiếng quạ kêu giữa tầng không như minh hoạ cho sự lúng túng và gượng gạo giữa đôi bên.
Dù mặt trời đã sắp lặn hoàn toàn nhưng ánh sáng le lói từ phía Tây vẫn đủ khiến tôi thấy sự khó hiểu trên mặt lũ cướp.
Sát phía sau, Trần Thuyên trầm giọng hỏi: "Nàng đang làm gì thế?"
Tôi hít một hơi, thỏ thẻ: "Quan gia yên tâm, tôi sẽ không để chúng nó động vào một sợi lông của ngài đâu."
"Niệm Tâm à, nàng..."
Không để Trần Thuyên nói hết câu, tên cướp số 01 đã lùi về cùng đồng bọn từ khi nào.
Gã đại ca nhỏ bé chột mắt không mở miệng, hất đầu một cái.
Hai gã phía bên phải (tôi lại tiếp tục đặt tên là "tên cướp số 02" và "tên cướp số 03") lập tức lao lên.
Đám ngu ngốc này, thà cứ tấn công cả thể thì còn có khả năng khiến Trần Thuyên lúng túng một phen, đây lại cứ thích chia nhóm để bị "ăn hành" cơ chứ.
Mọi chuyện diễn ra đều nằm hoàn toàn trong phán đoán của tôi.
Tuy rằng kế hoạch bảo vệ Trần Thuyên của tôi đã thất bại...!mà thật ra thì đâu có kế hoạch nào.
Nhanh như chớp, anh kéo giật ngược tôi lại phía sau.
Một tay Trần Thuyên vòng qua sau ôm hờ lấy tôi như ban đầu, một tay mạnh mẽ chặn lại cú đấm của tên cướp số 02.
Gần như ngay lập tức, tên cướp số 03 cũng bị một cước của Trần Thuyên đạp văng ngược trở về.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, trước những cái há hốc mồm của mấy gã còn lại.
Cả Trần Thuyên và tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề bị suy chuyển một chút xíu nào.
Tôi thầm kinh sợ trước năng lực và tốc độ của Trần Thuyên, anh hoàn toàn không phải một tên hoàng đế ẻo lả chỉ biết ngâm thơ viết cú.
Không để chúng tôi phải chờ lâu, tên cướp số 01 và tên số 04 – nghĩa là trừ gã đại ca mắt chột – cùng xông đến.
Tôi vội thì thầm với Trần Thuyên để chia nhiệm vụ: "Anh lo ba người, tôi có thể chống chọi được một người."
Chỉ nghe thấy tiếng Trần Thuyên gắt gỏng đáp lại: "Vớ vẩn!"
Có vớ vẩn hay không thì cũng chẳng đến lượt anh ta đánh giá.
Trần Thuyên đúng là rất nhanh, nhưng anh không có ba đầu sáu tay để chặn được tứ phía bảo vệ tôi.
Đấy, vừa nói xong thì tên cướp số 01 đã lén lút lẩn ra phía sau để tránh Trần Thuyên và tấn công đứa con gái yếu đuối tôi đây.
Khi ấy, Trần Thuyên bị vây giữa ba tên đàn ông to cao chỉ biết đấm đá túi bụi, chốc mắt đã tách khỏi tôi.
Đương nhiên anh có thể xử lý chúng chỉ trong chớp mắt, nhưng tên cướp số 01 kia đâu có chờ đợi để bị anh cho một cước?
Gã vung tay, chắc là muốn tát chết tôi mới hả dạ.
Không phụ sự dạy dỗ nghiêm khắc của Đỗ Quân, theo phản xạ có điều kiện, tôi lập tức cúi người tránh được cú vả đau điếng.
Rõ ràng tốc độ của gã không thể so với Đỗ Quân mỗi khi dạy võ cho tôi được rồi.
Tên cướp số 01 ngẩn người, trố mắt nhìn khi tôi tung chân sút một cú thật mạnh vào hạ bộ của gã.
Cùng lúc ấy Trần Thuyên đã hạ đo ván ba gã đồng bọn, đến bên cạnh tôi nheo nheo mắt tỏ vẻ khen ngợi.
Tên cướp số 01 nằm lăn lộn dưới đất, co quắp người ôm lấy bộ phận nhạy cảm mà rên rỉ kêu đau.
Tôi nhếch mép cười, sức mạnh của mình cũng ghê gớm đó chứ.
"Khốn nạn!" Đại ca chột mắt gầm lên, thủ thế muốn lao đến.
Tôi và Trần Thuyên xoay người lại, kịp lúc thấy một "thế lực vô hình" xuất hiện và khiến đại ca chột mắt ngã ngửa về phía sau.
Không lẽ gã vấp vào cục đá giữa đường và ngã lăn ra? Như thế thì hơi bị buồn cười một chút đó nha...!
Đám cướp bám víu nhau đứng dậy, vẫn muốn tiếp tục tấn công tôi và Trần Thuyên.
Một trận gió thổi vù qua khiến cả rừng cây reo vang, tôi bỗng nghe tiếng ai đó cất lên từ phía sau lưng.
Một giọng nam trầm khàn, gãy gọn...!đặc biệt còn mang một cảm giác đe doạ rất mãnh liệt.
"Chúng mày giỏi thật, còn dám cướp bóc tại nơi này?"
Người đàn ông bí ẩn bước đi nhẹ như bay, hai tay chắp sau lưng.
Ánh dương le lói đằng xa tựa như vầng hào quang, tôn lên khí thế mạnh mẽ.
"Trời đất...!đó là..."
"Đại ca ơi..."
Đám cướp trở nên náo loạn, rụt đầu rụt cổ đòi chạy trốn.
Chà chà, nhân vật đặc biệt nào đã lên sàn? Tôi bỗng thấy thật háo hức.
Trần Thuyên vỗ vỗ vào vai tôi, trông anh đã thả lỏng được ít nhiều.
Anh rất tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, chúng tôi cùng đi về hướng của người đàn ông.
Trần Thuyên cười cười: "Tổ phụ khiến trẫm phải chờ hơi lâu đó."
"Ha ha." Vị tổ phụ của Trần Thuyên cười rộ lên.
"Là lỗi của thần."
Trần Thuyên lại đùa: "Tổ phụ mải nghe hát quá rồi."
Hoá ra con thuyền lớn kia là của người này.
Tôi lại toát mồ hôi hột toàn thân, người mà Trần Thuyên gọi là "ông" ấy không hề già như tôi tưởng.
Đứng cạnh Trần Thuyên, thậm chí còn khiến người ta tưởng nhầm là anh em trong nhà!
Trong tình trạng ánh sáng không ổn định, tôi chỉ có thể vừa nhìn vừa đoán tướng mạo của ông ta.
Tuy không thể nhìn kỹ nhưng tôi khẳng định người đàn ông này rất đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai! Khí chất vương giả không hề kém cạnh Trần Thuyên, thậm chí còn cảm nhận rất rõ sự từng trải, nét rắn rỏi và bình ổn từ mỗi bước chân.
A Di Đà Phật, gen nhà Trần tốt thật đấy.
Thấy tôi ngây người, Trần Thuyên liền tốt bụng giới thiệu: "Nàng mau chào Chiêu Văn Vương đi."
Thật ngắn gọn