Mùi máu tanh thoang thoảng trên chóp mũi.
Đông Ly run rẩy ngồi bệt dưới đất, một chiếc giày vải rơi cách đó không xa.
Con bé này, đêm hôm rồi mà sao còn ra ngoài?
Đã có vài người làm trong phủ chạy đến, tôi giao Đông Ly cho họ rồi tiến đến gần Đoàn Nhữ Hài, định bụng quan sát xác chết thật kỹ lưỡng một phen.
Cậu ta hơi giật mình, sắc mặt dưới ánh đèn leo lét vốn đã tái nhợt, vội đưa tay ra ngăn tôi lại:
"Chị đừng..."
Nhưng đã muộn.
Cảnh tượng kinh hoàng lọt vào tầm mắt, từ biểu cảm trợn trừng của cô gái trẻ tới cơ thể be bét máu phía dưới...!
Tôi vội đưa tay lên che miệng, cố gắng ngăn lại cảm giác buồn nôn đã dâng lên tới cổ họng.
Cả người tôi lạnh toát, trống ngực đập dữ dội.
Đến giờ tôi mới nhận ra bản thân mình yếu đuối tới mức nào.
Đúng là điều tra phá án, phân tích tâm lý cái con khỉ! Đến xác chết còn không dám nhìn thì còn làm được trò trống gì?
Tôi lảo đảo suýt ngã, được Đoàn Nhữ Hài đỡ, toàn thân vô lực dựa vào người cậu ta, cảm giác rét lạnh bao trùm.
Em trai Nhữ Hài tỏ ra vô cùng mạnh mẽ nhưng tôi có thể trông rõ cổ tay cậu ta run run, e là cũng chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.
Đoàn Nhữ Hài bình tĩnh sắp xếp, đảm bảo đám gia nhân chặn hết đàn bà con gái, kể cả mẹ, ở lại trong phủ, không để họ trực tiếp nhìn thấy xác chết.
Bản thân tôi cũng được coi là một đứa có tinh thần thép mà còn không chịu nổi, sợ rằng người khác chỉ còn nước lăn ra ngất.
Người chết không thể chờ đợi, do vậy dù đã là nửa đêm nhưng Đoàn Nhữ Hài vẫn quyết định sai một tên gia nhân nhanh nhẹn chạy đến đập cửa Kiểm Pháp phủ báo án.
Có thể thấy sự tình vô cùng nghiêm trọng.
Tôi ổn định lại tinh thần, quyết tâm một lần nữa lại gần quan sát hiện trường vụ án nhằm tìm ra manh mối nào đó.
Buông tay áo nhàu nhĩ của Nhữ Hài ra, tôi vỗ về lồng ngực đang quặn lên từng hồi, ánh mắt chuyển dần đến gương mặt hãi hùng của người chết.
Tựa như một ánh chớp vừa loé lên trong tâm trí, tôi chợt nhận ra đây là An Bình, dâu cả của gia đình họ Dương hàng xóm, nhà chồng cô cách phủ họ Đoàn chúng tôi đúng một con ngõ...!và cũng chính là nơi mà An Bình đang nằm đây.
Tôi tuy không quan tâm quá nhiều về những gia đình xung quanh nhưng cũng nghe đám người dưới nhắc tới cô gái này đôi lần, nổi bật nhất về hai điều: Một, An Bình bằng tuổi tôi nhưng đã về làm dâu được hơn bốn năm, đẻ được hai đứa con trai rất xinh xẻo; Hai, chúng tôi có vóc dáng khá giống nhau, không ít lần An Bình bị gia nhân của Đoàn phủ nhận nhầm thành tôi.
Mới chỉ có vài lần gặp mặt, còn mỉm cười thay cho lời chào hỏi...!
Mang tên An Bình, nhưng phải chịu một cái chết đau đớn cùng cực...!đôi mắt cô vẫn mở trừng, tựa như không thể tin mình đã chết.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, thân mình bủn rủn như mất hết sức lực.
Cuối cùng tôi vẫn không thể chống đỡ nổi, trời đất quay cuồng, dần lịm đi trong tiếng thét gọi mơ hồ.
...!
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Đoàn Nhữ Hài lên triều, Đông Ly vẫn chưa trở lại từ phủ Kiểm Pháp, mẹ tất bật chạy qua chạy lại giữa hài nhà Đoàn – Dương.
Nghe Dư Nương nói xác của An Bình bị phía Đại an phủ giữ để điều tra, cả nhà họ Dương chìm trong không khí tang thương não nề.
Tôi húp được một thìa cháo, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng máu me be bét của đêm qua, lập tức vứt bát cháo xuống đất mà nôn oẹ không ngừng.
Dư Nương vỗ vỗ lưng tôi, lo lắng bảo: "Người cô cả nóng quá, khéo phát sốt rồi đấy."
Nghe vậy tôi mới nhận ra toàn thân đau nhức, hai bên thái dương giật giật liên hồi.
Đúng là đã lên cơn sốt thật rồi.
Tôi hừ một tiếng, lật chăn rồi chui vào nằm tít trong góc giường, không để ý Dư Nương lau dọn một lúc rồi bỏ ra ngoài.
Hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Chuyện cũ chưa kịp giải quyết đã lại có thêm tai hoạ mới.
Dưới bầu trời kinh thành Thăng Long này còn ẩn giấu biết bao nhiêu sóng ngầm nữa đây?
Có tiếng mở cửa khẽ khàng, tôi choàng tỉnh xoay người liền thấy Đông Ly đang bước vào.
Cả đêm không ngủ nhưng trông con bé vẫn tươi tắn, tinh thần thậm chí còn tốt hơn tôi vài phần.
Tôi vội ngồi dậy, hỏi: "Về rồi đấy à? Phía phủ Kiểm Pháp có làm khó em không?"
Đông Ly lắc đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cụp mắt đáp: "Không sao đâu ạ.
Chỉ là..."
Trông cách Đông Ly vặn vẹo gấu áo dường như còn muốn nói điều gì khác.
Tôi tạm gác lại câu hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt mà nó còn ra ngoài, chỉ ngồi yên chờ Đông Ly tiếp tục nói.
Nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ bất an.
Đông Ly liếc ra cửa sổ một cái, thì thầm: "Cô cả có tin trên đời này...!có quỷ không?"
Giọng nói của Đông Ly đượm chút gì đó ma mị khiến tôi lạnh toát cả người.
Từ cửa sổ thổi vào một cơn gió lớn, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Quỷ...!cái gì cơ?"
Đông Ly mím môi, chần chừ không lên tiếng.
Tôi nhíu mày: "Đêm qua còn có chuyện gì nữa à?"
"Em...!em nghĩ là...!là cô An Bình xui xẻo, gặp phải quỷ ma-càn-sùng rồi." Đông Ly run rẩy nói, hai mắt đỏ hoe.
.
Truyện Phương Tây
Tôi chưa kịp phản bác, nó đã liến thoắng rằng chính tai mình nghe thấy phía phủ Kiểm Pháp bí mật trao đổi thông tin, xác thực An Bình đã bị hung thủ uống máu.
Đặc biệt, gần hiện trường nơi phát hiện xác chết còn có một chiếc bát vỡ, bên trong có không ít máu của nạn nhân.
Nghe mà thấy lợm giọng.
Thế nhưng ma-càn-sùng là cái quái gì vậy?
Lại tiếp tục chưa kịp mắng Đông Ly nói năng luyên thuyên, con bé thần thần bí bí kể: "Nhiều năm nay, từ phía Đà Giang lưu truyền tới câu chuyện về một loài quỷ dữ tợn thích uống máu người.
Ban ngày chúng nó không khác gì người thường, đêm đến mới lộ nguyên hình đi bắt đàn bà con gái, dùng móng vuốt rạch nát thân thể rồi hút máu..."
Tôi giơ tay lên ngăn không cho Đông Ly lải nhải tiếp.
Hình ảnh của An Bình vẫn vờn qua vờn lại trong đầu, nghe mấy lời kia không khác nào tra tấn.
Tôi còn tưởng sau đêm qua Đông Ly sẽ run run rẩy rẩy, trở về nhà liền chui vào một góc nằm trốn tránh không khác gì tôi cả, không ngờ nó vẫn còn tâm trạng để lắm lời như vậy.
Ma-càn-sùng có lẽ chính là ma-cà-rồng, loài quỷ hút máu người trong truyền thuyết.
Nghe Đông Ly nói còn phát hiện một chiếc bát vỡ gần hiện trường, chẳng lẽ quỷ còn lịch sự đến vậy à? Sau khi dùng móng vuốt giết người liền đổ máu ra bát để uống? Phi lý hết sức.
"Em nói thật với cô cả, giờ trong thành đang đồn ầm lên là có quỷ rồi đấy ạ."
Tay đỡ trán, tôi định bụng khuyên nhủ Đông Ly một phen, không ngờ trước mắt hoa lên, cả người xụi lơ nằm bẹp xuống giường.
Lại phát sốt rồi!
Trận ốm này đúng là không tầm thường, khiến tôi rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê suốt mấy ngày.
Dường như Trần Thuyên đã từng đích thân tới, nhưng trước cái trán nóng hầm hập thì chỉ biết thở dài, dặn dò Phạm Bân để ý hơn tới tình hình sức khoẻ của tôi.
Sau đó thì những người quen biết ùn ùn kéo đến thăm hỏi.
Có vài vị quan thân thiết với Đoàn Nhữ Hài gửi thuốc bổ, có anh em họ Đỗ, bố con Trần Thì Kiến, thậm chí cả tên Đỗ Trung Đế cũng sai gia nhân tới quan tâm hỏi han.
Không rõ tên dở người này có ý định gì? Tôi nằm yên trong phòng húp cháo, cười thầm.
Dựa hơi em trai Nhữ Hài quả không tệ.
Đến ngày thứ tư thì cơn sốt đã giảm, chỉ còn thấy hơi mỏi mệt, chân tay cũng đỡ đau nhức hơn mấy ngày đầu.
Đông Ly mở cửa phòng, thông báo có khách.
Tôi không khỏi bất ngờ, là Quân Trì và Quận chúa Thánh An thay mặt Chiêu Văn Vương tới thăm.
Khuê phòng của thiếu nữ đương nhiên Quân Trì không thể bước vào, lại đuổi hết kẻ dưới, chỉ còn Thánh An ngồi lại với tôi.
Trước đây nhìn thấy tôi như thấy kẻ thù, nay Thánh An lại mang vẻ mặt cam chịu, không còn sót lại dù chỉ một chút hống hách khinh người nào.
Thánh An cố tình tìm gặp tôi như thế này hẳn là có chuyện muốn nhờ vả rồi.
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, tôi liền cười bảo:
"Cảm ơn Quận chúa đã quan tâm, sức khoẻ của tôi cũng không còn gì đáng ngại rồi."
Thánh An rủ mắt, không buồn ngẩng lên nhìn tôi: "Tiểu thư Niệm Tâm thông minh như vậy, hẳn đã đoán được ta hôm nay đến không phải vì chuyện này."
Tôi:...!
Không cần thẳng thắn tới vậy chứ, cô không biết hỏi thăm xã giao à?
Một Thánh An không còn giương cung bạt kiếm, chỉ buồn bã ngồi đó, dường như quá khó khăn để mở lời.
Nhìn cô như vậy, tôi lại có chút thương cảm.
Tính cách của Thánh An cũng được coi là khá quật cường, sẵn sàng gây chuyện để trốn khỏi một cuộc hôn nhân sặc mùi chính trị, thoả lòng ngưỡng mộ với người thương.
Chỉ tiếc thân phận của cô quận chúa này quá đặc biệt, không có cách nào để được làm theo ý mình.
"Niệm Tâm ngu dốt, không biết quận chúa tới là có chuyện gì?" Tôi chỉnh lại gối, từ từ dựa lưng vào thành giường.
Thánh An chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ bọng mắt sưng to như thể ngày nào cũng phải rửa mặt bằng nước mắt.
Cô mím nhẹ môi: "Lễ Thân Nghinh nhất định sẽ phải diễn ra trước tiết Lập Đông, ta không kéo dài nổi nữa..."
Trước đây còn muốn đánh tôi một trận, nay bỗng nhiên lại coi tôi như bạn thân mà tâm sự những chuyện thầm kín, không rõ cô quận chúa này có ý định gì?
Nhận ra vẻ mặt kỳ quái của tôi, Thánh An cười khổ: "Xin lỗi...!là ta quá đường đột rồi.
Ta biết mình đã gây ra không ít chuyện xấu hổ, lại xúc phạm tới tiểu thư...!chỉ mong tiểu thư hiểu biết, không chấp nhặt trẻ con."
Cô hơi cúi đầu, dáng vẻ hoàn toàn chân thành.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Thánh An, điều gì có thể khiến cô quận chúa ngạo mạn này thay đổi đến thế?
Tôi gật đầu: "Quận chúa đừng nghĩ nhiều, tôi quên hết rồi."
Thánh An liền nở nụ cười, ánh mắt đã có sức sống hơn: "Chẳng trách cha và Quân Trì lại coi trọng tiểu thư tới vậy."
Cô ngưng chốc lát, giọng nhỏ dần: "Vậy ta không vòng vo nữa, hôm nay ta đến là có chuyện muốn nhờ." Thánh An thở dài một cái.
"Người ngoài nhìn vào bảo ta thân phận cao quý, muốn gì cũng được.
Nhưng mấy ai biết Thánh An này thân bất do kỷ, trước nay chưa một lần được sống theo ý nguyện."
Tuy Thánh An tỏ ra mình muốn vào thẳng vấn đề nhưng hành động của cô thì hoàn toàn ngược lại.
Cô than thở với tôi về việc đến nơi này khó khăn như thế nào, thuyết phục Chiêu Văn vương rằng mình đã hoàn toàn không còn ác ý với tôi ra làm sao...!
Tôi kéo thêm một cái gối chèn xuống dưới lưng, cảm giác mình sắp bị thoát vị đĩa đệm đến nơi.
Thánh An ngồi đó nói rất nhiều nhưng cả nửa ngày rồi vẫn chưa đi đến trọng tâm.
Tôi đành tự mình sàng lọc những thông tin quan trọng:
Một, thì ra cả nhà Chiêu Văn vương không hề sống ở kinh thành như tôi vẫn tưởng.
Những lần tôi gặp được ông hay Thánh An thì đều là khi Chiêu Văn vương được Quan gia triệu về, tranh thủ dẫn theo con cháu tới kinh thành chơi.
Không chỉ nhà Chiêu Văn vương mà tất cả các vương tôn quý tộc khác đều như vậy.
Theo Lịch triều hiến chương loại chí, Phan Huy Chú có ghi lại rằng: "Vương hầu triều Trần được mở phủ đệ đều có trại riêng ở hương.
Khi có lễ vào chầu thì tới kinh, xong việc lại về phủ đệ.
Người nào được triệu làm tướng mới ở kinh sư, khi ấy đất ở không định hạn."
Những vùng đất được ban cho vương hầu được gọi là Thái ấp, họ tự xây dựng cơ ngơi phủ đệ tại nơi ấy, xa hoa không kém gì cung cấm tại kinh thành.
Chiêu Văn vương được ban Thái ấp Văn Trinh tại Thanh Hoá phủ lộ, tất cả vợ con cháu chắt của ông đều sống ở đó.
Tuy vậy, cứ dăm ba tháng ông lại một lần quay về kinh đô theo lời triệu của Quan gia, tự nhận thấy ở trong nội cung lâu ngày không ổn, liền xây thêm phủ đệ ngay tại kinh thành.
Như vậy cũng tiện bề nghỉ ngơi, hơn nữa còn có chỗ nghỉ chân cho vài thành viên trong gia đình.
Thánh An thao thao bất tuyệt, bấy giờ đã kể đến vụ mình bỏ trốn.
Vốn tôi vẫn nghĩ chuyện này không quá phức tạp, nay nghe cô trực tiếp kể lại bỗng thấy có gì đó không hợp lý.
Rõ ràng Chiêu Văn vương và gia đình ông, tức là cả Thánh An, sống chủ yếu tại Thái ấp Văn Trinh...!nhưng ngày ấy Thánh An lại mất tích trên kinh thành.
Về phía Hưng Đạo vương, ông được phân cho ở hương Vạn Kiếp tại lộ Lạng Giang (nay thuộc Hải Dương), cũng có nghĩa gia đình của Hưng Đạo vương cũng không hề sống tại Thăng Long.
Nếu tôi nhớ không lầm thì bản thân đã được cung cấp một thông tin khá quan trọng về Thánh An khi trợ giúp Chiêu Văn vương, rằng cô vô cùng thân thiết với cháu nội Hưng Đạo vương - Quận chúa Quỳnh Dung, từ đó mới nảy ra ý định trốn trong phòng của Quỳnh Dung nhằm tránh đi kiếp nạn phải lấy người mình không yêu.
Lần ấy Thánh An và Quỳnh Dung đều theo hai vị Vương lên kinh đô...!Thánh An thì có thể hiểu được, vì cô là con gái yêu của Chiêu Văn vương, dù gì xin xỏ bố mình cũng khá dễ dàng.
Còn Quỳnh Dung chỉ là cháu nội, so với Thánh An thì càng ít cơ hội được bám càng ông nội Quốc Tuấn chứ đừng nói là trùng hợp với thời gian di chuyển của nhà Chiêu Văn đến vậy.
Chỉ còn một khả năng: Chiêu Văn vương hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay việc Thánh An bỏ trốn, cố tình mặc kệ con gái gây chuyện.
Tôi khẽ rùng mình một cái, ngày ấy khua môi múa mép tại phủ đệ của Chiêu Văn vương khác nào như diễn một trò hề? Bản thân tôi cũng đã quan sát rất kỹ Chiêu Văn vương, Quân Trì và cả Quận vương Thánh Nô nhưng không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại mới thấy năng lực của mình còn quá non nớt, không thể đấu nổi với những người này.
Chỉ là không biết lý do vì sao Chiêu Văn vương thả cho con gái mình chạy trốn rồi lại bắt về? Chẳng lẽ là để thoả mãn nốt tính cách bồng bột của Thánh An ấy hả? Thế rồi vì cái gì mà lôi tôi vào làm trò đùa của cha con mấy người chứ?
"Niệm Tâm, ta ít tuổi hơn tiểu thư, có thể gọi tiểu thư là chị chứ?"
Úi chà, tới công chuyện rồi đây.
Bỗng dưng tỏ ra thân thiết, chắc chắn trong lòng có quỷ.
Tôi khẽ gật đầu.
"Chuyện em sắp nói đây mong chị đừng tiết lộ với Quân Trì.
Em..." Đôi mắt Thánh An long lanh hơn, như thể sắp bật khóc.
"Em thật sự chẳng biết có thể buông bỏ tình cảm với chàng hay không..."
Làm bộ ngạc nhiên, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Thánh An, thở dài: "Không ngờ phía sau còn có nguyên cớ này."
"Quận chúa! Cậu Quân Trì có lời nhắc ạ." Đông Ly rất có ý tứ, đứng phía ngoài gõ cửa rồi nói vọng vào, tránh được một phen ngại ngùng với vị quận chúa đang rơm rớm nước mắt này.
Thánh An hơi giật mình, vội nắm ngược lại tay tôi, giọng có chút khẩn trương: "Lần này một khi đã quay về, e là không còn cơ hội được gặp chị nữa...!Kỳ thực, cha đã đoán được phần nào tình cảm của em dành cho Quân Trì và vẫn luôn ngầm phản đối."
Tôi liền nói: "Dù sao quận chúa và Hưng Trí vương..."
Cô lắc đầu: "Hôn lễ này đã là điều không thể tránh khỏi, em quyết định về với Quốc Hiện thì sẽ phải toàn tâm toàn ý với người.
Chỉ là muốn cắt đứt mối tương tư suốt nhiều năm, em cần chị giúp..."
Gì? Đừng nói là trao Quân Trì cho tôi đấy nhé...!
Kẻ này có điểm kỳ lạ, nàng chớ nên gần gũi.
Thốt nhiên, giọng Trần Thuyên vang lên trong đầu, như nhắc nhở tôi phải thận trọng.
Đồng thời, Thánh An mở miệng thì thầm: "Em vốn đã nghi ngờ nhiều năm nay nhưng năng lực có hạn, chỉ xin chị hãy giúp em điều tra về thân phận của Quân Trì."
Tôi bàng hoàng nhìn Thánh An, không ngờ nổi chuyện lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Từ ánh mắt lo lắng, cái mím môi bất lực tới giọng nói run rẩy, Thánh Anh chắc chắn đang nói thật.
"Em cần phải biết thân phận của chàng.
Đây chắc chắn là lý do mà cha em nhất mực ngăn cản mối duyên này.
Khi mọi thứ đã rõ ràng thì em mới có thể thật sự buông tay."
Hai mắt Thánh An đỏ hoe, một giọt lệ chầm chậm trôi xuống gò má.
Quân Trì hơi mất kiễn nhẫn, giờ đã đứng ngoài cửa phòng tôi giục giã.
Thánh An lấy tay áo lau vội nước mắt, nhanh chóng khoác lên vẻ mặt kiêu kỳ như ban đầu.
Cô đứng dậy, chắp tay rất cung kính: "Tiểu thư nếu chịu giúp Thánh An, ơn này An nhất định không quên."
Tôi cụp mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu.
Thánh An thấy tôi đã đồng ý liền nhoẻn miệng cười, dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi mở cửa bước ra.
Quân Trì đã đứng sẵn ở ngoài, trông thấy tôi thì gật đầu chào một cái, dịu dàng hỏi: "Sức khoẻ tiểu thư đã tốt lên chút nào chưa?"
Vừa quan sát anh ta, tôi vừa tỏ vẻ ốm yếu: "Cảm ơn anh, tôi không có vấn đề gì đâu."
Sau vài câu hỏi thăm khách sáo, Quân Trì đưa Thánh An rời đi.
Được một lát, cửa phòng chầm chậm mở ra, Đoàn Nhữ Hài thò đầu vào.
Nói không ngoa, cả tuần rồi tôi mới được thấy mặt cậu ta đấy.
Đoàn Nhữ Hài dạo này bận rộn vô cùng, khi cậu ta có thời gian sang thăm tôi thì cũng là lúc tôi ngủ say rồi.
"Trông sắc mặt tươi tắn phết nhỉ!" Nhữ Hài cười hì hì, trên người vẫn còn nguyên bộ quan phục, đặt mông ngồi xuống ghế vô cùng tự nhiên.
Tôi nhướn mày nhìn cậu ta: "Trung tán Hài hôm nay rảnh rỗi quá cơ,